- Hạ ca, có thể tìm cái cớ, chọc tên kia một chút hay không. Nói rõ trước là, chỉ chọc tức một chút, ngàn vạn lần đừng quá tay là được.
Diệp Phàm dặn dò nói.
- Chọc tức y, không phải tự tìm phiền toái sao.
Hạ Hải Vĩ không rõ, hỏi,
- Hơn nữa, tuy rằng chúng ta nhiều người, nhưng nói câu thật lòng, người trong quân đội, thật không dễ động tới. Những người đó, một khi đụng chuyện cả ổ ùn ùn kéo ra, hơn nữa, rất có ý thức bao che.
- Em cần dùng.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Được, cái kia dễ làm, tên kia nói vào nhà vệ sinh rồi ra đi dạo một vòng, đêm nay nếu không rút lui y sẽ dùng vũ lực, không cần chúng ta phải chọc tức, nói không chừng có thể sẽ phát hỏa. Đương nhiên, nếu y thực không bốc hỏa thì chúng ta sẽ khiến cho y phải bốc, ha ha ha...
Hạ Hải Vĩ cũng hắng giọng cười nói, xem ra cũng không phải như cây đèn cạn dầu.
- Được, tốt nhất anh không cần ra mặt, để cục trưởng Lô cùng y tranh luận một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Cục trưởng Lô, cấp bậc kém y quá xa. Người ta là đại tá, ít nhất cũng phải tìm người ngang hàng để tranh luận mới được, chỉ sợ y không có hứng thú với Lô Vĩ.
Hạ Hải Vĩ thoáng chút suy nghĩ, cười nói.
- Ha hả... Không có việc gì đâu, cục trưởng Lô không phải đảm nhiệm vòng ngoài sao? Không cho người tiến vào chính là chức trách của anh ta.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Được, anh ta không xong thì tôi sẽ ra mặt.
Hạ Hải Vĩ nói dứt khoát, chợt lại có chút tò mò, không kìm nổi hỏi:
- Chú em rốt cuộc muốn làm gì, người ta là người trong quân đội, không dính dáng gì với chúng ta. Hơn nữa, nếu quân đội và phía chúng ta có việc giằng co, quốc gia tất sẽ nghiêng về hướng quân đội.
- Cái này, tôi tự có chỗ dùng đến, anh giữ bí mật là được.
Diệp Phàm ngắt điện thoại, lại cùng Lô Vĩ thương thảo một phen. Thằng nhãi này lập tức hưng phấn, giống như uống thuốc kích thích vậy, kêu nhất định sẽ làm cho lửa cháy hừng hực, dọa Diệp Phàm muốn nhảy dựng lên.
- Xung hết chỗ nói.
Diệp Phàm tức giận mắng một câu.
"Trưởng ban thư ký Lô, dù sao ông đã đến Ngư Dương một chuyến, thì cũng phải cho ông phát huy chút tác dụng có phải hay không. Vĩ tử, đừng trách đại ca thâm hiểm, phải lợi dụng chú một chút. Tuy nhiên, đối với chú mà nói, không chừng lại có lợi." Diệp Phàm ở buồng vệ sinh trong đầu tự nói.
Thằng nhãi này ngồi trên bồn cầu ngẫm nghĩ một chút, cười nói: Mai gia ở Thủ đô còn nợ ân tình của ta, Mai Phán Nhi kia, hình như là Chủ tịch của 'Tập đoàn truyền thông Giang Nam', cũng đến lúc nên để bà ta phát huy công dụng rồi. Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ thôi
Chợt bốc điện thoại lên gọi,
- Mai tổng xin chào, tôi là Diệp Phàm ở Ngư Dương, tôi gọi thế này không làm phiền chứ?
- Diệp Phàm...
Đầu điện thoại bên kia tiếng Mai Phán Nhi nhừa nhựa, mở miệng nói, nhất thời nhớ không ra Diệp Phàm là ai.
- Ha hả, lần trước, người dùng hà thủ ô trị thương cho Diệc Thu nhà cô.
Diệp Phàm mặt dạn mày dày, hắng giọng cười nói.
- Ơ, là ngài Diệp tiên sinh, xin chào
Mai Phán Nhi rốt cục cũng nghĩ ra, giật mình, phỏng chừng người này tìm tới cửa tuyệt không có chuyện gì tốt.
Tuy nhiên, người này, nghe cô bé Mai Diệc Thu nói là lai lịch không đơn giản, hắn ngược lại không có gì, Phó chủ tịch huyện, tuy nhiên nghe nói lãnh đạo Thiết Chiêm Hùng của Diệc Thu là anh em kết bái của hắn.
Không thể không khiến cho Mai Phán Nhi xem trọng, bằng không, một Diệp Phàm, Phó chủ tịch huyện, thân phận thấp bé phỏng chừng tuyệt sẽ không là gì trong mắt Mai Phán Nhi người nắm trong tay tài sản gần trăm triệu của Mai gia.
- Ha hả a, là như vầy, Mai tổng, cô là Chủ tịch Tập đoàn truyền thông Giang Nam, muốn nhờ cô làm một chuyện không biết có được không?
Diệp Phàm bật cười ha hả, bắt đầu lôi kéo làm quen.
- Diệp tiên sinh cậu cứ nói.
Mai Phán Nhi tuy giờ phút này rất không muốn tiếp điện thoại, nhưng cũng lấy lại tinh thần, khách khí nói.
- Huyện Ngư Dương đã xảy ra một chuyện, khá kinh động, ngày hôm qua...
Diệp Phàm đem chuyện Vũ Nguyệt sơn trang kể lại một cách có lựa chọn chắt lọc.
- Ý của Diệp tiên sinh?
Mai Phán Nhi không lập tức hứa hẹn gì, phỏng chừng đã đang sờ gáy Diệp Phàm.
- Nghĩ là bên dưới Mai tổng hẳn là có một số cơ quan phát hành tạp chí hoặc báo chí có sức ảnh hưởng không nhỏ, nói chính xác Mai tổng là lão Đại của giới truyền thông, có kết giao với dân trong giới...
Diệp Phàm hỏi.
Đến rồi, rốt cục nói đúng vào điểm chính rồi, thì ra là thế, muốn mượn tay của mình loan truyền chuyện đó đi... Mai Phán Nhi trong lòng có chút khinh thường, nhưng miệng vẫn hơi có vẻ tự đắc, nói:
- Cái đó đương nhiên, là Tập đoàn truyền thông Giang Nam, dưới trướng không có những cơ quan báo chí đó thì còn làm truyền thông làm gì. Nhất là hiện tại ngành thông tin phát triển rầm rộ, không nắm giữ trực tiếp tin tức thì làm sao kinh doanh có phải hay không, tuy nhiên Diệp tiên sinh, có việc cứ nói thẳng, chúng ta không phải vòng vo …
Bức tôi lật bài, bà ta rõ ràng biết được rồi còn muốn tôi nói ra, con mẹ nó, hiểu rồi còn giả bộ hồ đồ. Người đàn bà này, không đơn giản, khó trách tuổi còn trẻ mà có thể nắm trong tay Tập đoàn truyền thông Giang Nam, một công ty lớn như vậy của Mai gia. Diệp Phàm trong lòng thầm oán.
Miệng nói thẳng,
- Tôi cần bên cô đem việc này truyền ra bên ngoài, dùng báo chí tuyên truyền là được. Hơn nữa, tốc độ phải nhanh, tốt nhất là sáng mai đã có bài trên đăng báo. Việc này tuyệt đối chân thật, bên cô cũng không cần phải lo lắng gì cả.
- Được, Diệp tiên sinh nhờ cậy thế này chúng tôi có thể không giúp sao? Hơn nữa, cho dù việc này giả dối hư ảo, chúng tôi cũng sẽ đăng, ngày mai chắc chắc sẽ đăng.
Mai Phán Nhi đột nhiên cười quyến rũ, tiếng cười khiến đồng chí Tiểu Diệp ở nơi cách xa đến mấy trăm km mà trong lòng cũng có chút tê dại.
"Lại là một ả yêu tinh." Diệp Phàm không nhịn được, ngồi trên bồn cầu tay che điện thoại mắng một câu, "Ả này, giúp mình một việc ý là muốn mình nhớ kỹ rằng cô ta trả lại mình món nợ ân tình mà Mai gia đã thiếu. Có chút lỗ vốn, việc nhỏ như vậy đổi lấy chuyện lớn lần trước, không có lời..."
Diệp Phàm có chút đau lòng, bản thân lắc lắc đầu.
- Còn nữa, báo vừa cho đăng thì thông báo cho tôi biết liền, tôi sẽ gọi người đi lấy một phần.
Diệp Phàm dặn dò thêm một câu.
- Chuyện nhỏ Báo đô thị Giang Nam, sức ảnh hưởng tuyệt không kém báo tỉnh Nam Phúc. Đương nhiên, báo tỉnh là đơn vị phát hành chính quy, do ban Tuyên giáo tỉnh ủy khống chế. Báo đô thị Giang Nam của chúng tôi chú trọng những chuyện thượng vàng hạ cám, tỷ như cán bộ nào đó đi vụng trộm, thú vui đặc thù của người nổi tiếng, chỗ nào đó đã xảy ra chuyện gì... Đương nhiên, ảnh hưởng kia nói không chừng lớn hơn nữa, dân chúng thích đọc những thứ đó nhất.
Mai Phán Nhi dạng trêu chọc cười nói.
- Cảm ơn.
Diệp Phàm xen hai chữ vào, nói xong ngắt điện thoại.
- Khoan đã Diệp tiên sinh?
Mai Phán Nhi đột nhiên hô to.
- Có chuyện gì sao Mai tổng, mời nói.
Diệp Phàm thản nhiên hỏi. Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Đứa cháu nhà chúng tôi Thiên Kiệt, nói là muốn cùng Diệp tiên sinh học hai món nghề, không biết có được hay không?
Mai tổng có vẻ thận trọng nói.
- Sư phụ của Mai đại tiểu thư không phải là đại sư Trần Nguyệt của Nga Mi sao? Bà ta so với tôi cường mạnh hơn nhiều. Chút tài nghệ nhỏ bé này của tôi học làm gì, chẳng có tác dụng. Đánh mấy con lợn rừng còn được, ha hả a...
Diệp Phàm trong lòng ngầm sinh cảnh giác, miệng thản nhiên cười.
- Vậy thôi đi, về sau sẽ tính.
Mai Phán Nhi ngắt điện thoại, hừ giọng:
- Rất biết làm giá, chẳng qua là nắm tay to lớn thôi. Xã hội hiện đại không cần đến thứ đó, một quả lựu đạn có thể khống chế mấy chục cái nắm tay kia, tuy nhiên, Thiên Kiệt cũng thật là, sao lại muốn học thứ tuyệt thế võ công gì đó chứ, xem ra còn phải tìm một cơ hội, tuy nhiên họ Diệp, chú em không lẽ cũng sẽ chê tiền nhiều chứ...
- Người phụ nữ này, lại muốn làm cái gì?
Diệp Phàm miệng tự càu nhàu nói một câu.
Rạng sáng....
Vũ Nguyệt sơn trang, Hạ Hải Vĩ đang cùng Lô Vĩ nhàn tản trò chuyện. Xa xa đột nhiên truyền đến một âm thanh ù ù chói tai, hơn nữa, đèn trên xe chiếu sáng cả mặt đường.
- Cục trưởng Lô, hẳn là vị anh hùng Tạ sư trưởng của tập đoàn quân thứ hai của Thủy Châu chúng ta tới rồi.
Hạ Hải Vĩ lông mày dựng thẳng, tinh thần rất tỉnh táo.
Tuy nói Diệp Phàm có nói với y kêu y không cần ra mặt, để Lô Vĩ, Thái Tử tỉnh thành đụng độ một chút cùng Tạ sư trưởng.
Tuy nhiên, Hạ Hải Vĩ luôn cảm thấy trong lòng có chút băn khoăn, Diệp Phàm giúp mình nhiều như thế, mà mình chỉ giúp hắn tát Cổ Bảo Toàn mấy cái tát, đá mấy quyền, vẫn cảm thấy còn chưa hết giận.
Cho nên, quyết định đợi lát nữa cũng phải ở một bên châm ngòi cho lửa trong người Tạ sư trưởng cháy lên mới được. Hơn nữa, bởi vì Diệp Phàm không lộ ra thân phận của Lô Vĩ, Hạ Hải Vĩ còn có chút lo lắng cho Lô Vĩ sẽ chịu thiệt.
Quả nhiên
Chiếc xe kia mới đến gần, xe vừa mới dừng hẳn, bên trong liền nhảy ra vài binh lính uy mãnh. Phải biết rằng quân đoàn Lam Nguyệt của vịnh Thủy Châu là át chủ bài của khu đại quân Lĩnh Nam, binh sĩ xuất thân đi ra từ binh đoàn đó, tất cả đều là tinh binh mãnh tướng.
- Đội trưởng Hạ, sao còn chưa giải tán?
Bởi vì mui xe đã được gỡ ra, cho nên tất cả đều rộng mở.
Sư Trưởng Tạ Khai Lâm ngồi ở trong xe, trên tay cầm điếu thuốc lá, trực tiếp nhìn Hạ Hải Vĩ đang đứng cách đó không xa hừ thanh nói, giọng hơi sất láo.
- Giải tán, vì sao?
Hạ Hải Vĩ cố ý khiêu khích nói.
- Vì sao? Nơi này là nhà ông mày, ông đây phải về nhà, chú mày nói xem vì sao? Mẹ nó.
Tạ Khai Lâm sớm đã bị chọc giận, sáng sớm tìm tới đây vốn là muốn phát hỏa, lần này máu dồn lên tới não, rốt cuộc không kìm nổi, hào sảng mắng.
- Ông mắng ai? Tham gia quân ngũ là làm bừa sao? Mẹ nó.
Hạ Hải Vĩ không hề giả vờ, thật sự cũng bị chọc giận.
Tạ Khai Lâm cũng không ra gì, không ngờ cũng giống bình thường la rầy tôi tớ mắng chửi người, ông đây tốt xấu cũng là đội trưởng trung đoàn cảnh sát hình sự tỉnh. Tạ Khai Lâm ngươi chuyển ngành rồi thì có được vị trí cao như ông đây hay không còn rất khó nói, cũng chỉ là một đại tá sư trưởng?
- Ha hả, con cháu nhà rùa cho tới bây giờ đều vẫn hay nói như vậy.
Lô Vĩ nhếch mép lên, tiếp lời Hạ Hải Vĩ nói, hướng về Tạ Khai Lâm đi tới.
- Thằng nhóc mày lấy từ đâu ra món lòng đấy chứ, không ngờ dám mắng chửi người như vậy?
Tạ Khai Lâm bình thường ở trong quân đội cũng quen nói lời thô tục quát mắng, cảm thấy Lô Vĩ một cục trưởng nhỏ không ngờ dám cùng mình đấu khẩu, còn mịt mờ mắng mình là con cháu nhà rùa, lão Tạ kia sao có thể nhẫn nhịn, vờ như không biết Lô Vĩ, lập tức quát.
- Món lòng, món lòng là từ mẹ mày đấy.
Hạ Hải Vĩ lúc này đáp trả lão Tạ.
Vừa rồi Tạ Khai Lâm mắng lão Hạ cái rắm, lần này lão Hạ trả lại cho lão Tạ món lòng, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, không ai kém ai. Có đôi chút giống như dân giang hồ dùng lời thô tục đối thoại với nhau.
- Ngươi dám mắng mẹ Tạ sư trưởng của chúng tao, con cháu nhà rùa, chán sống rồi.
Một binh lính trông khá khỏe mạnh, không nhịn được liền lên tiếng, cho rằng cơ hội lấy lòng Tạ sư trưởng đã đến, móc súng ra chĩa vào về phía Hạ Hải Vĩ và Lô Vĩ.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)