Quan Thuật

Chương 884: Nắm giữ được giờ phút quan trọng




Nghe nói Kê Nhất Tiêu bị Diệp Phàm chọc tức đến nỗi thiếu chút nữa phun huyết. Tất nhiên y sẽ để bụng về chuyện đó.
Bởi vì Kê Nhất Tiêu có cậu Kiều Chí Hòa Phó chủ tịch tỉnh. Trước kia Tề Minh Viễn có thể ngồi trên ghế Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Địa ủy cũng nhờ vào thế lực của Phó chủ tịch tỉnh Kiều.
Để cảm tạ và báo ơn, gã đương nhiên sẽ khá chiếu cố đến thằng nhãi Kê Nhất Tiêu này. Cho nên hôm nay Diệp Phàm ở trên tay gã thì cũng là như cá nằm trên thớt rồi.
- Ông tế nói có lý, Đảng chúng ta đến giờ chú trọng đến việc phải phù hợp với thực tế, làm hỏng thì cuối cùng bị ảnh hưởng chỉ là nhân dân mà thôi.
Quốc lộ Thiên Tường căn bản là không phù hợp với thực tế. Giao với ba tỉnh, việc này rất khó, ở chỗ trước tiên phải liên hệ được với lãnh đạo ba tỉnh mới có thể phối hợp, đàm phán việc này được. Nói thì dễ nhưng làm thì khó thấu trời. Đất nước chúng ta hiệu suất làm việc của mọi người không phải chúng ta không biết. Thường thì một việc cũng phải xử lý mấy tháng mới xong, chuyện lớn thì càng lâu không cần nói nữa. Một tỉnh đã lâu rồi huống chi là giao nhau mấy tỉnh? Không có được mấy trăm con dấu thì khó mà thành được.
Diệp Phàm đang quyền Bí thư, anh ta có thể dựa vào cái gì mà chạy lên Bộ giao thông được. Hơn nữa còn phải thuyết phục lãnh đạo ba tỉnh.
Không cần nói anh ta mà chúng ta ngồi ở đây có ai làm được điều đó. Đến lúc đó quốc lộ La Thủy lập dự án bị thất bại, quốc lộ Thiên Tường bị gác lại, trách nhiệm này ai gánh nổi đây.
Lôi Minh Hoài chớp lấy thời cơ chín muồi, lập tức phát biểu.
- Ha hả, Ma Xuyên đích xác không thể đợi lâu hơn nữa. Nếu có được quốc lộ Thiên Tường giao nhau với ba tỉnh thì nhân dân Ma Xuyên hoàn toàn có thể đứng lên làm giàu.
Nếu đồng chí Diệp Phàm muốn nói đến chuyện lên bộ Giao thông xin tiền thì mặc cho việc này có được hay không, chúng ta nên ủng hộ tinh thần mới đúng.
Địa khu chỉ cần thông qua một chút thì hoàn toàn không gây tổn thất gì cho quốc lộ La Thủy. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể nói rõ trước một chút, muốn đưa ra tài liệu báo cáo trước đã.
Thật ra tôi rất khâm phục sự gan dạ sáng suốt của Chủ tịch Diệp. Các vị ngồi đây chẳng lẽ cũng không thể ủng hộ tinh thần đồng chí ấy được sao?
Việc này mà làm được thì tất cả mọi người cùng tốt, không hề có chút tổn thất nào đối với địa khu chúng ta. Cứ để cho người trẻ tuổi thử sức mình đi.
Phó Bí thư Địa ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Quốc Đống không ngờ đứng lên ủng hộ Diệp Phàm đầu tiên.
Vương Triều Trung khá bực tức, ông ta cảm giác hôm nay dường như mọi thứ đều thay đổi. Ngay cả Trang Thế Thành trong lòng cũng rất buồn bực.
Trước kia Tôn Quốc Đống chẳng những là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, hơn nữa còn có danh hiệu Phó bí thư Địa ủy. Vậy nên trong cuộc họp chi bộ lời nói của ông ta cũng rất có trọng lượng.
Thái độ ông ta thường không mặn không nhạt. Không thể tưởng tượng được, thật sự không thể tưởng tượng được Diệp Phàm dựa vào cái gì mà có thể khiến ông ta ủng hộ.
Tâm trạng Trang Thế Thành khá kích động. Tuy nét mặt ông ta khá bình tĩnh nhưng đây là một tín hiệu khá quan trọng.
Có lẽ có thể thông qua Diệp Phàm mà lôi kéo được Tôn Quốc Đống vào phe mình. Mặc dù không thể có được ông ta hoàn toàn nhưng ít ra cũng có thể giảm bớt được rất nhiều lực cản. Tất nhiên thông qua việc liên minh với ông ta có thể đối phó với Vương Triều Trung và Lôi Minh Hoài thì cũng tốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trái lại trong lòng hai người Lôi Minh Hoài và Vương Triều Trung đang rất khổ sở. Bọn họ không thể tưởng tượng được một nhân vật quan trọng như Tôn Quốc Đống cũng có thể đứng ra hò hét cho Diệp Phàm thực hiện dự án quốc lộ Thiên Tường.
Tuy nhiên Vương Triều Trung cũng quyết tâm bởi vì ông ta là người thực hiện dự án quốc lộ La Thủy. Nếu quốc lộ Thiên Tường có thể may mắn thành công thì phỏng chừng thành công của quốc lộ La Thủy sẽ bị quốc lộ Thiên Tường làm lu mờ mất.
Chuyện này tuyệt đối là chuyện mà Vương Triều Trung không muốn thấy. Chính mình đường đường là một Chủ tịch Địa ủy mà còn thua một Chủ tịch huyện thì còn mặt mũi nào nữa chứ.
Trong lòng ông ta so đo tính toán, thầm nhủ:
"Mặc cho Trịnh Chí Minh, Hạ Hải Vĩ và Tôn Quốc Đống và cả Trang Thế Thành ủng hộ nữa thì cũng mới chỉ có bốn phiếu thôi"
Nếu muốn dự án quốc lộ Thiên Tường được địa khu thông qua, không có được sáu phiếu thì có mà nằm mơ. Phe của mình đây có Trưởng ban Tuyên giáo Đường Lệ Chi, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tề Minh Viễn. Còn có cả Lôi Minh Hoài và Triệu Xa Thành, rồi cả mình nữa, chắc chắn là được năm phiếu rồi.
Số phiếu của phe mình tuyệt đối nhiều hơn phe của Trang Thế Thành. Còn có cả Tư lệnh quân khu Phượng Kiện Minh và Phó bí thư Địa ủy Đường Diệu Đông.
Hai người kia luôn luôn bỏ phiếu trắng. Tư lệnh Phượng còn có thể bỏ phiếu cho Trang Thế thành, Đường Diệu Đông thì không biết thế nào, đến lúc này y còn là người trung lập.
Mặc cho Tư lệnh Phượng có bỏ một phiếu cho Trang Thế Thành thì cũng chỉ mới được năm phiếu, tương đương với năm phiếu của mình thôi. Ha hả, trừ phi Đường Diệu Đông cũng bỏ phiếu cho ông ta, nhưng việc này là không thể nào.
Nghe nói Đường Diệu Đông từ Thủ đô về, vốn ông ta là từ Ủy ban Cải cách chuyển thẳng về đây, sau lưng ông ta có ai chống đỡ thì không điều tra được.
Tuy nhiên, mình tin rằng ông ta không theo phe Trang Thế Thành, dù sao cũng đã nửa năm tới đây ông ta chưa hề ủng hộ Trang Thế Thành. Có khi ông ta còn ủng hộ mình cũng nên.
Ông Trang, hôm nay nhất định ông phải thất bại, lại thất bại, lại bị đả kích một lần nữa rồi. Ha hả, đồng chí Trang, Vương Triều Trung tôi muốn cho ông hiểu rằng, Đức Bình này không phải do người làm Bí thư là ông định đoạt mà là tôi đây.
Đảng quản lý cán bộ có tác dụng quái gì chứ, đó chẳng qua là một tổ chức thôi, thế lực của ông quá yếu thì không thể nào đại diện cho Đảng được. Ở Đức Bình này có thể đại diện cho Đảng thì duy nhất chỉ có Vương Triều Trung tôi mà thôi…"
- Đồng chí Đường Diệu Đông, mời đồng chí cho ý kiến.
Trang Thế Thành quay sang Đường Diệu Đông gật đầu.
- Cái này…Quốc lộ La Thủy thì phải được sở Giao thông tỉnh lập dự án thông qua. Tuy nhiên quốc lộ Thiên Tường lại giao với ba tỉnh, xem ra cũng là một dự án tốt. Nếu có thể tìm ra một cách vẹn toàn cả đôi đường thì thật tốt.
Đường Diệu Đông thốt lên, Vương Triều Trung thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Biết kết cục này, Trang Thế Thành cũng không giận giữ, ông ta khẽ mỉm cười, quay sang Tư lệnh Phượng gật gật đầu.
- Chuyện sửa đường thì tôi không có ý kiến gì, việc địa phương tu sửa gì đều được, chỉ cần không lấy tiền tôi là được.
Phượng Kiện Minh mở miệng nói to.
Thiếu chút nữa ông ta khiến cho toàn bộ các ủy viên thường vụ đều cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên, cuộc họp này rất trang trọng, mọi người tự nhiên cảm thấy khó chịu.
- Ha hả, tu sửa đường nào cũng được, tuy nhiên cần biết lượng sức mình mới đúng phải không tư lệnh Phượng. Cứ như ông nói thì làm sao mà có tiền sửa đường, hơn nữa, lại còn là con đường giao thoa giữa ba tỉnh nữa chứ?
Một quan hệ rất phức tạp, không phải chỉ mỗi địa khu Đức Bình chúng ta là có thể giải quyết được. Phỏng chừng ngay cả lãnh đạo tỉnh ra mặt cũng khó mà giải quyết được chuyện này, càng không nói đến đây chỉ là một huyện Ma Xuyên mà thôi.
Nếu cả hai con đường cùng đồng thời khởi công thì tôi nghe nói tổng đầu tư cho quốc lộ Thiên Tường lên tới 1,5 tỷ. Cho dù huyện Ma Xuyên hiện nay có tới hai mươi nghìn thì cũng cách xa con số 1,5 tỷ kia một trời một vực. Rõ ràng chỉ dùng 20 nghìn kia để tu sửa thì cũng được, nhiều thì làm nhiều, ít thì làm ít, thế thôi. Về phần địa khu thì cũng không quản lý chuyện này, chỉ do huyện Ma Xuyên quyết định là được, vậy còn lập hạng mục gì nữa?
Có thể nói là ông ta trình bày rất khéo léo. Sau khi nói xong ông ta còn liếc mắt nhìn Trang Thế Thành một cái với ý rất rõ ràng, đồng chí Trang, hôm nay một lần nữa ông lại nhấm nháp quả đắng thất bại. Tuy nói rằng trên đường ra sát ngựa ô nhưng kết cục lại không thắng lợi được.
Vẻ mặt của Trang Thế Thành hết sức thản nhiên khiến cho trong lòng Vương Triều Trung có chút buồn bực. Ông ta thầm hừ một tiếng, nghĩ:
"Bình tĩnh cái con khỉ, da mặt đã luyện đến mức dày quá rồi, không thèm phản ứng đến nữa, đây đúng là phong cách quý phái của ông Trang, ha hả…"
- Giơ tay biểu quyết đi.
Trang Thế Thành đột nhiên thốt lên một câu khiến cho cả Vương Triều Trung và Lôi Minh Hoài rất ngạc nhiên, ông ta biết rõ mình thất bại rồi thì còn bảo giơ tay biểu quyết để làm gì nữa chứ. Đúng là con rận trên đầu người hói, làm như vậy chỉ tổ rước lấy nhục mà thôi.
Phản ứng của Trang Thế Thành rất khác thường. Thông thường gặp chuyện như thế này thì nhân vật số một có kinh nghiệm thường tạm dừng thảo luận để về sau tính toán lại.
Như vậy cũng để cho mình đỡ mất mặt. Phải biết rằng giơ tay biểu quyết không thông qua phát biểu, phương án này không hay chút nào. Hơn nữa, kết quả còn được ghi vào biên bản cuộc họp hội nghị thường vụ.
Nếu có nhắc tới thì Trang Thế Thành nhất định sẽ rất khó chịu, rất mất mặt. Chẳng lẽ Trang Thế Thành quen với việc bị mất mặt rồi, không mất mặt thì không chịu nổi.
Không cần nói cũng biết Lôi Minh Hoài và Vương Triều Trung nghi hoặc và khó hiểu như thế nào, chính Tôn Quốc Đống và những người khác cũng đoán già đoán non.
Chẳng lẽ Trang Thế Thành còn có chiêu sát thủ chưa dùng đến ư.
Quả nhiên.
Trang Thế Thành ngừng lại một chút rồi nói ngay:
- Khả năng các đồng chí còn chưa biết, việc thực hiện quốc lộ Thiên Tường này còn có nguyên nhân nữa.
Trang Thế Thành nói tới đây lập tức ánh mắt của tất cả các ủy viên thường vụ đổ dồn về phía ông ta.
Cảm thấy khá hài lòng với biểu hiện của mọi người, Trang Thế Thành gật đầu, tiếp tục nói:
- Trước đây Bí thư tỉnh ủy Quách đến Bối Diệp Cốc Lang Kiều ở huyện Ma Xuyên có tình cờ gặp gỡ đồng chí Diệp Phàm.
Đương nhiên vào thời điểm đó thì đồng chí Diệp Phàm không biết Bí thư Quách. Trong lúc vô ý nói chuyện thì đồng chí ấy có nói đến quốc lộ Thiên Tường.
Hơn nữa, cuộc quyên góp hôm đó Bí thư Quách cũng chen chúc trong đội ngũ dân chúng, chính mắt đồng chí ấy thấy được thật sự nhân dân rất nhiệt tình với việc sửa đường nên trong lòng rất xúc động.
Cho nên đồng chí ấy quyết định tìm hiểu về đồng chí Diệp Phàm. Sau khi nghe được toàn bộ dự án thì Bí thư Quách rất tán thưởng, bảo đồng chí Diệp Phàm rất dũng cảm, tư tưởng lớn, thật tinh mắt, dám đi làm việc mà người khác nghĩ là không thể và cũng không muốn làm.
Cho nên, đồng chí ấy thông qua Bối Diệp Cốc Lang Kiều để gặp Diệp Phàm một chút. Mọi người chắc cũng không biết rõ rằng Bối Diệp Cốc Lang Kiều là tấm bia đá ghi danh những liệt sĩ do tướng quân Tống Gia Xuyên lập. Đương nhiên lúc ấy vừa mới giải phóng đang trong thời kỳ xây dựng đất nước, ông ấy chỉ mới là cán bộ cấp Đại đội. Bí thư Quách tuy rằng không giải thích với tôi nhưng có đưa tiền đầu tư bảo vệ Bối Diệp Cốc Lang Kiều. Nhưng Diệp Phàm cũng có nói là ở tỉnh nhất định sẽ chuyển tiền về.
Ông ấy còn phái tổ chuyên gia tới, cụ thể tiến hành tại Ma Xuyên, hơn nữa còn chỉ đích danh đồng chí Diệp Phàm phụ trách việc này.
Nếu ở tỉnh mà coi trọng như vậy thì chúng ta là lãnh đạo cấp trên trực tiếp của huyện Ma Xuyên, chẳng lẽ để cho chuyên gia trên tỉnh đến rồi mới hành động ư.
Tướng quân Tống là Phó trưởng ban thứ nhất của Tổng cục Hậu cần, đồng chí Diệp Phàm tự nhiên gây được sự chú ý với ông ấy. Nếu đồng chí ấy thật sự có thể nhận được sự ủng hộ của tướng Tống thì quốc lộ Thiên Tường không hề là chuyện không tưởng.
Cho nên mời các đồng chí giơ tay biểu quyết ủng hộ việc thông qua dự án quốc lộ Thiên Tường.
Trang Thế Thành nắm giữ thế trận chuẩn xác, vừa nói xong ông ta giơ tay lên. Không hề trì hoãn, toàn bộ mọi người đều thông qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.