Quan Thuật

Chương 709: Tính cái đầu mày




- Tính cái đầu mẹ mày ý, cút sang một bên cho ông. Ông đây đang muốn nói chuyện với Bí thư Cổ, mày tham dự cái khỉ gió gì.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy, Thư ký Ngô lảo đảo nhắm thẳng đất ngồi, suýt chút nữa là lăn quay như hồ lô, nhìn rất chật vật.
Tên này giờ mới nhớ ra tính khí của Chủ nhiệm Diệp không phải "vừa" bình thường, người ta còn dám đập cả bàn của Bí thư Cổ, thì một thư ký bé tẹo này người ta thèm mà nhìn bằng hai mắt.
- Phản rồi, người đâu mau đuổi cho tôi, đây có còn là Ủy ban nhân dân Huyện ủy nữa không? Đây còn là cán bộ Đảng không? Thật không hiểu ra sao cả.
"Ầm" một tiếng, Cổ Bảo Toàn đập bàn mạnh một tiếng, tay chỉ Diệp Phàm quát to.
Có điều, trong lòng Diệp Bảo Toàn có chút chột dạ, vì chuyện này hắn làm quá không được, người chạy đến xem náo nhiệt trong lòng đều tự biết hết.
Nghe Cổ Bảo Toàn hô, mấy người như Phí Mặc, Ngọc Nhã Chi đều vui vẻ như sống chết mặc bay giả bộ không nghe thấy, không nhìn thấy.
- Hừ, cán bộ Đảng, tôi thấy ông không được tính.
Diệp Phàm đối chọi, phản bác lại gay gắt.
Chánh văn phòng Huyện ủy Trương Tân Huy kịp đến, kéo Diệp Phàm ra ngoài, miệng liên tục khuyên giải.
- Chánh văn phòng Trương, tôi chỉ là muốn nói chuyện với Bí thư Cổ thôi, không có ý gì khác cả, lời này giữ trong lòng khó chịu lắm.
Diệp Phàm vừa đi vừa nói.
- Nói gì? Anh về viết kiểm điểm, tạm thời cách chức để kiểm tra. Khi nào biết lỗi rồi thì nói chuyện công việc với tôi, phản rồi.
Đạp đất một tiếng, Cổ Bảo Toàn nói ra những lời cố ý, tên này cũng muốn thừa cơ nhấn Diệp Phàm xuống tận cuối, giờ phút này cả mặt của Cổ Bảo Toàn đều hiện ra một vẻ dữ tợn.
Đương nhiên Diệp Phàm phát hiện ra dáng vẻ của gã, đến cả Trương Tân Huy luôn đi theo hắn trong lòng cũng phải cảm thấy ớn lạnh.
- Cách con khỉ, ông đây không thèm làm nữa thì mày làm gì nào tên họ Cổ kia, thiên hạ này không phải nơi cánh tay mày là có thể che được. Diệp Phàm tao đứng nhìn, xem họ Cổ mày có thể nhảy đến khi nào, phì.
Diệp Phàm đẩy mạnh cửa, nhổ nước bọt lên mặt đất, bước đi, chỉ muốn đi thẳng đến Thủy Vân Cư, muốn uống vài chén với Tạ Mị Nhi giải sầu.
Chuyện đồng chí Diệp Phàm làm loạn Ủy ban nhân dân huyện ngay lúc đó làm rung động cả một khu Huyện ủy.
Sau khi bị Trương Tân Huy lôi ra, Diệp Phàm đi vào văn phòng làm việc của Vệ Sơ Tịnh.
Tuy nhiên, nghe nói Vệ Sơ Tịnh nói tốt về mình mấy câu trên Hội nghị thường vụ, Diệp Phàm cũng cảm kích vô cùng, nói:
- Chủ tịch huyện Vệ, chị cũng không cần khuyên tôi nữa, cùng lắm thì không làm, không ở lại Ngư Dương này được nữa, Diệp Phàm tôi không tin thiên hạ này không có chỗ tôi nương thân được. Đi đây, cám ơn chị đã ủng hộ công việc của tôi.
- Diệp Phàm.
Sau lưng truyền tới tiếng Vệ Sơ Tịnh hơi có vẻ khàn khàn, có điều Diệp Phàm đã đi xa lắm rồi. Cái người cao thủ Quốc thuật khi phát tiết thì đúng là có kiểu khiến lòng người ta phát lạnh.
Vừa đi ra khỏi cổng Ủy ban nhân dân huyện thì găp Lô Vĩ từ Mistubishi nhô đầu ra, gọi:
- Anh, lên xe thôi.
- Ông em, sao cũng bị rớt rồi, con mẹ nó đây đều là những chuyện gì đây?
Diệp Phàm giận quát ầm:
- Đến Thủy Vân Cư, đi tìm Mị Nhi.
- Thôi đi anh, Cổ Bảo Toàn từ đầu đã không định để anh lên. Trong lòng người ta đã có người rồi, Mâu Dũng là người mà nhà họ Ngọc ủng hộ, mà Bí thư Chu trên Thành ủy thì lại muốn có được sự ủng hộ của Ngọc Hoài Nhân nhà họ Ngọc.
- Lần này Mâu Dũng lên chức rồi, phỏng chừng nhà họ Ngọc và Cổ Bảo Toàn cũng có trao đổi gì đó rồi. Mấy ngày trước tên vớ vẩn Ngọc Sử Giới không phải là về rồi sao? Người ta là thần tài cấp Tỉnh, có đầy cách để Mâu Dũng lên.
- Cho nên, chỉ còn cách hi sinh anh thôi. Còn nữa, em đoán chừng Cổ Bảo Toàn sớm đã có dự định cho Trương Quốc Hoa lên chức, dù Mâu Dũng không lên thì cũng không đến lượt anh đâu.
- Tuy nhiên, trên thành phố cũng không cho hắn toại nguyện, Trương Quốc Hoa không vào Thường vụ, có điều, Cổ Bảo Toàn vì để bồi thường gã cuối cùng đuổi anh từ chức Chủ nhiệm khu kinh tế Lâm Tuyền đi, đi quản lý văn hóa vệ sinh gì đó, không phải chính là vì để giành vị trí cho Trương Quốc Hoa.
- Đơn giản chính là mượn gió bẻ măng, căn bản là không phải người. Anh vì gã xông pha hơn nửa giang sơn Ngư Dương này không ngờ lại rơi vào kết cục thế này.
- Tuy nhiên, may là Trương Quốc Hoa cũng không vào Thường vụ, thật ra lão già Cổ cũng rất bực bội, haaaaaa…
Lô Vĩ vừa lái xe vừa nói.
- Còn ông em thì sao, không phải thất bại rồi?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Anh, xin lỗi anh, chú em lần này không giúp được anh rồi. Em cũng nên chuyển vị trí rồi, đoán chừng không lâu nữa là sẽ đến Cục thành phố làm.
Vẻ mặt Lô Vĩ ngượng ngùng.
- Chúng ta là anh em, nói cái này làm gì, cơ hội lần này cũng hiếm có, chú em giúp em là bình thường, nếu giúp anh thì là bất thường rồi. Cá và tay gấu rất khó ăn được cả hai, anh không trách em đâu. Có điều, em đến Cục thành phố phỏng chừng là đi lên một bậc.
Diệp Phàm hỏi, vỗ nhẹ Lô Vĩ một cái một cách thân thiết.
- Đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, cũng coi như là được lên cấp Cục phó rồi.
Lô Vĩ nhỏ giọng trả lời. Thực ra mục tiêu của Lô Trần Thiên là chức Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố.
Vì đồng chí Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố Mặc Hương Dương Bạch Khải không đến một năm nữa là đến lúc nghỉ hưu rồi, đoán chừng Lô Trần Thiên cũng không muốn Lô Vĩ nhúng vào chức Chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật huyện Ngư Dương, mục tiêu đương nhiên là vì cái chức kia mà thôi.
Chỉ cần Dương Bạch Khải về hưu, phỏng chừng Lô Vĩ là có thể lên thay rồi. Tuy nói là Cục trưởng Cục thành phố Vu Kiến Thần chưa vào Thường vụ, chỉ là một cán bộ cấp Cục trưởng, nhưng vị trí Phó cục trưởng thường trực cũng là cấp Cục trưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Lô Trần Thiên tính toán tốt, không cần đến một năm thì có thể đưa Lô Vĩ thăng lên vị trí cấp Cục trưởng rồi. Những điều này đến cả Lô Vĩ cũng bị giấu, đương nhiên Diệp Phàm càng không thể hiểu được các bước bên trong rồi.
- Vậy thì anh phải chúc mừng em rồi, haaaaa…
Diệp Phàm cười chua xót.
- Anh Diệp, chú em nói, nếu không muốn ở Ngư Dương thì đến thẳng thành phố, chú ấy đã liên hệ xong rồi, vị trí Phó cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư thành phố giữ cho anh.
- Chú em nói, chỉ cần anh lập được thành tích ở Cục Xúc tiến đầu tư, trong vòng năm rưỡi có thể kéo về cho thành phố một trăm triệu đầu tư, đến lúc đó sau khi đồng chí Cục trưởng Vương Diêu Đỡ về hưu thì anh có hi vọng rồi.
- Tới lúc đó anh cũng là cán bộ cấp chính Cục trưởng rồi, lại leo lên đầu em rồi, chán thế.
Lô Vĩ giả vờ vẻ mặt chán nản, rồi cười:
- Ha ha ha, chúng ta cùng nhau xông pha thành phố, lập nên tổ Kim Bài, thiên hạ vô địch.
- Để anh suy nghĩ một chút việc đến Cục Xúc tiến thương mại làm Phó cục trưởng.
Miệng Diệp Phàm thì thào, suy nghĩ về việc này. Đã hoàn toàn trở mặt với Cổ Bảo Toàn rồi, ở Ngư Dương thêm cũng chả có ý nghĩa gì cả, hơn nữa tên Cổ Bảo Toàn này lòng dạ hẹp hòi, bệnh đa nghi quá nặng.
Người ta nói dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng nữa.
Hắn thì lại thế này, dùng người vẫn dùng, nhưng lại vẫn trừ một phần phòng bị người, đến cuối cùng lại được chim quên ná, đặng cá quên nơm. Người như vậy quá âm hiểm, tuyệt đối khó mà kiếm được thuộc hạ trung thành.
- Còn suy nghĩ cái gì nữa, không ở được Ngư Dương nữa thì còn cái vị gì, nghe em đi, địa bàn Ngư Dương quá nhỏ, chật hẹp, hơn nữa bốn đại gia tộc có gốc rễ sâu dài, mối quan hệ phức tạp.
- Ai ai cũng đều không nghĩ làm thế nào, rồi ra mưu sách để phát triển Ngư Dương, cả ngày chỉ muốn đấu nhau, dùng thủ đoạn cắn nhau từ trong ổ.
- Lấy Tạ Cường để xét ví dụ, loại người nham hiểm này luôn cười tủm tỉm, còn anh thì không bao giờ ngờ tới, gã lại có thể liên tục chửi mình là "nhóc con miệng còn hôi sữa" trên Hội nghị thường vụ.
- Ngay cả có thành kiến với anh như Ngọc gia còn chưa chửi anh như vậy, mà Phí Mặc nhà họ Phí lần này lại đứng lên, đẩy anh ra ngoài.
- Nghe nói trên Hội nghị thường vụ anh được năm phiếu bầu rồi, chỉ thiếu một phiếu, giả dụ Cổ Bảo Toàn, hoặc là…Giời, lòng người khó lường, không gian cho chúng ta thi triển quá nhỏ hẹp.
- Chúng ta không có tiền đồ ở đây, cần gì cứ phải ôm cây treo cổ tự vẫn chứ?
Lô Vĩ có chút nóng nảy.
- "Nhóc con miệng còn hôi sữa", chửi rất hay, ông đây đúng là muốn đến nhà họ Tạ chen lấn uống sữa đây. Tạ Cường, mày đã bất nhân thì tao chỉ còn cách bất nghĩa thôi.
Trên mặt Diệp Phàm cười âm hiểm, chuyển qua lại nói tiếp:
- Anh có năm phiếu, là ai bầu đấy?
- Đoán chừng là Phí Mặc, Miêu Phong, Tạ Mạo Phát, Tiếu Thuân Thần, còn có Vệ Sơ Tịnh nữa. Chủ tịch huyện Vệ là không nỡ anh đi, anh là người có khả năng. Đáng tiếc là Chủ tịch huyện Vệ không phải Cổ Bảo Toàn.
Lô Vĩ nói.
- Trương Tân Huy thì sao?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, trong lòng không ngờ rằng người anh luôn chăm sóc mình trong thời khắc quan trọng lại để rơi vòng, có lẽ y cũng có chỗ khó, Diệp Phàm mơ hồ có chút xót xa trong lòng.
- Ông ấy… Nghe nói sau khi năm người đồng ý, ông ấy vẫn đang suy xét, đoán chừng là Cổ Bảo Toàn coi chặt quá, cuối cùng cũng không hé răng ra.
- Thôi vậy, người ta cũng có chỗ khó, Chánh văn phòng Huyện ủy không phục vụ vì Bí thư thì cái vị trí đó ngồi không vững đâu.
- Đặt mình vào hoàn cảnh người khác thì không có gì đáng trách. Phiếu bầu quyết định thành bại của y, nếu thật dám phát biểu thì Cổ Bảo Toàn tuyệt đối sẽ xem y là cái đinh trong mắt ngay…
Lô Vĩ khuyên, vẫn cho rằng Diệp Phàm chưa nghĩ thông suốt được.
- Ha ha, anh không trách y vì tính thế bức bách, nếu đổi là anh thì anh cũng sẽ làm như vậy mà.
- Có điều, chỉ là lão thất phu Tạ Cường này quá đáng ghét, mày không đồng ý đề cử tao thì tao cũng không trách cứ gì, đây là tranh đấu thường tình trong chính trị mà.
- Nhưng mày không nên trên Hội nghị thường vụ, trước mặt các Ủy viên thường vụ chửi tao là "nhóc con miệng còn hôi sữa", kẻ sĩ nên nhẫn nhịn nhưng không nhịn nổi.
- Ân oán giữa tao với Tạ Cường mày là ân oán cá nhân, mày chửi trước mặt tao cũng được, sỉ nhục tao trước mặt mọi người như vậy, Diệp Phàm này mà nhịn được nhục này thì còn là người không?
Diệp Phàm giận dữ nói đến đây, đột nhiên quay đầu hỏi Lô Vĩ:
- Tên Trưởng ban chỉ huy Quân sự Tạ Cường này là thuộc địa phương quản hay là Quân đội trực tiếp quản lý?
- Ban chỉ huy Quân sự là nhân vật chịu 2 tầng lãnh đạo song song, hơi giống Cục Công an. Vừa chịu sự quản lý của lãnh đạo địa phương, vừa chịu sự lãnh đạo của bên quân đội.
- Như Tạ Cường, hắn ta chịu sự quản lý của Cổ Bảo Toàn, tuy nhiên nhàn tản hơn, nhưng đồng thời lại chịu sự quản lý từ cấp trên Ban chỉ huy Quân sự lẫn lãnh đạo phân khu quân thành phố cấp địa phương, và không phải chịu Bộ đội quản lý trực tiếp.
- Bởi vì Ban chỉ huy Quân sự thuộc cơ cấu quân sự địa phương. Đương nhiên, cái này cũng rất khó phân rạch ròi, nói là Bộ đội không có quyền quản lý bọn họ, nhưng thực chất nếu là quan cấp cao Bộ đội nhảy xuống làm cấp trên của bọn họ, ví dụ như nói Tư lệnh phân khu quân thành phố thì cũng nên suy xét một chút.
Lô Vĩ thuận miệng nói, như thoáng có chút suy nghĩ.
Thầm nghĩ Tạ Cường chọc giận Diệp Phàm cũng là gã xứng đáng gặp xui xẻo, phỏng chừng oán giận của anh không có chỗ phát tiết, thì Tạ Cường chính là thùng phát tiết của Diệp Phàm rồi.
Tuy nhiên lão già này cũng nên trừng trị rồi, quá không phải là người, sao có thể chửi anh mình như thế, thuần túy là tiểu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.