Nói xong, cô bối rối xé nốt những miếng vải còn sót lại trên người, học như trên phim ảnh băng bó vết thương cho Diệp Phàm.
- Không sao đâu, những vết máu này cơ bản đều là của lợn rừng cả, tôi là ai chứ, một chút thương tích.
Thằng nhãi này ra vẻ anh hùng, nhưng cũng lo lắng cho Vệ Sơ Tịnh, nói:
- Còn nói, thành ra như thế này đây.
Mỹ nhân khỏa thân băng bó cho người đàn ông lõa lồ, cảnh này đúng là khá kinh ngạc lòng người. Bị hai gò bồng đảo cao ngất kia của Vệ Sơ Tịnh cọ qua xát lại, khiến hắn chịu không nổi nữa, liền kéo mạnh Vệ Sơ Tịnh vào trong lòng.
Giờ phút này đây mùi mồ hôi khó ngửi cũng hóa thành hương thơm ngào ngạt...
Lưỡi hắn lần mò tiến vào, tách dần bờ môi mềm mại ấm áp đầy mùi mồ hôi, hai người say đắm hôn nhau, lưỡi hai bên trong phút chốc giằng co và quấn lấy nhau, cả hai cùng hòa quyện vào nhau
Không lâu sau, hai thân thể dần dần dung hợp, đến cuối cùng, dường như đã dung thành một thể, hẳn phải vậy thôi.
Trong bụi cỏ lao truyền ra những tiếng rên rỉ giống như tiếng kêu của lợn rừng, thứ âm thanh hồng hộc ồ ồ thở cũng giống như tiếng dã thú, mơ hồ còn kèm theo cả tiếng trẻ con khóc nỉ non giống như âm thanh gọi xuân. Trong cánh rừng già nguyên thủy, âm thanh được phát ra rất hoang dại...
Cặp mông khêu gợi đẩy đà cùng cặp mông tinh tráng cả hai lúc này liên tục kết hợp tách ra...
Thật lâu sau
Chuyện trong bụi cỏ lau rốt cục cũng gió êm sóng lặng.
Hai cơ thể trần truồng ôm chặt vào nhau, cây cỏ bỗng trở thành những thứ hỗn độn nhàu nát, cây đại thụ thô ráp, máu tươi diễm lệ, cỏ dại nhàu nát, dung hợp thành một bức tranh phong cảnh nguyên thủy độc đáo.
- Ngượng quá, máu lợn rừng dính hết vào ngươi cô rồi, tôi lau cho cô.
Hắn thô lỗ, xé mạnh một miếng vải và lau vết máu cho ả.
- Cậu mới là máu lợn đấy?
Ả tức giận liếc mắt hắn một cái.
- Ý gì đây?
Hắn hừ giọng, nói, giống như nghĩ tới gì đó, nhìn lại mình và nhìn toàn thân ả, giống như đã hiểu. Miệng rất vui bất ngờ nói:
- Chẳng lẽ không phải máu heo, là máu của phụ nữ?
- Heo ngốc.
Ả tức giận mắng một câu, thở dài, ừ nói:
- Cái tốt đều cho cậu chiếm hết rồi, ôi...
"Thật sự là lần đầu tiên, ha ha ha, ông đây là người đầu tiên rồi... Không... Không phải, nói gì thế này..." Hắn đột nhiên điên cuồng mà cười lớn.
- Tôi đánh chết cậu này, kẻ tà dâm
Ả nhìn hắn, nhìn cái bộ dáng càn rỡ này, tức giận đến nắm chặt bàn tay trắng hồng thành nấm đấm.
- Ôi mưu sát chồng, anh lợn rừng ơi, cứu mạng với
Trong rừng truyền ra thanh âm kêu cứu thê thảm của hắn.
- Việc hôm nay ai cũng không thể nói ra, nếu không, tôi không để anh yên.
Vệ Sơ Tịnh hung dữ hừ nói, chợt thở dài nói:
- Ôi Phàm Tử, Vệ tỷ làm tình nhân cậu thì được chứ không có khả năng gả cho cậu. Cậu quá nhỏ, chỉ bằng phân nửa số tuổi so với tôi.
- Sao không thể?
Hắn có chút kinh ngạc, vẻ mặt cố ý như bị mất mát gì đó.
Trong lòng kì thực đang thầm mừng, không thể tưởng được còn có thể thu hoạch được như thế, muốn làm tình nhân Chủ tịch huyện, hơn nữa cô này gần 29 tuổi rồi mà vẫn là gái trinh, nhặt được bảo bối rồi. Xong việc không phải chịu trách nhiệm, thứ này đàn ông trong thiên hạ ai cũng đều muốn có. Hiểu lòng người, ông đây thích đấy.
-Tốt cho cậu, đừng tưởng rằng tướng mạo mình có thể so với Phan An. Tuy nhiên, thế này chẳng phải không đúng như nguyện ý của đại đa số đàn ông các người sao?
Vệ Sơ Tịnh vẻ mặt châm chọc, nhìn chăm chú đồng chí tiểu Diệp, cảm giác trong lòng hơi chua xót.
- Ha hả a...
Hắn không nói lời chống chế, bởi vì nói dối đã bị vạch trần, Vệ Sơ Tịnh với một lời nói đã nói đúng tâm khảm bên trong của đàn ông.
- Tuy nhiên, cậu phải giúp tôi đánh đổ Cổ Bảo Toàn, cho là cậu bồi thường cho tôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vệ Sơ Tịnh vui đùa hồi lâu hừ nói, đưa tay véo vào thịt hắn.
- Vậy tôi đây đã không công cứu cô.
Hắn bất mãn mà mở miệng.
- Vậy một lần trừ một lần, về sau đừng tìm tôi nữa, hừ.
Vệ Sơ Tịnh tức giận, trần truồng muốn đứng lên.
- Bỏ đi, tôi đại nhân có đại lượng, Cổ Bảo Toàn không là gì, trong hai tháng, tôi bao gã bị đánh đổ.
Đột nhiên hùng phong của hắn tăng vọt, trong ánh mắt như bắn ra một tia lạnh lẽo, giây lát thôi mắt liền trở lại bình thường.
Tuy nhiên, bên dưới dường như lại ngẩng đầu lên nữa rồi, phỏng chừng là tác dụng của Xuân Cung Hoàn tối hôm qua vẫn còn.
Vẻ mặt hắn rất đáng khinh, cái tay heo vuốt ve bộ ngực ả, cười nói:
- Vệ tỷ, mai nở lần hai nhé (thêm lần nữa nhé)? Tại đây vùng hoang sơn dã lĩnh chơi trò chơi này đặc biệt kích thích. Trời làm mền đất làm giường...
- Nghĩ đẹp thế, cậu mà lộn xộn tôi cắt.
Ả xoay mình, lúc này mới cảm giác được phía bên dưới nơi nào đó bị đau, cảm giác đau đớn giống như bị xé rách, không khỏi nhíu mày.
Tức giận mắng một câu, dùng vải rách sửa sang lại một chút, không ngờ đem miếng vải nhuộm đầy máu kia cuộn thành một vòng, cất giữ cẩn thận.
Sau sự kinh ngạc thì hắn cũng chợt hiểu, thầm nhủ: Nghe nói có phụ nữ rất xem trọng lần đầu của mình, giống tân nương thời cổ đại, sau đêm đầu đều đem mảnh chăn có dính chút máu hồng đó cất giữ cẩn thận và xem như báu vật.
Xem ra Vệ Sơ Tịnh cũng khá truyền thống, ông đây có thể ở cùng cô coi như là cơ duyên kết hợp, bằng không, đêm qua dưới tác dụng của Xuân Cung Hoàn kích thích, cô sao có thể đúng lúc tỉnh táo như thế, có thể tóm được cô, rất khó khăn đấy.
Cho nên, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đặc biệt vận khí rất trọng yếu. Nhất định phải bắt lấy cơ hội mới được, nhân sinh như thế, cùng em gái xinh đẹp như thế, quan trường sao không là như thế. Không có cơ hội thì phải sáng tạo cơ hội, cơ hội trước giờ không dành cho người không chuẩn bị.
- Đánh chết cậu, tôi thế này sao gặp người, nếu đợi Trưởng ban thư ký Phí các cô đó...
Vệ Sơ Tịnh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề chính trị khá nghiêm trọng, tức giận đấm thẳng vào ngực hắn mạnh như đánh trống lôi ấy.
- Sơn nhân tự có diệu kế, đừng lo lắng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, cười rất đáng khinh, liếc mắt xem xét xa xa một cái, nói:
- Cô chờ một chút, tôi đi sẽ về liền.
- Cậu đi đâu, tôi...
Vệ Sơ Tịnh thân mình xoay nhẹ, nhìn con lợn rừng chết không nhắm mắt nằm cách đó không xa, liếc mắt một cái, chỉ sợ lại gặp thêm một con khác nữa thì khá phiền toái. Hơn nữa hiện tại bộ dáng mình có phần hơi giống người rừng.
- Không có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây bao cô không có việc gì đâu.
Thằng nhãi này vỗ nhè nhẹ nhẹ lên người ngọc đang ở trong lòng mình, thân hình thoắt cái đã không thấy đâu nữa.
Không lâu đã trở về, mang theo một vài lá cây có bản to rộng thùng thình trở về. Hai người bận rộn một hồi, không lâu, dùng dây buộc xong đâu vào đó cả.
Lướt nhìn nhau sơ qua một lượt, Vệ Sơ Tịnh vui ra mặt, đích xác hơi giống tư thế lính trinh sát dã nhân một chút. Hơn nữa chỗ thần bí toàn bộ đều được che kín, hơn nữa nơi thâm sơn cùng cốc này phỏng chừng mười ngày nửa tháng cũng khó mà nhìn thấy một người.
"Má ơi. Xem ra ở Báo Săn huấn luyện một quãng thời gian cũng khá hữu dụng, trang phục bằng thân lá cây này rất giống phục trang dã chiến. Hiện tại không phải là được dùng đúng chỗ sao, sống đến già học đến già nói rất đúng, nên học tập nhiều, bằng không, khi gặp gỡ những loại tình huống thế này thì không được biểu hiện..." Hắn đắc ý cười, quay đầu nhìn Vệ Sơ Tịnh cười nói:
- Vệ tỷ, đến đây đi, lồng ngực của tiểu đệ rất ấm áp.
- Không được, tôi tự mình đi.
Vệ Sơ Tịnh mặt đỏ lên, lắc lắc đầu, hiện tại bỗng đứng đắn vô cùng.
- Vậy được, tốc độ của chị khẳng định rất chậm, chỗ vừa mới bị rách, khẳng định rất đau. Phải tranh thủ trở về thay quần áo, bằng không, nếu bọn họ tới trước vậy thì chúng ta chắc không còn chỗ nào mà chui xuống đâu.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, ánh mắt vô tình nhìn Vệ Sơ Tịnh.
- Vậy... đành thế...
Vệ Sơ Tịnh mặt nhăn mày nhíu, đích xác hành động hơi có chút không tiện, vừa rồi sải chân cất bước hơi lớn chút là thấy hơi đau.
Bất đắc dĩ bị kẻ đê tiện kia kéo vào trong lòng, tuy nhiên, tốc độ chạy bộ của kẻ đê tiện khá nhanh, chỉ cảm thấy bóng những cây đại thụ phía sau cứ lùi dần lùi dần về sau.
Vệ Sơ Tịnh chưa từng có loại cảm giác an toàn như vậy bao giờ, mắt nhắm lim dim thiếu chút nữa chìm vào giấc ngủ.
Thầm nghĩ: sức lực của hắn thật đúng là lớn, có thể đánh chết một con lợn rừng to, nếu ở vào thời cổ đại thì cũng ngang ngửa với Võ Tòng, nói không chừng hắn là Võ Nhị Lang chuyển thế cũng nên, tôi sẽ không là Phan Kim Liên kia, tuy nhiên, tính tình của hắn thực sự có chút hương vị. Nói thế nào đây, lúc vênh vênh váo váo, lúc giống lưu manh, gian tà, đáng ghét..."
Vận may không tồi, Phí Ngọc bọn họ vẫn chưa trở về. Hai người lúc này vọt vào trong khe suối, rất nhanh, cảnh uyên ương tắm liền hiện ra trước mắt, kỳ cọ cho nhau, thay quần áo mới xong mới nhẹ nhàng thở phào.
- Vệ tỷ, tuy nói chị so với em thì lớn tuổi hơn, tuy nhiên em là đàn ông, dù sao cũng phải có chịu trách đối với chị, có phải hay không.
Diệp Phàm nghiêm túc nói, kỳ thật thằng nhãi này biết Vệ Sơ Tịnh ý đã quyết, tuyệt sẽ không thay đổi, lúc này đơn giản nói đến những lời tốt này chỉ để biểu hiện một chút ý thức trách nhiệm của đàn ông mà thôi.
- Chịu trách nhiệm... Kết hôn có phải hay không?
Vệ Sơ Tịnh đột nhiên xoay người nhìn chăm chú về phía Diệp Phàm.
"Xong đời rồi, không phải ả thay đổi chủ ý rồi chứ, mình làm cái gì vậy, lắm miệng lắm mồm, hủ này chưa mở đã xách tới hủ kia, xui xẻo, nếu ả thực đòi kết hôn, vậy thì, ta đây mới chỉ bước qua tuổi 19, còn chưa tròn 20, nhỏ thêm tý nữa thì là trẻ vị thành niên, ôi, hận sao không nhỏ thêm chút nữa..." Thằng nhãi này trong lòng chợt ớn lạnh, tuy nhiên đành phải kiên trì gật gật đầu, trình diễn quả không tồi, bộ dáng khá giống.
- Bỏ đi, thằng nhỏ mông to, cũng đòi kết hôn. Còn hơn một tháng nữa cậu mới tròn 20, chờ cậu tới 40 tuổi tôi sớm thành lão thái bà.
Những người đàn ông các cậu, khi nói chuyện tình yêu thì miệng còn ngọt hơn cả mật.
Các cậu đơn giản là muốn chiếm được thân thể phụ nữ, mỹ nhân cho là có đẹp đến mấy cũng bị các cậu chơi đến héo tàn. Đến khi không còn cảm giác thì bị ghét bỏ.
Nhìn cậu mỗi đêm không về chi bằng hiện tại sớm ra quyết định.
Vệ Sơ Tịnh là người ở nước ngoài về, người ta đã bị xu hướng hôn nhân phương Tây ảnh hưởng, tương đối thành thục. Đã sớm dự tính tới kết cục thê lương của vài thập niên sau, lập tức lắc lắc đầu.
- Ôi...
Thằng nhãi này còn có chút không tha, thở dài,
- Chị có tính toán gì không, ngày tháng về sau chỉ sợ sống không yên. Phí gia yếu đi, Tiếu gia cũng không phấn chấn lên được. Ngọc gia và Tạ gia rõ ràng là hướng về phía Cổ Bảo Toàn, chức Chủ tịch huyện chị có làm cũng không còn ý nghĩa.
- Vậy có biện pháp gì, trước mắt vẫn phải làm thôi.
Vệ Sơ Tịnh trên mặt một tia u buồn thoáng qua, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, cười nói:
- Không phải còn có cậu sao?
- Tôi có thể sẽ không bền lâu đâu.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Tôi biết, nhưng chẳng lẽ cậu không vì tôi mà ở lại sao, cho là giúp tôi hai năm đi, thế nào?
Vệ Sơ Tịnh có chút ưu oán mà nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)