- Tôi cũng chỉ là mắng sau lưng một câu, không có nói trước mặt. Vừa rồi không phải cậu cũng đã nói rồi, còn khen anh đây chửi Cổ Bảo Toàn rất hay, chẳng lẽ tôi chửi một câu sau lưng cunxg ko được hay sao?
Thằng nhãi này có chút không phục.
- Thằng nhãi, nếu như có Trưởng lão đây, cậu sẽ được ăn cái tát đấy, đối với lãnh đạo thì sau lưng cũng không thể chửi được.
Cậu nghĩ xem, chữi cậu quen rồi, nếu không cẩn thận thì sẽ lọt đến lỗ tai của gã hạ Giã, gã ta sẽ nghĩ như thế nào?
Đến lúc đó thằng nhãi cậu muốn trở về Cục thành phố, Ban tổ chức cán bộ
- Hứ hắn dám không ký. Nếu thật sự là như thế thì tôi không chơi với hắn nữa, cái gì, chính là mắng hắn đấy. Chú, con đi đây, không thú vị tí nào.
Lô Vĩ thở phì phì quay người bước đi.
Tức giận đến mức Lô Trần Thiên hớng về phía bóng dáng hắn cứ lắc đầu mà mắng:
- Thằng nhãi này, có phải là học theo anh của hắn không.
Tính khí thối của người ta là thối có lý lẽ, việc này có gây náo loạn lên đến thành phố cũng không làm cho cái bọn Ủy viên thường vụ đó sinh khiếp sợ đâu.
Trái lại Cổ Bảo Toàn, đích thực làm có chút không tốt, quá ức hiếp người khác rồi, đề cử thủ hạ của Diệp Phàm vào thường vụ, thiệt thòi thì ông cũng nghĩ ra, ông đề cử ai thì cũng không thể đề cử hắn ta.
Cái này không phải rõ ràng là ghét bỏ cái tên nhãi họ Diệp đó sao? Cổ Bảo Toàn à, ông như vậy là trực tiếp giáng một bạt tai đấy.
Tốt xấu gì thì thằng nhãi họ Diệp cũng đã vì ông bỏ ra không ít công sức rồi, đánh hạ đi một nữa giang sơn Ngư Dương, bất luận ông lấy công đem thưởng cũng xem như không rồi, cuối cùng không ngờ lại lấy ơn đi báo thù.
Việc này thì ai có thể chịu đựng nỗi. Có thể chịu đựng thì còn là con người sao? Mẹ kiếp, chẳng ra làm sao cả, nếu như Lô Vĩ nghe thấy nhất định sẽ rớt mắt cho xem, bởi vì Lô Trần Thiên đó không ngờ cũng lộ ra lời nói thô lỗ ròi.
- Tuy nhiên, ngài nói là bảo chúng tôi cố sức làm lung lạc tên họ Diệp, nếu có thể giúp được thì giúp hắn ta.
Lô Trần Thiên lại thở ra một hơi dài, lông mày như châu lại cao lên.
- Sao phải giúp chứ, ít nhất trước tiên phải giúp anh ta lấy lại chút sĩ diện chứ?
- Lão Trần, ông chú ý Cổ Bảo Toàn cho tôi, ngay cả lúc ông ta vào nhà vệ sinh cũng phải chú ý. Lần này không để ta lột lớp da hắn ra thì lão đây sẽ về nhà bán khoai lang, không phải là một trò vui rồi.
Diệp Phàm chỉ vào Trần Khiếu Thiên nói, có lão Trần cao thủ bậc 6 Quốc thuật âm thầm theo dõi Cổ Bảo Toàn, hắn ta tuyệt đối không dám xuất hiện.
- Yên tâm đi công tử, lấy không được chứng cứ của tôi đây thì tôi đây cho hắn mấy phát tát, làm cho hắn thiếu luôn răng để đi dự đại hội, hừ, dám làm nhục công tử như thế, không muốn sống nữa rồi.
Trần Khiếu Thiên càn rỡ cười nói.
" Ông già này, đã trên năm mấy rồi, vẫn còn ngông cuồng như vậy, xem ra cao thủ có tính khí thất thường như Cổ Bảo Toàn mà ăn hai bạt tai của ông có chịu nỗi không cơ chứ? Như thế không phải là ép chết hắn ta sao."
Diệp Phàm trong lòng phỉ báng Trần Khiếu Thiên.
Khóe miệng co giật vài cái, vội vàng dặn dò nói:
- Cứ từ từ thôi, tát hai cái là được rồi, tuy nhiên phải tát chuẩn, rớt hai cái răng cửa là được rồi.
Đương nhiên, việc này phải hành sự dưới chỉ lệnh của tôi, có thể dùng biện pháp khác hay là dùng biện pháp khác, bây giờ xã hội chúng ta là xã hội pháp chế, cần làm việc văn minh.
Trước tiên cứ đợi đã, tôi vừa mới cãi nhau với hắn, bây giờ ông lại cho hắn hai bạt tai nữa, như thế không phải là giấu đầu lòi đuôi rồi sao?
- Cái đó xem ra tạm thời không thể phát, tuy nhiên hai cái tát này Trần Khiếu Thiên tôi trước tiên phải ghi nhớ lại đã, để xem hậu quả về sau thế nào, ha ha ha.
Trần Khiếu Thiên cười có chút dung tục.
Gần đây vết thương của ông già này dần tốt lên, hôm qua Diệp Phàm đã làm một nồi thịt trăn tẩm bổ cho ông ta rồi, bây giờ xem ra đã hồi phục lại được 3 tầng công lực bậc 6, cũng chính là tới cảnh giới luyện công rồi.
Có hy vọng sang năm sẽ tấn công hồi phục tới cảnh giới bậc 7, vì vậy, gần đây ông già này cũng linh hoạt hẳn lên.
Người mà, có triển vọng thì sẽ có hy vọng. Đương nhiên Diệp Phàm cũng mong muốn ông ta sớm hồi phục, rất nhiều việc còn đợi ông ta đi làm.
- Phương Viên, bên Cổ Bảo Toàn điều tra như thế nào rồi?
Diệp Phàm lại bắt đầu chỉ huy rồi.
- Đang điều tra, tuy nhiên vì để không rút dây động rừng, tôi phải hành động bí mật, vì vậy, việc này gấp không được. Tạm thời chỉ điều tra đến những việc nhỏ nhặt thôi, phỏng chừng không tác dụng lớn, không gây tổn thương cho hắn nhiều lắm. Muốn làm động hắn ít nhất phải làm thương tổn xương thịt hắn mới được, muốn làm cho hắn đau đến tận xương tủy, cả đời khó quên mới được, ha ha ha....
Phương Viên cười hỉ hả.
- Ừ Phương Viên, việc đi Thái Lan tôi nghĩ có hy vọng đấy, anh cho tôi thời gian nửa năm, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi. Gần đây sức khỏe điều dưỡng như thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi một cách thân thiết.
- Có dấu hiệu hồi phục, bây giờ bên dưới có thể cử động lên, tuy nhiên chỉ mấy giây thì hết. Tôi tin tưởng anh Diệp, sinh mệnh này của Phương Viên tôi là của anh. Trong lời nói của Phương Viên tràn ngập niềm cảm kích. Nói ra thì Phương Viên cũng rất đáng thương, bây giờ như đồ vật không cử động, điều đó đương nhiên đau khổ hơn bất cứ cái gì rồi.
Sau này Diệp Phàm không ngừng châm cứu cho gã, sau khi phối hợp điều trị với thảo dược ngày dần có hướng chuyển biến tốt lên, làm cho Phương Viên cũng nhìn thấy được hy vọng. Lại đem người cao nhân Diệp Phàm này xem như thần thánh.
- Uhm, sau nữa năm nếu như tìm được biện pháp điều trị tận gốc triệt để, thì cậu cũng nên lập gia đình rồi, ha ha, chuyện này cứ tính dần đi là vừa, đừng có lo lắng, việc của cậu anh đây để ở trong tâm.
Diệp Phàm luôn luôn cổ vũ cho gã.
Phương Viên người này rất tốt, hiện tạm giữ chức Phó Bí thư, nếu như điều trị tốt triệu chứng không cử động của gã thì sau này tuyệt đối là một quân cờ có lực sát thương rất dũng mãnh.
Trần Lão là chuyên tâm về mặt giang hồ, Phương Viên là sát thủ quan trường. Diệp Phàm sớm đã có dự định, hiện tại ngay cả người em Phạm Cương của Tây Thi đầu bếp cũng đã được sắp xếp vào Sở anh ninh Quốc gia, Sở anh ninh Quốc gia là một nới rất tốt.
Có thể có lực lượng trợ giúp mình tại chỗ ngầm. Bởi vì hệ thống tình báo an ninh quốc gia thì không có gì phải nói nữa, vẫn luôn làm cho Báo Săn đi điều tra có chút cảm giác như lấy đại bác đánh mũi vậy.
Vả lại cũng không tiện cho lắm, bởi vì Báo Săn có kỷ luật sắt, kêu gọi họ vài lần còn được, thường xuyên họi họ phỏng chừng Tổ đặc nhiệm A sẽ nhìn chằm chằm, còn sắp xếp tên Yêu Côn Phạm Cương này đi an ninh Quốc Gia, chính là vì thu thập tin tức có lợi cho mình, nắm bắt được động thái quan trường bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm tuy rằng trẻ tuổi, nhưng sớm đã có sự chuẩn bị trước rồi.
Thời điểm buổi tối, mấy người Trịnh Lực Văn, Đoàn Hải, Trang Hồng Ngọc, Cổ Dương, Triệu Thiết Hải đều đến đập nước Thiên Thủy, sau khi mấy người ở hồ đại điện ăn uống một mạch xong, thì lang thang men theo con đường mới ở đập Thiên Thủy.
- Đoàn Hải, Chủ nhiệm Trương vẫn ổn chứ?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Ừ, phương châm đại khái của Chủ tịch Huyện Diệp trước kia không có biến động gì, vẫn ổn.
Đoàn Hải với một vẻ mặt chua xót, kỳ thực thì sớm đã bị Diệp Phàm nhìn ra rồi, phỏng chừng Đoàn Hải không có nói sự thật.
- Vẫn ổn? Thật sự vẫn ổn sao? Theo tôi mà còn giấu tôi à?
Khảu khí Diệp Phàm lợi hại hẳn lên.
Đâu có, sếp Diệp, chỉ có chút không thoải mái thôi, nhưng bây giờ cũng qua rồi.
Cổ Dương vội vàng nói lời hòa giải để che giấu.
- Thật không? Được rồi, sau này có dịp nào rồi nói nhé.
Diệp Phàm quát quát tay, chăm chú quan sát cảnh sắc xuang quanh.
Lúc này điện thoại của Đoàn Hải kêu lên, là Trương Quốc Hoa gọi đến, giục bọn họ trở về, nói là nói là ngày mai Chủ tịch thành phố Lô cần đến tuần tra vùng kinh tế Lâm Tuyền, phải sớm có chuẩn bị. Mấy người bất đắc dĩ đi.
Khi đi, Triệu Thiết Hải lén lút trụt về sau cùng, ghé sát vào tài Diệp Phàm nói:
- Anh Diệp, yên tâm, nhà họ Gia nếu như có việc gì tôi sẽ theo dõi sát sao. Gần đây Vũ Nguyệt Sơn Trang hình như rất cẩn thân, đồng thời cũng không có việc gì quá. Ngay cả việc nhỏ này làm cũng không dám làm mạnh, Trưởng phòng Lô bảo tôi thông báo cho anh một lời, ông ta đang đợi thời cơ. Tôi cũng sẽ theo dõi mọi lúc, nếu có động tĩnh gì sẽ lập tức báo cáo cho anh.
- Ừ
Diệp Phàm gật gật đầu, điện thoại lại vang lên rồi, sau khi nhận thì âm thanh truyền đến là lời nói to sang sảng của Hạ Hải Vĩ Đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Tỉnh nói:
Ông em Diệp, gần đây như thế nào rồi?
- Vẫn ổn.
Diệp Phàm thản nhiên nói, cười nói:
- Có phải là việc của ông anh bố trí ổn rồi sao?
- Ha ha, ha ha
Hạ Hải Vĩ cười gượng liên tiếp hai tiếng mới nói:
- Không thể nói ổn thỏa rồi, mà xem như ván đã đóng thuyền.
Việc này thất sự phải cảm ơn ông em Diệp đây một tiếng, tuy nhiên gần đây rất bận, bởi vì phải đi Đức Bình, gần đây Phòng phòng chống ma túy lại thiếu người.
Vì vậy Tỉnh sắp xếp cho tôi phải hỗ trợ Phòng phòng chống ma túy bên đó làm việc, thật là xui xẻo, một người làm hai phần công việc, nhưng lương thì chỉ có một phần.
- Thế thì tôi phải chúc mừng ông anh rồi, tuy nhiên, khi nào xuống?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng càng có chút chua xót.
Mấy tháng trước Hạ Hải Vĩ dưới sự dẫn dắt của Tào Dũng quen biết mình, sau đó lại nhờ mình đi nói vào câu tốt lành trước mặt chỗ Tống Sơ Kiệt Ban tổ chức Tỉnh ủy, thật không ngờ là Tống Sơ Kiệt lại để cho anh ta làm tiếp. Bây giờ phỏng chừng phải thăng chức lên đến khu vực Đức Bình làm Bí Thư ủy ban chính trị pháp luật rồi.
Phỏng chừng Tống Sơ Kiệt cũng là vì nể tình người một nhà, bởi vì lúc đó mình đang châm cứu cho ông cụ Tống. Việc của người ta mình đã làm, còn việc mình muốn vào ủy ban thì lại thất bại rồi.
- Phỏng chừng phải đợi vài tháng, đến lúc đó tôi phái xe đến đón cậu, mời cậu đến Tỉnh thành uống rượi. Gọi luôn Tào Dũng, ba người chúng ta không say không về, lần này nhất định phải đến quán rượi tốt nhất Tỉnh thành uống một bữa cho sảng khoái.
Hạ Hải Vĩ cứ cười một cách sảng khoái.
- Anh Vĩ, anh nói Tỉnh đội thiếu người à?
Diệp Phàm hình như cảm nhận được gì rồi, nháy mắt với Triệu Thiết Hải ở xa mười mấy mét, trong lòng bất chợt nghĩ ra được chủ ý.
Triệu Thiết Hải có ở lại Lâm Tuyền thì cũng không làm được kỳ tích gì, nếu như có thể vào Sở tỉnh nói không chừng sau này có thể giúp ích cho mình được, tuyệt đối có thể được xưng là một tay đấm có cấp, hơn nữa cam tâm tình nguyện.
Từ lần này mình gặp nạn mà xem, Triệu Thiết Hải vẫn một mực theo mình, xem ra người này đáng được nâng cử.
Hơn nữa, theo lâu dài mà nói, giúp anh ta cũng như giúp mình vậy. Hạ Hãi Vĩ khi đã rời khỏi Tỉnh sở rồi, sao không trước khi anh ta đi cần cái tình cảm trở về. Quyền lực cái thứ này, không cần quá thời hạn sẽ trở thành phế thãi.
Vả lại, về phương diện dùng người Triệu Thiết Hải tuyệt đối làm tốt hơn Lô Vĩ và Hạ Hải Vĩ, Lô Vĩ và Hạ Hãi Vĩ được xem như ngang hàng cùng mình.
Nghĩ muốn khiến họ đi làm quá nhiều việc thì không tiện, Triệu Thiết Hải thì khác rồi, bởi vì anh ta hoàn toàn là dựa vào bản thân mình mà đi lên, sử dụng nhiều anh ta một chút cũng không có vấn đề gì, phỏng chừng trong lòng còn có chút hy vọng như vậy.
- Lẽ nào ông em Diệp cũng muốn thử đổi mới một phen, nếu thật như vậy, dựa vào mối quan hệ giữa anh và Bí thư Lý Xương Hải, cũng có thể thành, ha ha ha...
Hạ Hải Vĩ vui mừng, nói ra lời nào đều là cười ha ha không dứt, đây chính là người gặp việc vui tinh thần thoãi mái tạo nên. Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Thế thì không được, trước đây khi Bí thư Lý ngồi ở cương vị của anh đã từng làm kinh sợ tôi, tuy nhiên tôi lười nhác quen rồi, không quen với cuộc sống quân sự hóa ở bên công an.
Diệp Phàm cười cự tuyệt, tuy nhiên chuyển lời nói:
- Tôi có một người anh em, rất giỏi về vấn đề đó. Nếu như Tỉnh đội thiếu người không biết có thể kéo anh ấy vào được không.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)