- Tôi sẽ không đi, Diệp Phàm, cậu dạy tôi bắn súng đi.
Vệ Sơ Tịnh giống như nhìn đậu đỏ mà không có hứng thú, lắc lắc đầu.
- Tốt lắm.
Giám đốc lâm trường Trịnh cười cười, dẫn theo Phí Ngọc, Phương Lan Hinh đi, Triệu Thiết Hải vốn định ở lại, tuy nhiên Diệp Phàm giải thích y phải bảo vệ tốt Trưởng ban thư ký Phí, phải biết rằng Trịnh Khinh Vượng một người đàn ông phải chăm sóc cùng lúc hai phụ nữ, chỉ sợ gặp phải lợn rừng và thú dữ thì rất nguy hiểm.
Khu bảo tồn thiên nhiên Lang Đang này tương đối lớn, phong tỏa đã vài thập niên, có đủ đặc điểm của rừng nguyên thủy. Giống lợn rừng, sói, rắn độc đều có. Nếu xảy ra vấn đề gì thì khá phiền toái.
Đem cách dùng súng chỉ choVệ Sơ Tịnh, cô học cũng rất hưng phấn, hai người một bên chỉ dạy một bên tìm thú trong rừng để săn, may mắn thay đã phát hiện được một chú gà rừng.
Hai người lập tức rất hào hứng, Vệ Sơ Tịnh bắn một phát súng, không bắn trúng. Gà rừng giương cánh lên xuống phần phật mà liều mình chạy trối chết, trong khi truy kích, hai người vô tình chạy khỏi vị trí ban đầu vài dặm đường.
- Mệt chết được, không đuổi nữa, bỏ đi, buông tha nó.
Vệ Sơ Tịnh trên trán đầy mồ hôi, tóc hơi rối, trong bộ trang phục cô đang mặc che dấu bên trong một phong vị khá độc đáo.
Cô đặt mông ngồi xuống đất, lười di chuyển, hai chân bành rộng ra, tự nhiên dưới phong cảnh này nhìn người đàn ông bên cạnh với hai mắt đăm chiêu.
- Ha hả, chị Vệ, chị ăn mặc thế này thật sự là mê người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm cười nói.
- Giống gái già nông thôn, có gì mê người.
Vệ Sơ Tịnh trong lòng rất cao hứng, nhưng miệng lại khiêm tốn, giương mắt nhìn lên, lập tức trên mặt hiện lên một chút đỏ, liếc mắt một cái mắng:
- Cậu không biết xấu hổ.
- Có gì ngượng ngùng, nhìn thì đâu có phạm pháp, huống chi còn mặc quần áo. Mắt tôi đây đâu phải tia x quang có khả năng nhìn xuyên thấu?
Diệp Phàm tiếp tục nham nhở, dù sao có hai người, cô nam quả nữ nói giỡn cũng không ảnh hưởng ai.
- Cậu, thật sự là tai họa.
Vệ Sơ Tịnh có chút bị nghẹn, khẩn trương khép hai chân lại. Hơn nữa, chỉ biết nhìn bốn hướng vu vơ.
Nhớ lại phong cảnh kiều diễm tối hôm qua, trong lòng âm thầm phỉ bán hắn: "May mà mình tỉnh dậy đúng lúc, bằng không tối hôm qua thảm rồi..."
- Tai họa, ha hả, nếu tôi đây thật sự là tai họa thì hiện tại chị Vệ có thể gặp nguy hiểm rồi.
Diệp Phàm cao giọng, ánh mắt lộ ra một tia hoang dã.
- Cậu dám.
Vệ Sơ Tịnh đột nhiên mặt đầy hung dữ, trừng mắt nói.
- Chị có thể làm thịt tôi, hoặc là đi tố cáo tôi cũng được. Phó chủ tịch huyện Diệp cùng Chủ tịch huyện Vệ phong lưu ký, hơn nữa, chuyện còn xảy ra trong đám hoa cỏ dại nữa chứ, lãng mạn vô cùng a ha ha ha...
Diệp Phàm da mặt đúng dày, dù sao hắn cũng sắp rời khỏi huyện, cũng không sợ Vệ Sơ Tịnh, hơn nữa, chút dư vị của sự kiều diễm tối qua đến giờ hắn vẫn còn cảm nhận được.
- Xấu xa
Vệ Sơ Tịnh hoàn toàn bị hắn đánh bại, nghiêng mặt đi chỗ khác.
Qua vài phút, Vệ Sơ Tịnh giống như ngồi không yên, có chút nhăn nhó, nhìn Diệp Phàm ngượng ngùng.
- Thế nào, không thoải mái phải không?
Diệp Phàm thân thiết hỏi, kiềm chế cái đáng khinh nổi lên.
- Không... Không có... Tôi... Anh đứng ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi sẽ trở lại liền.
Vệ Sơ Tịnh mặt đỏ lên, đứng lên, hướng về phía trong rừng mà đi.
" Đi tiểu thì đi tiểu thôi, làm gì phải lúng túng thế."
Thằng nhãi này trong đầu châm chọc nghĩ, miệng thì nói theo:
- Vệ tỷ, phải cẩn thận a, đừng đi quá xa đấy, bên trong sâu độc, lợn rừng thường xuyên xuất hiện. Nếu không cẩn thận, chúng chui ra thì phiền toái lắm, hơn nữa, chúng rất thích cặp mông trắng nõn của chị đấy.
- Biết rồi, đồ đáng ghét.
Vệ Sơ Tịnh đầu không thèm quay lại, hừ nói.
Thằng nhãi này thi triển đôi mắt ưng, quét nhìn xung quanh một lượt, cảm giác được chỗ xa xa mấy chục thước phía trước giống như có động tĩnh, lập tức thi triển thế võ Khinh Thân Đề Túng, nhìn lên nhìn xuống, miệng thiếu chút nữa vì vui mà hét ra tiếng, thầm nhủ: Vận may đến rồi, không ngờ là một con lợn rừng to, cái đầu lớn như vậy, ít nhất cũng phải gần hai trăm kg, mõm dài hồng hộc đang ở trong mộng hẹn gặp heo mẹ.
Thằng nhãi đưa súng lên định bắn, đột nhiên nghĩ tới gì đó. Trong lòng cười gượng, nhìn nơi Vệ Sơ Tịnh đi tiểu cách đó năm sáu mươi thước. Miệng lẩm bẩm nói: Phỏng chừng cô cũng lựa được chỗ rồi, bắt đầu.
Thằng nhãi này không thèm nghĩ thêm, chỉ sợ cơ hội mất đi. Tay tùy tiện nhặt mấy viên đá, đùng đoàng vài tiếng, chia ba phương hướng bao vây lợn rừng, cho nó chạy về phía mình.
Lợn rừng đột nhiên cảm giác được những vật đen đen bay lại từ ba phía, khí thế rất sợ hãi, còn tưởng rằng gặp phải tay súng săn đáng sợ. Theo phản xạ trong tiềm thức liền lủi mất, chạy thoát về hướng Diệp Phàm chừa lại cho nó.
Lợn rừng cắm đầu chạy, tốc độ tuyệt không thua kém bao nhiêu với trò người bay thế giới. Trong chớp mắt cũng sắp chạy đến lùm cây Vệ Sơ Tịnh đang tiểu tiện.
Hơn nữa Diệp Phàm thằng nhãi này theo sát ba đường còn lại, tới rất độc, thường thì dùng đá trợ giúp lợn rừng, chỉ dẫn phương hướng, buộc nó chỉ có thể trốn về hướng Vệ Sơ Tịnh.
Quả nhiên
Khi bóng dáng lợn rừng chui dần vào trong rừng, tiếp đến là tiếng Vệ Sơ Tịnh sợ hãi đến cực điểm kêu la thảm thiết, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không để lợn rừng tấn công Vệ Sơ Tịnh. Đã sớm ở một bên hậu thuẫn, nghe được tiếng kêu một con mãnh hổ xuống núi, thân mình với tốc độ đương nhiên mau hơn so với lợn rừng.
Vì để biểu hiện sự dũng mãnh phi thường.
Thằng nhãi này cố ý ra vẻ kinh hoảng chạy đến với một khúc cây to đánh về phía lợn rừng, sau một tiếng thình thịch qua đi, Diệp Phàm bị đụng bay về phía Vệ Sơ Tịnh đang bị dọa đến tê liệt.
Phát hiện Vệ Sơ Tịnh vẫn chưa kéo quần lên, còn đang tụt nằm ở gót chân. Phỏng chừng khi lợn rừng vọt mạnh tiến tới, Vệ Sơ Tịnh sợ tới mức khẩn trương nhảy ra trốn tránh, tuy nhiên bởi vì quần ở chỗ gót chân, nên hơi vướng, thế là té lăn quay trên một bãi cỏ cao chừng một thước.
Một nửa mông trắng nõn cứ như ẩn như hiện, "bụi cỏ thần bí" của cô ta cũng in rõ trong đôi mắt ưng của hắn.
Bởi vì Vệ Sơ Tịnh dưới tình thế cấp bách không kịp kéo quần, sau khi té xuống mặt cỏ vội đạp bỏ quần ra khỏi người để chạy trốn, không cẩn thận lại bị ngã tiếp, cặp chân kia lúc này dang ra hai bên, thế là hắn lại có cơ hội mở rộng tầm mắt.
- Mau... Nổ súng...
Vệ Sơ Tịnh vừa nhìn thấy Diệp Phàm đến, quên tất mọi thứ, lớn tiếng kêu lên.
Súng, thằng nhãi này căn bản cố ý không mang, miệng cũng vội vàng hô:
- Quên mang theo, cô kêu gấp quá.
Thằng nhãi này trong khi gầm rú thì cùng Vệ Sơ Tịnh đụng hẳn vào nhau, khẩn trương ôm lấy cô ta chạy. Hơn nữa, thằng nhãi này giống như ngại cái quần treo ở chân Vệ Sơ Tịnh làm vướng bận vậy.
Tay lơ đãng kéo cái quần đó và vứt bỏ luôn, lúc này Vệ Sơ Tịnh nửa thân dưới trần truồng như nhộng được hắn ôm chạy.
Đương nhiên, Vệ Sơ Tịnh giờ phút này toàn bộ ánh mắt chỉ chú ý tới hướng con lợn rừng hung tàn lao tới hai người bọn họ, căn bản là không kịp so đo cái gì. Vào lúc này, cái gì cũng không quan trọng bằng cái mạng.
Huống chi Vệ Sơ Tịnh là một phụ nữ sinh trưởng ở thành phố lớn, chưa gặp qua lợn rừng hung hãn cắn người như thế, sớm bị dọa chết khiếp, chỉ biết ôm chặt Diệp Phàm.
- Khốn thật, liều thôi.
Diệp Phàm thằng nhãi này cố ý rống lên một tiếng, bay lên một cước hướng về phía lợn rừng đang điên cuồng mà đạp vào mõm một cái.
"Thịch" một tiếng.
Diệp Phàm ôm Vệ Sơ Tịnh bị lợn rừng đâm cho ngã nhào xuống bụi cỏ, thằng nhãi này vì không để Vệ Sơ Tịnh bị thương, nên cho mỹ nhân ngồi trên người mình, cái mông chấm đất tất nhiên là mông mình. Tư thế này, cực kỳ giống y kiểu Quan Âm tọa phật của cô Ma Mộc Linh Tử trong phim Nhật Bản.
Đương nhiên, hết thảy đều là thằng nhãi này cố ý.
- Ôm chặt vào, đừng buông ra, bằng không...
Thằng nhãi này miệng cố ý hô, Vệ Sơ Tịnh đương nhiên cực kỳ nghe lời, ôm sát hắn hơn, cảm kích đến hai mắt đẫm lệ. Nhìn thấy thằng nhãi này vì bảo hộ mình mà không để ý đến tính mạng, không rơi lệ sao được?
Lại liên tiếp va chạm, Diệp Phàm ôm Vệ Sơ Tịnh hơi có chút như là bóng cao su, thằng nhãi này trên cánh tay, trên đùi bị va chạm đấn bầm tím vài cục to.
Vì diễn trò, thằng nhãi này cũng hao tổn nhiều sức lực, cam chịu nổi khổ da thịt. Hơn nữa, dưới răng nanh nhọn bén của lợn rừng quần áo của thằng nhãi này và chiếc áo còn sót lại trên người Vệ Sơ Tịnh cũng bị cắn xé tả tơi rách như cái giẻ lau.
Đương nhiên, trong đó phần lớn đều là thằng nhãi Diệp Phàm này cố ý lâm vào, ví dụ như có khi lợn rừng đánh tới, thằng nhãi này cố ý kéo áo của Vệ Sơ Tịnh lên cao.
Hơn nữa là kéo vừa đúng chỗ cần dừng, hàm răng lợn rừng xé cắn cộng thêm Diệp Phàm lôi kéo xé như vậy, thứ gì có thể chịu nổi. Cho là miếng thiết phỏng chừng cũng không chịu nổi, kết quả là song phương cơ bản đều trần truồng như nhau.
"Chắc đủ rồi, chơi thêm chút nữa trên người ông đây toàn bộ chắc bị bầm tím mất." Thằng nhãi này trong đầu thì thầm một tiếng, đột nhiên nhảy lên, đặt Vệ Sơ Tịnh lên một cành cây cao gần hai thước, cho ngồi trên đó, dặn dò nói:
- Bám chắc vào.
Lập tức nhặt lên một nhánh cây to trên mặt đất, miệng hô lớn:
- Vệ tỷ, ngàn vạn lần đừng xuống dưới, lợn rừng không biết leo cây. Nếu tôi có gì không ổn, chị cũng không được xuống dưới. Sau hậu sự, ba mẹ tôi phiền chị Vệ thăm hỏi...
Thằng nhãi này còn giở giọng như bi tráng cáo biệt vậy.
Thiếu mỗi thứ là hát lên Gió thổi hiu hiu trời lạnh buốt, tráng sĩ ra đi sao chẳng thấy quay về."
- Cẩn thận một chút, tôi muốn anh còn sống.
Vệ Sơ Tịnh vô thức hét lớn những lời này.
- Biết rồi.
Thằng nhãi này một tiếng rống to, xả thân mặc sinh tử đánh về phía lợn rừng. Chẳng mấy chốc, lợn rừng nằm một đống.
"Thình thịch thình thịch …"
Âm thanh liên tiếp vang vọng lên, ở trong đám cỏ tranh diễn ra cảnh 'Diệp Phàm đánh lợn rừng cứu mỹ nhân ký'.
Mười mấy phút sau, âm thanh dần dần dịu đi, Vệ Sơ Tịnh đang lúc tim và mật như muốn nứt ra, khóc lớn thì hắn cũng máu tươi đầy người, thất tha thất thểu trong bụi cỏ đi ra.
- May quá, còn chưa có chết, ha hả a...
Miệng hắn mở rộng ra ngửa mặt lên trời cười dài, nam nhi hào hùng thể hiện trong giờ phút này đây không bỏ sót tý nào. Tự nhiên khiến cô nàng Chủ tịch huyện kia kinh ngạc, tim đập loạn nhịp.
"Người đàn ông trong lòng tôi chính là thế này sao?"
Vệ Sơ Tịnh cũng không biết sự dũng mãnh phi thường từ chỗ nào mà tới, chân không còn mềm nhũng nữa, từ trên cây nhảy xuống, ôm chặt lấy Diệp Phàm kêu lên:
- Mau cầm máu, bằng không…?