- Khu vực khẳng định là hết cách để kiếm tiền về.
Diệp Phàm tỏ vẻ bất đắc dĩ, đáp lại.
- Vì sao lại không lập ra phương án cụ thể, đi một chuyến đến sở Giao thông, nói không chừng có thể làm lay động được một vài vị lãnh đạo của sở Giao thông, nếu như dự án này có thể được duyệt, những ý tưởng của anh không chừng có hy vọng rồi.
Quách Thu Thiên nhắc nhở nói.
- Không hy vọng.
Diệp Phàm tỏ ra rất dứt khoác, lắc đầu nói.
- Vì sao, không đi thử xem như thế nào đã vội đưa ra phán quyết ròi.
Quách Thu Thiên có chút giận dữ.
- Không phải nói là tôi gan nhỏ, không dám đi sở Giao thông tỉnh. Chủ yếu là do hôm nay khu vực này đang làm con đường La Thủy, con đường đó là công trình trọng điểm của khu vực chúng ta.
Nghe nói hạng mục này cũng là của sở Giao thông tỉnh xếp đặt, có thểthông qua được không cunngx còn khó nói. Khu vực vì để đảm bảo hạng mục này có thể thông qua, đã đưa vào giai đoạn khởi động đầu tư vốn kỳ trước rồi.
Phỏng chừng là muốn bày tỏ thái độ với lãnh đạo của sở Giao thông tỉnh, biểu thị quyết tâm của Đức Bình chúng tôi. Bởi vậy, con đường Thiên Tường chúng tôi còn muốn được duyệt, đó là điều không thể rồi.
- Phỏng chừng là khu vực cũng không có khả năng ủng hộ được. Muốn làm hai cái, dựa vào kinh tế của Đức Bình, không thể nắm chắt được.
Diệp Phàm phân tích rất có lý có cắn cứ, làm cho Quách Thu Thiên nghẹn cổ nói không ra lời.
- Vậy con đường Thiên Tường của cậu phải tạm ngừng lại như thế sao?
Quách Phác Dương thản nhiên cười nói.
- Tuyệt đối không thể thế,, những con đường thông đến Rome. Con đường của sở Giao thông tỉnh đi không thông, nhưng chúng ta vẫn còn có con đường khác để đi.
Hiện nay nước ta có nơi không phải là đang làm con đường thu phí đó sao, đi theo con đường hợp tác đầu tư và hợp tác kinh doanh.
Kỳ thực, đường xá cũng có thể trở thành hàng hóa, nhà máy có thý hợp tác đầu tư, vì sao đường xá thì không thể hợp tác đầu tư?
Hơn nữa, việc này ở đất nước chúng ta cũng không phải là việc gì mới lắm. Nếu như quốc lộ Thiên Tường có thể thuyết phục được sự đầu tư của một vài người giàu có, với hình thức thu phí xây dựng nên, tôi tin rằng, con đường một khi thông rồi, xe cộ của tỉnh Giang Đô và Tỉnh An Đông đi vào Nam Phúc chúng ta trên cơ bản đều sẽ đi con đường này.
Bởi vì, nếu so sánh tỉnh Giang Đô đi con đường quốc lộ A300 đến Nam Phúc chúng ta, đi quốc lộ Thiên Tường chúng ta ít nhất có thể rút ngắn được 200km.
Tỉnh An Đông đi theo con đường quốc lộ A450 vào Nam Phúc chúng ta, nếu như đi theo con đường Thiên Thường, ít nhất có thể rút ngắn lại lộ trình gần 200km.
Vì vậy, tôi rất xem trọng con đường này. Tin tưởng một vài thương nhân có đầu óc, hẳn là có thể nhìn thấy được nguồn tiềm lực lớn và thời cơ làm ăn ẩn trong đó...
Diệp Phàm đĩnh đạc nói, còn nữa, tôi còn có kế hoạc lớn hơn nữa, tạm thời chưa chín mùi, nên không nói dông dài, tránh các vị cười cho, ha ha ha...
- Ừm, cách nghĩ này tương đối to gan, có thể nếm thử.
Quách Phác Dương gật gật đầu, trong ánh mắt kia, bắt đầu lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Lại cười nói:
- Tuy nhiên, nguồn vốn đầu tư xây dựng con đường lớn, hiệu quả thu về thì lâu dài. Công trình này của cậu, nếu muốn làm thông đến Giang Đô và An Dông, phỏng chừng đoạn đường bên kia của họ cũng phải mở rộng. Việc này liên quan đến ba tỉnh, xử lý mối quan hệ trong đó, phương thức hợp tác, phê chuẩn hạng mục thu phí, vâng vâng... có chút hơi khó xử lý.
- Ừ, vấn đề này tôi cũng đang suy nghĩ. Việc liên kết các tỉnh đối với một Chủ tịch huyện như tôi đây mà nói, quả thật là lực bất tòng tâm.
Tuy nhiên, dù cho chỉ làm đoạn đường thông đến Ma Xuyên chúng tôi, tin tưởng rằng có lợi nhuận nhất định.
Đương nhiên, về phương diện quan hệ của hai Tỉnh Giang Đô và An Đông, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Đối với quan lớn của hai tỉnh đó mà nói, có lẽ tôi chỉ là một con châu chấu nhỏ thôi.
Nhưng tôi nghĩ, chỉ cần không từ bỏ, sẽ luôn có hy vọng. Cái thế giới này, sợ nhất là điều bạn không dám làm, chỉ cần chịu làm, đương nhiên sẽ có hy vọng, thành bại của sự việc đều do nỗ lực của con người quyết định mà.
Đương nhiên, tôi cũng phải đi một chuyến đến sở Giao thông tỉnh, cho dù là vấn đề của Ma Xuyên, phỏng chừng cũng phải được sự phê duyệt của Sở giao thông tỉnh.
Nếu như liên quan đến ba tỉnh, phỏng chừng không chỉ riêng là sở Giao thông tỉnh, ngay cả đến bộ Giao thông cũng đều phải đi một chuyến.
Khó mà lên tận trời xanh, chính là sự ngăn cách con đường Thiên Tường mà Ma Xuyên chúng ta gặp phải. Tuy nhiên, tôi dù sao cũng phải đi thử xem sao, cho dù là cuối cùng thất bại đi nữa, thì phương án thứ hai cũng có tể sửa thành phương án thứ nhất, vì vậy, hy vọng của Ma Xuyên vẫn còn rất lớn.
- Ừm, chàng trai, có chí khí, con người mà, chỉ sợ bạn không dám đi làm, chỉ cần chịu đi làm, tin tưởng rằng ắt sẽ có thu hoạch.
Quách Phác Dương thản nhiên cười, chợt bắt đầu tán gẫu, nói:
- Có biết việc của Lang Kiều Bối Diệp Cốc không?
- Biết chút ít, bởi vì khi đến Ma Xuyên không lâu, nói thật, vẫn chưa có thời gian để chú ý cụ thể đến những điều này, một Chủ tịch huyện như tôi, có chút không làm tròn bổn phận rồi.
Nghe nói cây cầu này là được xây dựng từ đời Càn Long nhà Thanh, đến nay cũng đã có gần 250 năm lịch sử rồi. Bởi vì toàn bộ kết cấu là bằng đá, cho nên có thể chịu đựng mưa gió.
Năm đó một tên cầm đầu nhóm thổ phỉ có tiếng ở Đức Bình tên là Mã Hồ Tử đã từng có một trận quyết sống chết với quân giải phóng ở đây rồi.
Tôi nghĩ, đợi sau này Huyện chúng ta giàu lên rồi, có tiền rồi, nhất định phải làm lễ kỷ niệm rõ ràng về cây cầu này, tuyên truyền với con cháu đời sau về sự anh dũng của các liệt sĩ, kế thừa cái sự anh dũng...của họ.
Diệp Phàm nói sơ lượt về những dự dự định của mình.
Chàng trai, cậu chỉ biết nơi này là nơi quyết trận giữa Mã Hồ Tử và quân giải phóng, nhưng lại không biết năm đó Mã Hồ Tử chiến đấu kịch liệt với dũng sỉ của quân giải phóng tên là gì?
Quách Phác Dương nói với vẻ mặt bệ vệ, lộ vẻ có ý trách cứ.
- Đại bá, người ta mới đến đây không đến một tháng, không biết những việc này cũng là bình thường thôi. Là một Chủ tịch huyện Ma Xuyên, bao nhiêu việc đang đợi anh ấy đi xử lý, phát triển kinh tế mới là nhiệm vụ hàng đầu. Bụng không no thì ai còn thời gian nhàn rỗi đến xem cây cầu cũ này chứ?
Quách Thu Thiên chu mồm thè lưỡi, nói đỡ cho Diệp Phàm.
- Cái con bé này, cho dù có bận việc thì cũng không thể làm mất đi giá trị truyền thống tốt đẹp đó, Trung Quốc chúng ta xây dựng nước như thế nào, đều là những vị tiền bối này dùng máu tươi và sinh mệnh để đổi về, nên chúng ta phải ghi nhớ lịch sử này, mở rộng con mắt về tương lai, lấy việc cải cách mở rộng làm nền tảng cơ bản, Ma Xuyên các cậu là huyện nông nghiệp lớn, nhưng không phải là huyện mạnh về nông nghiệp.
Trước đó không, họi nghị công tác Nông thôn trung ương tổ chức ở Bắc Kinh. Hội nghị nhấn mạnh công tác nông nghiệp nông thôn trong năm nay cần phải nổ lực làm tốt công việc của tám phương diện:
- (Một) Kiên định việc đem nông nghiệp đặt lên hàng đầu. (Hai) Thiết thực làm tốt công tác thu mua lương thực, giải quyết vẫn đề nông sản phẩm lưu thông không tốt. (Ba) Tăng tốc bước đi khuyến nông khoa giáo, tích cực mở rộng kỹ thuật ứng dụng tiên tiến trong nông nghiệp...(tám) đẩy mạnh việc xây dựng nông thôn văn minh, thúc đẩy sự nghiệp xã hội phát triển toàn bộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tổng Bí thư trong khi nói chuyện với thành viên tiểu tổ về bản khởi thảo báo cáo 15 đã nhắc lại mười vấn đề có liên quan đến thể chế cải cách kinh tế.
Chế dộ công hữu là chủ thể, nhiều loại chế độ sở hữu kinh tế cùng nhau phát triển, là một chế độ kinh tế cơ bản của giai đoạn chủ nghĩa xã hội bước đầu. Cái chế độ này cần thông qua cải cách không ngừng...
Cho nên, các vị tiền bối đã cho chúng ta cơ hội phát triển, chúng ta phải càng thêm quý trọng, ngàn vạn lần ghi nhớ, máu của họ không thể chảy phí được.
Hơn nữa, từ xưa đến này, từ một nước yếu của xã hội cũ đến một nước mạnh như Trung Quốc hôm nay, những thứ này, đều yêu cầu chúng ta ghi nhớ.
- Ngài nói hay lắm, tôi có chút sơ sót rồi, khoảng thời gian khi đến đây đến nay cứ lo chạy về phát triển kinh tế, chỉ nhớ nhiệm vụ mà cấp trên giao phó. Điều tra nghiên cứu, trong huyện xác định được ba căn cứ và công trình ngã mũ toàn bộ. Lấy việc phát triển kinh tế, cải cách cuộc sống người dân làm nhiệm vụ, bỏ qua huyện Ma Xuyên chúng ta vẫn là một nổi tiếng, một địa phương anh hùng đã từng chiến đấu qua. Sau này tôi sẽ chú ý về mặc này, đợi bình thường lại, tôi sẽ trích ít khoản tiền để trùng tu sửa sang lại cây cầu Lang Kiều này.
Thái độ của Diệp Phàm rất thành khẩn.
- Ừ dù trễ còn hơn không làm. Như thế này nhé, dù sao thì bây giờ cậu cũng không có việc gì làm, con cá này hãy từ từ nướng, đám lửa này, tôi sẽ trông chừng. Cậu đi đầu cầu xem xem, sẽ phát hiện ra những thứ có giá trị đó, có lẽ, còn có thể mang đến lợi ích thực tế cho người dân Ma Xuyên các cậu, ha ha...
Quách Phác Dương tỏ vẻ cười có chút thần bí.
- Lợi ích thực tế, đầu cầu.
Diệp Phàm hơi sửng sốt, vừa rồi đến hơi vội, lại bị hai người mặc đồ xanh gây sự chú ý, nên cũng không phát hiện ra đầu cầu có gì đặc biệt. Trong lời nói của lão Bán có chuyện.
- Tôi cũng đi xem sao, xem xem có thể tìm ra được lợi ích thực tế không.
Quách Thu Thiên cũng có hứng thú, gọi theo với, cùng Diệp Phàm đi về hướng đầu cầu.
- Ôi con nhỏ này, có chút xứng đôi với thằng nhóc này, nhưng đáng tiếc lag tuổi tác lại chênh nhau quá nhiều. Con gái, tuổi xuân mau trôi đi, tuổi tác kém nhau quá nhiều cũng là một mối họa ngầm.
Đợi đến khi con bé Thu mình qua tuổi xuân thì, thằng nhóc Diệp vẫn còn thời sung sức, không được, con bé này tuyệt đối không được lâm vào sâu trong chuyện đó thì hơn.
Trong tất cả mọi vật, có lúc trong cuộc sống sinh tồn, căn bản là không có dấu hiệu gì. Con bé này, phỏng chừng là có chút động lòng rồi, quan hệ ban học thuần túy, thì con bé ấy làm sao có thể ra sức và để bụng như vậy...
Quách Phác Dương tự nói thì thào trong miệng.
Đến đầu cầu, tuần tra qua một lượt, quả nhiên phát hiện ra bí mật.
Bí mật này không làm sao dễ thấy, nếu như không nhìn kỹ, thì thật không phát hiện ra được. Cách Lang Kiều không đến bốn năm mét, có một khối đá rất lớn, ước chừng cũng cao đến một tầng lầu, phỏng chừng là khi xây cầu lúc đầu đục khắc còn sót lại.
Hai người đi sát qua.
- Quả nhiên có chỗ thủng.
Diệp Phàm thở dài một hơi.
- Tôi cũng nhìn thấy rồi, hình như trên bề mặt có chữ.
Hai người bước nhanh đi tới. Đương nhiên, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm sớm đã nhìn thấy trên bề mặt khắc một cái tên, ánh mắt của Quách Thu Thiên có tốt, đương nhiên cũng không thể bì với đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm rồi.
Hai người đi một lượt từ trên xuống dưới.
- Cái này phỏng chừng là cái tên của một vị tiền bối khi đó hy sinh khắc lại.
Quách Thu Thiên suy đoán nói, nháy mắt với Diệp Phàm, có chút nghi hoặc, hỏi:
- Trong đây có thể có giá trị gì, người chết rồi thì không thể sống lại, người dân Ma Xuyên có thể đạt được lợi ích thực tế gì chứ?
- Ừm, nếu anh đã dám to gan nói như vậy, ở trong đó chắc chắc có bí mật. Kỳ quái quá, bí mật này nằm ở chỗ nào chứ?
Lẽ nào là trên người của người chết này tìm cơ hội, người thì đã chết. Có cơ hội gì chứ. Hơn nữa, trên cục u tảng đá này ngay cả chức vụ cấp bậc của người hy sinh cũng không có khắc lên.
Cấp bậc cao nhất cũng chỉ là Phó Đoàn trưởng Mã Hồi Niên, còn các Đại đội trưởng, còn lại là một số binh lính.
Trong này huyền cơ rốt cuộc ở chỗ nào chứ, theo lý mà nói đại bá cô tuyệt đối không dễ bỏ sót thế.
Diệp Phàm nói tự nhiên, giống như là đang hỏi Quách Thu Thiên vậy.
- Đại bá nói có giá trị thì khẳng định là có giá trị, anh kiểm tra kỹ xem sao, xem vận may của anh rồi. Nói không chừng vận may của anh tốt, thật đúng là có tể tìm được bí mật, thế thì anh kiếm lời rồi. Đại bá của tôi sẽ không dễ dàng nói ra như vậy.
Vẻ mặt Quách Thu Thiên e dè.
Tuy nhiên, đôi mắt lại mở to.
Hạt cườm giống với những tên trộm cắp bình thường, trên cục u tảng đá tìm kiếm kỹ càng. Hơn nữa còn thò tay ra sờ tới sờ lui, dường như muốn dùng cái sừng trên tay để dò xét một phen