Quan Thuật

Chương 692: Phòng kiểm toán xuống tay




- Bí thư Cổ, đó là một tòa nhà, không có vài triệu thì sao làm, tôi đâu có năng lượng đó
Sau khi Diệp Phàm nói ra những lời này thì liếc nhìn Bí thư Cổ, phát hiện ông bất động thanh sắc, đang thản nhiên uống trà, biết người ta nắm trong tay quyền đề cử danh sách ủy viên thường vụ, ngồi yên câu cá lớn. Bản thân con cá này khó mà tránh khỏi pháp thủ của ngư ông
- Hơn 30 triệu cũng có thể kiếm được, 3 triệu còn khó sao? Chẳng phải tôi đã nói từ sớm, thành tích cậu làm ra huyện chúng ta đều nhìn thấy, lúc đó, ha ha, thật có gì đó...
Bí thư Cổ tung ra nửa vùi lấp giếng, chính là không nói thấu, trả lời không nhất định
Diệp Phàm cũng hiểu được, đây là kỹ xảo lãnh đạo thường dùng. Có 50% nắm chắc thường thường thường thường sẽ nói thành không nắm chắc, có 80% nắm chắc nói thành hơi nắm chắc.
Có tuyệt đối nắm chắc mới có thể hơi chút gật gật đầu, cũng không thể khẳng định trả lời anh đâu, đây là biểu hiện tính nghệ thuật của người làm quan
Hơn nữa, khi không muốn trả lời thì tất cả đều nói khách sáo, một câu "suy xét suy xét" thì giải quyết hết. Đến lúc đó anh không vớt được chức vụ, ông ta sẽ nói lúc đó chỉ nói suy xét, chứ không khẳng định trả lời
Đến lúc anh vớt được chức vụ, ông ta nói lúc đó sau khi nói suy xét thì quyết định cho anh rồi, là nhìn trúng anh. Đây phải xem biểu hiện của anh thế nào, biểu hiện này cũng rất có học vấn
Một là tiền tài, một là tác hợp sở thích của người khác mà thôi. Còn một thứ chính là anh có thể bộc lộ được mối quan hệ cứng rắn sau lưng thì ông ta cũng sẽ suy xét
- Ngài thấy như vậy có được hay không? Huyện muốn xây tòa nhà văn phòng, khu kinh tế Lâm Tuyền cũng là một phần tử của huyện, nói ra tôi ở trong huyện cũng có một văn phòng, đương nhiên nên ra phần sức lực
- Tôi đại diện khu kinh tế Lâm Tuyền quyên tặng 1 triệu cho huyện trước, sau đó từ trong khoản công trình trích ra 1 triệu cho huyện mượn trước, trước tiên vượt qua khó khăn, thế nào?
- Về phần kết toán của mạng lưới giao thông Lâm Tuyền sau khi hoàn công, tôi sẽ nghĩ cách khác
Diệp Phàm lấy ra một bao lì xì to rất là phỏng tay, làm cho Cổ Bảo Toàn tương đối hài lòng
Ông ta gật gật đầu, còn ném điếu thuốc qua, nói:
- Tôi biết cậu hút thuốc đặc biệt, nghe nói cậu có người anh em làm đoàn trưởng của đội Báo Săn, có thể lấy được loại hàng tốt như vậy. Thuốc của tôi mua trên thị trường, không bằng với loại hàng không mua được của cậu, ha ha ha…
- Xem tôi, quên luôn cái này. Lần này từ Thủy Châu trở về tôi trộm một cây đem về, nói thật, đại ca của tôi một năm cũng chỉ được cấp 3 cây
- Cũng phải để lại 2 cây cho anh ấy đúng không. Vừa đúng để trong túi xách, Bí thư Cổ cũng là ghiền hút thuốc, lấy đi hút thử xem, xem có quen hay không
Diệp Phàm nói xong, từ trong túi lấy ra cây thuốc đặc biệt cấp bậc Thứ trưởng, đặt trên bàn nhẹ nhàng đẩy qua đó
- Như vậy cũng không tốt, cậu làm như vậy là có hiềm nghi công nhiên hối lộ, ha ha ha...
Cổ Bảo Toàn bật cười ha hả, chỉ liếc nhìn cây thuốc một cái, không động tay
- Một cây thuốc cũng có thể coi như hối lộ, hay là như vậy, điếu thuốc này tôi hút cũng là lãng phí, cảm thấy không có gì khác biệt so với thuốc lá trên thị trường. Nghĩ chắc trong ngăn tủ của Bí thư Cổ cũng không ít thuốc lá hiệu Trung Hoa, dứt khoát chúng ta đổi để hút là được rồi. Hơn nữa, con người tôi tham lam lắm, có thể dùng 1 điếu đổi 2 điếu hay không, ha ha ha…
Diệp Phàm bật cười ha hả. Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Được, tiện lợi cho cậu rồi, lấy đi
Cổ Bảo Toàn cũng không làm kiêu, từ trong ngăn tủ lấy ra 2 cây Trung Hoa ném qua đó. Đổi thuốc lá xong, gần như giao dịch cũng xong
Diệp Phàm đương nhiên là đi rồi, đi vòng lại quẹo sang văn phòng của Vệ Sơ Tịnh
Sau khi như cũ báo cáo xong để lại một túi xách LV đắt tiền từ Hongkong mua về
Vệ Sơ Tịnh giống như có chút thưởng thức Diệp Phàm, vẫn luôn khen khu kinh tế Lâm Tuyền của hắn làm ra thành tích tốt gì đó. Theo cô thấy, Diệp Phàm có hy vọng vào thường ủy
Và khi chuẩn bị ra khỏi cửa, Vệ Sơ Tịnh đột nhiên tung ra một câu lơ đãng, nói:
- An tâm làm tốt công tác, những gì cần cho cậu sẽ không thiếu
Diệp Phàm đi rồi, Vệ Sơ Tịnh vuốt cái túi xách LV cao cấp, sau khi mở ra đảo nhìn một cái, phát hiện bên trong không ngờ còn có một bộ mỹ phẩm trang điểm cao cấp, miệng cười nói:
- Còn giở trò này với tôi, nếu sau này cậu nghe lời thì tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu, nếu không nghe lời thì phải xem…
Một buổi sáng, Diệp Phàm đi xem hết mười mấy ủy viên thường vụ trong huyện phủ. Mặc kệ có tác dụng hay không, trước tiên đi làm quen rồi nói tiếp, nhưng mà, Diệp Phàm cũng nhìn thấy rất nhiều đối thủ của hắn có mặt ở văn phòng của các ủy viên thường vụ lớn. Xem ra huyện phủ nổi lên cơn gió "tranh vào thường ủy" rồi
Đương nhiên, tất cả mọi người đều ngụy trang tới báo cáo công tác. Làm hại Trương Tân Huy luôn lắc đầu, cười nói:
- Ông em, cậu không cần tới chỗ tôi nữa. Để cậu báo cáo thêm chút nữa đầu óc của tôi sắp nổ tung rồi
- Cả buổi sáng nay, phó chức tới tìm tôi báo cáo cũng chưa ngừng tới. Điện thoại trong thành phố cũng nhận vô số, toàn là tới van xin
- Có người không ngờ từ Thượng Hải gọi tới, ông em cậu nói xem, một Giám đốc sở thành phố Thượng Hải quản chúng ta cái gì mà cũng tới Ngư Dương chúng ta vung tay múa chân, tuy nhiên, tôi cũng là vớt được không ít ưu đãi từ trong đó, ha ha…
- Ưu đãi, có ý gì, anh Trương không phải nhận tiền bán quan chứ, ha ha ha…
Diệp Phàm trêu ghẹo
- Bán quan, tôi cũng hy vọng có khả năng đó, đáng tiếc tôi còn chưa đủ phân lượng. Bằng không, bán 2 danh sách ủy viên thường vụ, lấy huyện phủ đi bán đấu giá, một cái 5 triệu, ai có tiền thì cho người đó vào thường ủy, vậy tòa nhà văn phòng của tôi chẳng phải giải quyết nhanh rồi
Trương Tân Huy lắc lắc đầu, bộ dáng có chút tiếc nuối
- Vừa rồi tôi ở bên Bí thư Cổ cũng đã bán hết 2 triệu máu rồi, tới giờ trong lòng còn đau đến muốn chết, ôi...
Diệp Phàm thở dài, làm cho Trương Tân Huy cũng là vẻ mặt vui sướng, cười nói:
- Hoá ra nói xong 1 triệu rưỡi, giờ lại tăng lên rồi. Xem ra, anh Trương không giúp cậu cũng không được. Chí ít, vì 2 triệu đó cũng có thể giúp cậu một lần, ha ha ha...
- Anh Trương, anh nói xem, trong huyện có người có tâm tư giống như tôi không?
Diệp Phàm thuận miệng cười nói, cùng với Trương Tân Huy cũng thật tự nhiên tùy ý
- Đương nhiên là có, đến hiện tại, phỏng chừng ở chỗ Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ cũng tìm được hơn 1 triệu rồi chăng
- Đương nhiên, 2 triệu của cậu ngoại lệ. Để biểu hiện, có thể vì nha môn huyện phủ tìm ít tiền về xây lầu cũng là một biểu hiện tốt có phải hay không? Lãnh đạo thích đồng chí có biểu hiện tốt
- Tuy nhiên biểu hiện của họ, không có khoản kinh phí lớn như cậu, đều là con số nhỏ, các khoản kinh phí cũng không quá 300 ngàn
Trương Tân Huy dường như rất đáng tiếc, làm cho Diệp Phàm càng phát ra buồn bực, cười mắng:
- Các khoản kinh phí còn chưa tới 300 ngàn sao, ôi… Trên đời này, có tiền rồi thì xem tiền nhỏ không ra gì nữa
- Tiền nhỏ, 300 ngàn cũng là tiền lớn đó. Chúng ta hiện nay cũng sắp tới mức độ bụng đói ăn quàng, có thể có trên mấy chục khoản tiền nhỏ này thì tốt rồi, đáng tiếc, trước mắt cũng chỉ nhìn qua mấy khoản, vẫn chưa chuyển khoản
Trương Tân Huy cười cười, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, ép tới, nói:
- Đại chủ nhiệm Diệp, khi nào chuyển 2 triệu qua đây, tôi cũng dễ tiến hành sắp xếp đấu thầu
- Anh Trương, anh làm vậy là ép cung à
Diệp Phàm kêu một tiếng, chợt lắc lắc đầu, nói:
- Ngày mai đi, tôi gọi Trang Hồng Ngọc chuyển thẳng qua. Tuy nhiên, trước hết huyện phủ các anh phải lập tờ biên nhận, bằng không, tôi sợ có người lại nói Diệp Phàm tôi tự ý dùng công khoản gì đó, chuốc lấy phiền toái có phải hay không?
- Quản mấy người đó làm gì? Người đó chẳng phải đã bị ông em cậu làm cho phải đi dưỡng lão ở Mặt trận Tổ quốc rồi sao, còn có thể gây sóng gió gì nữa, người đi sau cũng phải nhận chút giáo huấn có phải hay không? Hừ
Trương Tân Huy đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đương nhiên là đang nói nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà, xem ra có chút bất mãn đối với ông ta.
- Tuy nhiên Diệp lão đệ, lần này "vào thường ủy", chỉ dựa vào đi thông quan hệ lãnh đạo vẫn không được, bản thân cậu còn phải biểu hiện một chút
Trương Tân Huy cũng thật sự đối đãi với Diệp Phàm như anh em, bởi vì, Diệp Phàm trên căn bản là y nhìn hắn leo lên
Trương Tân Huy cũng cảm thấy tiềm lực của hắn dường như vô hạn, tới nhanh đi cũng nhanh, lên lên xuống xuống. Trong thời gian hơn 1 năm ngắn ngủi, Chủ tịch thị trấn mới làm chưa tới 1 tháng thì bị Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tịnh mới được điều tới giáng chức
Không tới vài ngày, quanh co, lại từ nha môn nước trong phòng Tôn giáo bởi vì Vệ Sơ Tịnh nên hắn kiêm nhiệm trợ lý Chủ tịch huyện cấp trưởng phòng, thật là thành cũng do cô ta, thay đổi cũng do cô ta
Không lâu, lại bởi vì đắc tội với quan to thần tài của tỉnh Ngọc Sử Giới bị giáng chức đến cùng, tới núi Bà La làm một gã tuần bá viên quang vinh
Kỳ diệu chính là chưa được vài ngày, không ngờ Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tịnh liên danh, bí thư Thành ủy Chu Càn Dương đích thân chọn làm Phó chủ tịch huyện.
Không lâu, lại trở thành chủ quản 6 trấn 2 xã chính thức, tay cầm thực quyền chủ nhiệm khu kinh tế Lâm Tuyền…
Cho nên, đối với việc thăng trầm của chàng thanh niên Diệp Phàm, ngay cả lão thành khéo đưa đẩy Trương Tân Huy là càng thấy càng không thấu
Nói hắn lỗ mãng, thật sự là lỗ mãng. Khi tính tình bướng bỉnh ở trước mặt Chủ tịch huyện Vệ giở thói lưu manh, ở trước mặt Bí thư Cổ chống lại
Nói hắn không lỗ mãng, có một số việc lại đặc biệt thông minh. Giống mấy đại công tử Vương Tiểu Ba, Chu Tiểu Đào, Phí gia trong huyện bị hắn đùa đến xoay vòng, nằm viện thì nằm viện, vào trại giam giữ thì vào trại giam giữ
Giờ phút này, Trương Tân Huy cũng thật sự có chút ý định muốn cùng Diệp Phàm xưng hô anh em, chỉ dựa vào trực giác, y cảm thấy Diệp Phàm rất có tiền đồ. Sau này nói không chừng còn có thể giúp đỡ y
- Biểu hiện, xin anh Trương chỉ điểm chút, biểu hiện thế nào. Tôi cũng là có chút như lọt vào trong sương mù, sắp tìm không ra hướng bắc
Diệp Phàm rất là khiêm tốn, thật tâm thỉnh giáo
- Đương nhiên là muốn đem thành tích, chiến tích của cậu biểu hiện ra ngoài khiến nhân dân toàn huyện nhìn thấy, hơn nữa, chủ yếu nhất là phải để cho nó có thể truyền tới tai lãnh đạo thành ủy mới được. Người có tài hơn, không biểu hiện ra, giống như nấu sủi cảo trong ấm trà, người khác nhìn không thấy có tác dụng gì?
- Làm lãnh đạo Thành ủy, không chỉ nói ân tình, xem quan hệ. Một tài trí bình thường, cho dù có quan hệ có tốt hơn, tôi tin Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố La cũng sẽ không dùng những người này
- Bởi vì, dùng một người, cũng quan hệ đến gia tài của họ. Cậu nghĩ xem, Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố La ở Mặc Hương chúng ta, ngày tháng chắc chắn cũng không dễ sống. Nghe nói khoảng thời gian trước 2 đầu sỏ đi họp ở tỉnh, còn bị Phó chủ tịch tỉnh Tề điểm danh phê bình
- Phó chủ tịch tỉnh Tề phê bình cái gì?
- Chẳng qua một điểm chính là kinh tế của thành phố Mặc Hương chúng ta có xu thế xuống dốc, thành phố khác của Nam Phúc chúng ta đều đang phát triển mạnh, Mặc Hương cho dù là dừng bước không tiến, so với những nơi khác, có phải đã lui bước hay không
- Nếu đề bạt một người có tài năng, vì dụ như cậu có chút năng lượng, kinh tế đi lên, cũng gián tiếp coi như giúp đỡ họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.