Quan Thuật

Chương 724: Trưởng ban thư ký là chuột bạch




Nếu được ghi danh ở trong mắt Bí thư Quách, vậy tiền đồ Diệp Phàm có thể hình dung bằng hai chữ 'Vô lượng', mà chính mình, rất có khả năng sẽ trở thành một con cờ bỏ đi trong tay Bí thư Thành ủy Chu Càn Dương. Bí thư huyện tiền nhiệm Lý Hồng Dương không phải là ví dụ điển hình sao?
Nghĩ đến đây, Cổ Bảo Toàn có một loại cảm giác đau khổ điên cuồng
- Còn phải tra sao? Triệu Thiết Hải và Trang Hồng Ngọc đều là một tay họ Diệp đề bạt lên, còn có cái gọi là quần chúng, tôi phát hiện bà chủ nhà hàng Xuân Hương cũng ở trong đám đó.
Phỏng chừng là địa điểm khu kinh tế chiêu đãi đã thay đổi, còn ông chủ Phạm thì do Diệp Phàm kích động nên ra quấy rối. Hơn nữa, Bí thư Cổ, ông không thấy sao, hôm nay Lô Vĩ cũng hơi hơi quái dị.
Vốn chúng ta yêu cầu không cho quần chúng tới gần Trưởng ban thư ký, nhưng kết quả, đám quần chúng reo hò ầm ĩ, Lô Vĩ làm Trưởng phòng Công an huyện, thì chỉ giả bộ ngăn cản qua loa cũng không có hành động gì tiếp theo sau
Rồi thêm Triệu Thiết Hải cùng y nội ứng ngoại hợp, cái bảo an này còn không phải là cái thùng rỗng.
Trương Quốc Hoa căm giận nói, hôm nay gã cũng bị mất sạch mặt mũi.
Đầu tiên là thổi phồng luyên thuyên cả buổi, sau lại không cẩn thận toàn bộ bị Trang Hồng Ngọc vạch trần ra hết. Vốn quầng sáng chói chang của khu kinh tế Lâm Tuyền phát triển sắp chụp lên đầu gã, ai ngờ một phiếu trắng của mình trong cuộc họp Đảng ủy lại bị người ta moi móc ra. Ông đã không ủng hộ Đông Đang Dương mở rộng phố, vậy thì ông còn có công lao gì ở trong này cơ chứ
Giờ phút này Trương Quốc Hoa hận không thể một họng nuốt trọng đồng chí Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
- Hừ Lô Vĩ, đừng tưởng rằng mày có Lô Trần Thiên chống lưng thì cả gan làm loạn, Ngư Dương này vẫn là thiên hạ Cổ Bảo Toàn tôi. Về phần Triệu Thiết Hải, Trang Hồng Ngọc ở lại, dễ làm. Quốc hoa, nói vậy chắc ông đã nghĩ ra cách hay?
Cổ Bảo Toàn cũng lộ ra ý cười u ám
- Tận diệt thế nào?
Trương Quốc Hoa liếc mắt xem xét Cổ Bảo Toàn một cái, thăm dò hỏi.
- Tự xem mà làm.
Cổ Bảo Toàn ba phải cái nào cũng được. Tuy nhiên, Trương Quốc Hoa lập tức tin tưởng gấp trăm lần, biết Cổ Bảo Toàn không tiện ra mặt, đây chính là ám hiệu động thủ
- Tuy nhiên, tạm thời bất lợi rất là kịch liệt, Phí Ngọc còn ở Lâm Tuyền, động tác quá lớn thì lại có hiềm nghi trả đũa, chúng ta không thể quá lộ liễu để người khác nắm đuôi.
Cổ Bảo Toàn lại bồi thêm một câu.
- Tôi biết, nước ấm luộc ếch, phải từ từ.
Trương Quốc Hoa gật gật đầu.
- Vậy họ Diệp thì sao?
- Tạm thời mặc kệ hắn, đợi cơn gió này qua rồi tính tiếp. Tuy nhiên, thằng nhóc kia phỏng chừng sẽ đi cục Xúc tiến đầu tư thành phố, cũng không còn bao lâu nữa. Kệ đi, đi càng sớm càng tốt, một ôn thần trong tình hình hiện nay, thì cho hắn tạm thời cách chức tiếp đi, hừ.
Cổ Bảo Toàn cảm giác đặc biệt bị đè nén.
- Bí thư Cổ, thằng họ Diệp là thứ đồ rất không biết điều. Người như thế sao có thể đảm đương chức Phó chủ tịch huyện, lấy đi cái mũ quan của hắn là điều nên làm. Tôi thấy chi bằng đưa ra thảo luận trên hội nghị thường vụ.
Tạ Cường nham hiểm không ngờ nhảy ra, còn ác độc hơn so với Phí Mặc lúc trước
- Ha hả, lão Tạ, thanh niên mà, có chút phá cách nổi loạn là bình thường. Chúng ta đều là lãnh đạo, lãnh đạo muốn làm bất cứ việc gì, luôn là bị người khác đố kỵ ghi hận có đúng không? Không nên so đo tính toàn với hắn làm gì. Tâm để vô tư thiên địa khoan (với người vô tư thì trời đất sẽ rộng rãi bao la) mà
Cổ Bảo Toàn ở trước mặt Tạ Cường cho thấy tấm lòng bao la của ông ta.
Thằng nhãi này dừng một chút lại cười nói:
- Tuy nhiên, cái tay Trưởng phòng Trang kia hôm nay cũng thật được nở mày nở mặt, không ngờ lại được Trưởng ban thư ký Lô đích thân gặp mặt. Có lẽ sẽ được Trưởng ban thư ký Lô coi trọng, đưa tới tỉnh cũng có thể à.
Cổ Bảo Toàn chiêu này rất độc!
Chuyện giữa Trang Hồng Ngọc cùng con y đương nhiên y cũng đã nghe qua, vào giờ phút này lại cố ý nói đến, nhìn thì như vô ý, nhưng còn dụng ý khác, con cáo già Tạ Cường này chẳng lẽ còn không biết sao?
Ngay lúc này, mặt thằng nhãi này lập tức co giật lên, miệng cũng là cười nói:
- Đó là cô Trang nói rất nhiều lời xuôi tai, bằng không Trưởng ban thư ký Lô sao có thể tiếp kiến cô ta.
Tạ Cường lời này càng âm độc, chính là bởi vì lời nói của Trang Hồng Ngọc mới khiến cho Cổ Bảo Toàn mất hết mặt mũi.
Tạ Cường người ta cũng là đang nhắc nhở đồng chí Cổ Bảo Toàn ông, một Phó phòng nhỏ bé không ngờ dám diễn trò trước mặt sơn Đại vương, Bí thư huyện ủy như ông đây còn có oai phong gì nữa?
- Ha ha ha, người trẻ tuổi càn quấy thôi, chúng ta đúng là không nắm bắt tốt tư tưởng công tác của giới trẻ, là lúc nên đưa các cô đến trường Đảng để có cơ hội tiếp thu học tập lại giáo dục lại, gia tăng học tập tư tưởng lý luận, trở về mói có thể làm tốt công tác đảng
Cổ Bảo Toàn bật cười ha hả.
"Giáo dục cái con khỉ còn không phải là muốn tìm cớ đem hết những người hôm nay nhảy ra quăng vô lãnh cung."
Tạ Cường trong lòng phỉ báng Cổ Bảo Toàn, nhưng miệng vẫn là cười nói:
- Đúng vậy, tôi giơ hai tay tán thành cách nhìn của Bí thư Cổ. mấy con nghé con này, không giáo dục một chút sao được. Nếu sau này tư tưởng bị lệch lạc, chúng ta cũng sẽ phải chịu trách nhiệm của người lãnh đạo đúng không, vì để dẫn dắt cán bộ trẻ, đây là việc mà ông và tôi nên làm, ha ha…
Hai cáo già ở trong điện thoại châm chọc lẫn nhau, tuy nhiên, ở mặt đả kích Diệp Phàm thì lại đạt được nhận thức chung.
- Tuyên Thạch, hôm nay đập nước Thiên Thủy có món ăn dân dã không?
Diệp Phàm hỏi, muốn làm để chiêu đãi chị nuôi Phí Ngọc. Về phần con cá gà trống kia hắn tạm thời tiếc không làm thịt, ném vào hồ nước sau cung cũ để nuôi
- Không nghe nói nhà ai có, có cần tôi đi một vòng, xem có gặp được không
Lý Tuyên Thạch cười nói.
- Thôi vậy, quá phiền, cái đó toàn phải xem vận may.
Diệp Phàm cự tuyệt, đau lòng mà nghĩ đành phải đem con cá mào gà ra hấp vậy
- Nếu không thì đơn giản hơn giết một con chó đen, anh Diệp anh cho thêm một số thảo dược, đun sôi thành món canh cũng là đại bổ. Chúng ta lại dùng cái giá chảo lớn ở trong đại điện, rồi thêm mấy thùng bia, kêu thêm Thiết Hải, uống cho thả ga không say không về không phải vui hơn sao
Lý Tuyên Thạch tung ra một chủ ý xấu.
"Chó đen, chủ ý này không tồi, cái thứ kia a, vốn là vật dương liệt. Má ơi nếu trong đó cho thêm nửa viên thuốc làm từ xuân tiêu, có lẽ chị Phí sau khi uống vào, đến buổi tối cái kia liền hăng hái lên. Ha ha ha, tối nay mò vào giường ông thì có cái để chơi rồi…" Thằng nhãi này nghĩ điều tà ác, gật đầu đáp ứng
Năng lực của Lý Tuyên Thạch cũng quà là cao, không lâu sau là xong xuôi đem tới nơi. Hai người đặt vào cái chảo lớn, Diệp Phàm thả chút dược liệu, ầm ầm bắt đầu nấu lên
Không lâu thì nghe được tiếng la ó của Triệu Thiết Hải từ ngoài cung truyền đến, thằng nhãi này đương nhiên là tới khoe khoang
Vừa tiến đến, mới ngửi được mùi vị khắp điện sau đó lập tức cười điên cuồng nói:
- Vừa đến kịp lúc khẳng định là, thịt cày không sai, vật đại bổ, lão Triệu tôi thích nhất. Nếu là chó đen, thì càng mang thêm hứng a, khà khà khà…
Triệu Thiết Hải sinh động như thật, bên ngoài lại thêm một số động tác buồn cười, đem vụ bê bối phát sinh ở thị trấn Lâm Tuyền toàn bộ tung hết cả ra
- Ôi... Các cậu, Cổ Bảo Toàn khẳng định sẽ cho rằng việc này là do tôi ở sau lưng làm chủ. Hồng Ngọc, tính tình kia vẫn mãnh liệt như vậy
Diệp Phàm thở dài.
- Việc này… ây da, chúng tôi đúng là không nghĩ tới, rất xin lỗi Chủ tịch huyện Diệp.
Triệu Thiết Hải cái đầu kia cũng nhanh chóng cuối xuống
- Không có gì, tôi thật ra cũng không còn quan trọng nữa, dù gì ân oán với Cổ Bảo Toàn đã định sẵn rồi. Chỉ là lo lắng cho Hồng Ngọc, Đoàn Hải bọn họ. Tôi nếu như đến thành phố, không ai thèm để ý, phỏng chừng thằng nhãi Trương Quốc Hoa này sẽ ở đó cản trở đây. Về sau, phỏng chừng Hồng Ngọc bọn họ cũng sẽ không còn ngày tháng yên ổn
Diệp Phàm giải thích nói.
- Hừm cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài
Triệu Thiết Hải kia trên mặt đột nhiên lộ ra sự ác nghiệt dữ tợn, vết sẹo đã lâu không còn dọa được người lại bỗng hiện rõ như con giun, bày ra một tư thế thổ phỉ mọi rợ.
- Không có việc gì đâu Thiết Hải, nếu hải Cổ Bảo Toàn và Trương Quốc Hoa thật muốn động thủ với Hồng Ngọc bọn họ, ha ha, Diệp Phàm tôi cũng sẽ không hàm hồ nữa. Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, nói về chuyện vui hơn đi
Diệp Phàm nói rất nhẹ nhàng và khéo léo, nhưng Triệu Thiết Hải biết Phó chủ tịch huyện Diệp là có năng lực kia.
Nếu chính mình đã có thể từ một Lâm Tuyền xa xôi hẻo lánh này mà một bước lên trời, đi đến sở tỉnh, hơn nữa vừa đi còn được đề bạt tới chức vị Chi đội trưởng cấp trưởng phòng.
Nếu nói sau lưng Chủ tịch huyện Diệp không có quan lớn cấp sở chống lưng, vậy sẽ không phải là ăn nói lung tung. Cho nên, lòng tin của Triệu Thiết Hải đối với Diệp Phàm đã tăng vọt chưa từng có.
Kỳ thật Diệp Phàm mới không nghĩ đi mượn lực lượng ở tỉnh, hắn tự biết tính toán. Chỉ bằng khu công nghiệp ghềnh Quỷ Ảnh là do chính mình một tay sáng lập là đủ rồi.
Đây hoàn toàn chính là điểm yếu của Trương Quốc Hoa, muốn bóp chết hắn vẫn không dễ đâu. Đến lúc đó Hồ Thế Lâm bỗng nhiên rút vốn, thì Trương Quốc Hoa không còn đất để mà khóc đây
Hơn nữa, hiện tại khu kinh tế Lâm Tuyền còn món nợ ít nhất cũng là mấy triệu tệ. Nếu không có thu nhập vậy thì tay chủ nhiệm như y còn được tích sự gì nữa đây? Phỏng chừng mỗi ngày người đòi nợ cũng sẽ đến mà dìm chết y.
- Chủ tịch huyện Diệp, hôm nay chỉ có ba anh em chúng ta thôi phải không?
Triệu Thiết Hải ha hả cười nói, dùng mũi hít sâu một hơi, một bộ dạng rất là thèm thuồng, đến nổi như sắp chảy cà nước miếng luôn
- Ai nói, lão Trịnh tôi không phải người sao?
Ngoài điện truyền đến tiếng cười sang sảng của Giám đốc lâm trường Cảnh Dương Trịnh Khinh Vượng
Thằng nhãi này vừa tiến đến, lại chỉ huy thủ hạ của lâm trường đem vào 20 thùng, toàn bộ đều là bia Thanh Đảo. Đương nhiên, tiên phong Phương Lan Hinh cũng theo sau mà tiến vào.
- Anh Trịnh người ta chính là tự nhiên, phóng khoáng, trong nhà có một ngọn cờ đỏ ở ngoài lúc nào cũng theo sau anh ta tung bay khắp nơi
Diệp Phàm âm thầm nói thầm.
Miệng cười nói:
- Đến thì đến, còn đem theo rượu làm gì, đã vậy còn là một xe nữa chứ, một khoản lớn.
- Không sao hôm nay uống không hết sau này có cơ hội lại trở về từ từ mà uống
Trịnh Khinh Vượng cười nói. Phương Lan Hinh cũng là theo sát Diệp Kim Liên cùng nhau bày biện bàn ghế
Ngay cả bàn ghế kia cũng là vừa mới đưa đến, được làm trực tiếp từ gỗ thô, ghế cũng thô ráp, cũng có chút tư thế nghệ thuật
Đương nhiên, bộ này không tốt bằng loại hàng xuất khẩu đã tặng Diệp Phàm lần trước
- Ăn thôi nào.
Triệu Thiết Hải cười tủm tỉm, sớm đã đem chuyện hôm nay quẳng qua một bên, gõ gõ chén bày ra tư thế chuẩn bị như chó sắp gặm xương
- Khoan đã, còn chưa xong, thịt này phải hầm từ từ. Như vậy thì vị của nó mới tốt nhất, bao chuẩn luôn, các cậu đợi mà coi không chừng còn nuốt luôn cả đầu lưỡi. Hơn nữa, còn một vị khách chưa tới, mẹ nuôi, mẹ đặt thêm mấy đôi đũa
Diệp Phàm cười nói.
- Ai? Chẳng lẽ là Đoàn Hải, Hồng Ngọc bọn họ?
Triệu Thiết Hải thuận miệng hỏi, cũng không để ý.
Ừ, nhiều người thì càng náo nhiệt
Trịnh Khinh Vượng gật gật đầu, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Chú em Diệp, nghe nói cậu chuẩn bị sẵn mấy khẩu súng hử?
- Ha ha ha…
Diệp Phàm chỉ cười không đáp, một bộ dáng thâm trầm. Tuy nhiên, đôi mắt Triệu Thiết Hải đột nhiên chợt lóe sáng, rồi hét lên:
- Chủ tịch huyện Diệp, ở cái địa phương này, mà cũng có thể hả, ha ha...
Thằng nhãi này vẻ mặt cười gượng, bộ dáng vội như khỉ
- Lão Triệu cậu không phải chưa thấy qua sung, mỗi ngày đều quải trên người còn gấp cái gì?
Diệp Phàm tức giận mắng một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.