- À, lúc ấy đại bá...Á, thật ngại quá. Tôi nói sai rồi, nên gọi là bác của Thu Thiên, tôi gọi thế quen rồi, nhất thời không sửa đổi được.
Diệp Phàm cố tình giả bộ căng thẳng mà nói nhầm, rồi liếc nhìn Trần Trung Dân, khuôn mặt ông ta liền biến sắc, xem ra hai chữ "đại bá" có vẻ có uy lực đây.
- Thu Thiên, cái tên hay đó.
Trần Trung Dân thản nhiên cười cười, thực ra ông ta đang muốn biết Thu Thiên là ai, chắc chắn là có quan hệ thân thích với Quách Phác Dương rồi.
- Vâng, đúng là cái tên Thu Thiên rất hay. Tôi nghe nói, bố Thu Thiên cùng với bí thư Quách đi tản bộ, khi thấy lá rụng mùa thu nên mới đặt tên là Thu Thiên…
Diệp Phàm cố ý giả ngốc, kiếm một lý do để nói, và hắn ta cũng tin rằng Trần Trung Dân không ngốc đến mức đi điều tra xem lai lịch cái tên Thu Thiên.
Hơn nữa, tên Thu Thiên là Diệp Phàm tiện mồm nói ra một cách rất tự nhiên thân thiết, Trần Trung Dân chắc chắn đã nghĩ rằng Diệp Phàm và người tên Thu Thiên là có quan hệ thân thiết rồi.
Có thể nói là có quan hệ yêu đương nam nữ. Thu Thiên nếu đã có quan hệ thân thích với Quách Phác Dương, Diệp Phàm lại cố ý gọi hai tiếng "đại bá", lại còn nói cụ thể về nguồn gốc tên Thu Thiên.
Thế thì có lẽ là cháu gái của Quách Phác Dương rồi. Nghe nói Quách Phác Dương có một người em trai tên Quách Đại Xuyên là Phó tư lệnh Hải quân, đương dường là trung tướng, là nhân vật lớn cấp cao.
- Bí thư Diệp, Sở Nông nghiệp sẽ làm theo chỉ thị của Bí thư Quách, nhanh chóng giúp nhân dân Ma Xuyên thực hiện dự án này. Bên chúng tôi sẽ cử một Phó giám đốc xuống cùng với huyện các cậu để khảo sát dự án khai thác trà Thanh Vụ này.
Giám đốc sở Trần nghiêm túc nói.
- Thưa giám đốc, tôi mạn phép xin có một yêu cầu được không?
Diệp Phàm giả bộ có chút rụt rè.
- Mời anh nói, tất cả đều là phục vụ nhân dân cả mà, có gì mà không thể nói được, Tiểu Diệp!
Giám đốc sở Trần thay đổi ngay cách xưng hô, hai từ "Tiểu Diệp" có vẻ như gắn kết quan hệ hai người lại thân thiết hơn.
Cũng không trách được ông ta. Con người mà, cũng nhanh muốn thăng chức rồi, không tiến bộ đâu có được.
Thời gian trước Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư thành ủy Hứa Vạn Sơn không hiểu vì lý do gì mà bị Ban tổ chức Trung Ương tước chức, hiện vị trí của ông ta đang trống, các cấp phó đều đang đấu tranh cho cái ghế này.
Nghe nói sức cạnh tranh mạnh nhất chỉ có vài vị. Một vị là Phó chủ tịch tỉnh Tần Hoài Bắc, một vị là Phó chủ tịch Kiều Chí Hòa.
Nếu như mấy vị này lên chức thì vị trí Phó chủ tịch Tỉnh lại trống, Giám đốc sở Trần sớm đã có hoạt động rồi.
Nhưng muốn ngồi trên chiếc ghế Phó chủ tịch tỉnh trước tiên phải vượt qua cửa ải Quách Phác Dương mới được. Vì thế, khi nhìn thấy chữ ký của Quách Phác Dương cộng thêm việc Diệp Phàm giả vờ là cháu rể tương lai của Quách Phác Dương thì Giám đốc Trần không thể cho qua dự án này đươc. Đây là cách để tiếp cận được Quách Phác Dương. Tự nhiên lại coi trọng gấp đôi.
- Đồng chí Vệ Thiết Thanh là bạn học cùng trường Đảng của tôi, khi đó học lớp Thanh niên ưu tú do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tổ chức, còn được Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống khen ngợi. Khi đó tôi là lớp trưởng, anh ấy là lớp phó, thường xuyên ủng hộ công việc của tôi, chúng tôi sớm đã phối hợp ăn ý với nhau.
Diệp Phàm nói, đưa lên một cây thuốc Trung Hoa.
- Vậy tôi điều đồng chí Vệ Thiết Thanh cùng phối hợp với chính quyền Ma Xuyên thực hiện dự án này nhé.
Giám đốc Trần nói như đinh đóng cột. Nguồn truyện: Truyện FULL
Giám đốc Trần đích thân tiễn Diệp Phàm ra cửa, nhìn thấy Vệ Thiết Thanh đứng ngoài bèn nói:
- Giám đốc Vệ, anh vào trong đây lát.
Phản ứng ban đầu của Vệ Thiết Thanh là "vui sướng", nếu không muốn thêm hai từ là "cực kỳ vui sướng".
Ông ta gật đầu nhìn Diệp Phàm, biết rằng Diệp Phàm nháy mắt với ông ta, hiêu ngay rằng khi nãy Diệp Phàm đã nói giúp mình, trong lòng càng thêm xúc động ghi nhớ tấm chân tình này.
Không lâu sau Vệ Thiết Thanh mặt mày hớn hở đi ra, Phó giám đốc sở Lý bị Giám đốc sở Trần gọi vào phòng.
- Lão Lý, về dự án khai thác trà Thanh Vụ, tôi đã điều chỉnh chút ít.
Giám đốc sở Trần vừa mới nói là y đã biết, vì khi nãy ông ta cũng chỉ mập mờ đồng ý việc gác lại dự án này. Bây giờ thay đổi rồi, nên phải có thái độ tốt mới được.
- Tại sao? Tôi không nhận ra tiềm năng phát triển của dự án khai thác trà Thanh Vụ mà để Sở chúng ta phải tốn kém như thế. Lãng phí sức lực tôi không nói, còn tiền bạc của cả quốc gia, không thể như thế được.
Lý Khai Hoa đang hận Diệp Phàm đến ngứa răng, nói không chút khách khí.
Thấy vẻ mặt Giám đốc Trần có vẻ không tốt, y thầm nghĩ, giám đốc Trần cũng sắp thăng quan, nếu mình muốn thay vào vị trí ông ta thì cũng phải được sự đồng tình của ông ta, nên nhẹ giọng nói:
- Thế Giám đốc sở Trần định sẽ thế nào?
- Rất đơn giản, chúng ta cử đồng chí Vệ Thiết Thanh phụ trách toàn bộ công việc từ điều phối nhân lực, vật lực, tiền bạc… phụ giúp nhân dân huyện Ma Xuyên thực hiện dự án trà Thanh Vụ. Việc này tôi cũng vừa nói cho Vệ Thiết Thanh rồi.
Giám đốc sở Trần không nhìn sắc mặt Lý Khai Hoa đã nhanh chóng nói ra hết.
- Anh đã bàn bạc hết với Vệ Thiết Thanh rồi thì còn cần Phó giám đốc sở như tôi ở Sở làm gì nữa.
Lý Khai Hoa tức giận, nghĩ đến sự việc này là do Cố công tử nhờ, lập tức nói:
- Không được, tôi kiên quyết phản đối dự án trà Thanh Vụ này.
- Phản đối? Nói lý do đi.
Giám đốc Trần vẫn giữ thái độ ôn tồn, thản nhiên hỏi.
Thấy thái độ cương quyết của Giám đốc sở Trần, y liền đưa ra chiêu bài cuối cùng:
- Giám đốc sỏ Trần, tôi nghĩ nên nói thẳng với anh, thực ra việc này là do người bên trên nhờ, tôi cũng chỉ vì nghĩ cho Sở chúng ta mà thôi, không thể vì huyện Ma Xuyên mà đắc tội với cấp trên được…
- Là vị nào?
Giám đốc Trần hừm nói, trong lòng đang suy nghĩ xem người đó có cao hơn Quách Phác Dương không, biết rõ sẽ dễ dàng xử lý.
- Là Công tử của Phó bí thư tỉnh Cố. Cũng thật lạ tên họ Diệp kia không nhìn xa trông rộng, tham cái thứ không nên tham.
Vẻ mặt Lý Khai Hoa cười tự nhiên, nghĩ rằng nắm chắc phần thắng.
- Thật không? Anh nhìn xem này.
Giám đốc sở Trần đưa dự án cho Lý Khai Hoa xem.
- Xem cái gì, cái này tôi đã xem qua rồi.
Lý Khai Hoa liếc nhìn, vốn dĩ là không muốn xem.
- Anh nhìn kỹ đi, nếu anh vẫn cương quyết giữ quan điểm của anh thì Trần Trung Dân tôi sẽ lập tức cho dừng dự án này lại.
Trần Trung Dân hơi có vẻ châm chọc.
Biết rằng Lý Khai Hoa trước giờ cũng chưa từng đối địch với mình, khó mới có được cơ hội công kích lẽ nào lại có thể bỏ qua.
- Ồ… thế thì để tôi xem lại.
Thấy thái độ kỳ lạ của Trần Trung Dân, y bất đắc dĩ phải cầm dự án lên xem, bỗng nhiên đờ đẫn người ra.
Y cũng giống như Trần Trung Dân lúc đầu, day day mí mắt, rõ ràng đây là bút tích của Bí thư Quách, thằng nhãi Diệp Phàm có liều lĩnh thế nào cũng không thể giả mạo bút tích của Bí thư Tỉnh ủy được chứ.
Vấn đề không phải chỗ đó, vì Sở nông nghiệp Tỉnh không phải chỉ một hai lần nhìn thấy chữ ký của Bí thư Quách, có thể nói là không nhiều nhưng cũng phải đến mấy lần gặp chỉ thị rồi.
Nhưng lần này lại không giống, thái độ kiên quyết, lập trường vững vàng, hơn nữa còn rõ ràng chỉ thị phải giúp đỡ nhân dân Ma Xuyên xóa đói giảm nghèo.
Đây căn bản mệnh lệnh chết, Sở Nông nghiệp mà không phê duyệt thì khác nào chống lại chỉ thị của Bí thư Quách. Đây là trách nhiệm mà có lẽ không có một quan viên nào ở Nam Phúc chống đỡ được, trừ khi là không muốn giữ cái mũ trên đầu.
Nhìn thấy sắc mặt Lý Khai Hoa thay đổi, trong lòng Giám đốc sở Trần cũng cảm thấy thoải mái phần nào.
- Tôi đồng ý với quyết định của Giám đốc sở Trần.
Thật lâu mới thấy giọng nói uể oải của Phó giám đốc sở Lý.
Từ Sở Nông nghiệp đi ra, Nông Âm Vận mặc dù bề ngoài bình tĩnh nhưng cặp mắt mê người thường lóe lên những tia kinh ngạc thậm chí như cung kính.
Vừa rồi thái độ Giám đôc sở Trần thay đổi, Phó giám đốc sở Lý cảm thấy xấu hổ, khí sắc của thư ký Lưu chết sững cũng khiến Nông Âm Vận kinh ngạc.
Trong đầu luôn nghĩ không biết lai lịch Chủ tịch huyện Diệp như thế nào? Phải biết rằng Nông Âm Vận là người con gái kiêu ngạo, cũng có thê nói là có chút tự cho mình thanh cao, rất ít chàng trai nào có thể khiến cô ấy kinh ngạc, càng không nói đến việc khâm phục.
Trong một căn phòng nhỏ tại một nhà hàng.
Trên bàn có bày vài đĩa rau xào và một bình rượu cùng hai cái chén.
- Âm Vận, đang nghĩ gì thế?
Thấy Âm Vận ngồi thừ người ra, Diệp Phàm bèn hỏi. Còn tưởng rằng mấy ngày nay chạy đi chạy lại ở các phòng ban của Tỉnh mà làm việc không thành công, có phải là mệt mỏi lắm không? Dù sao thì cũng là một cô gái yếu đuối mà.
- Không, không có gì.
Nông Âm Vận đỏ mặt, nhanh chóng trả lời, lại quét mắt quan sát căn phòng một vòng, ánh mắt bất chợt dừng lại, trên mặt lại càng đỏ ửng.
Diệp Phàm thấy có chút gì đó kỳ lạ, nhìn theo hướng của Âm Vận, trong lòng thầm mắng một tiếng, điên mất, nhầm chỗ rồi.
Bởi vì trên tấm bảng tam giác màu hồng gắn trên bàn, có ghi ba chữ " Bàn tình nhân".
Vốn dĩ khi hai người bước vào, phục vụ có giới thiệu về nhà hàng này, nhưng cô nhân viên phục vụ xinh đẹp thấy hai người họ trai tài gái sắc nên mới dẫn họ vào chỗ này.
- Haha, cũng rất lãng mạn phải không, cạn ly cho sự lãng mạn nào Âm Vận.
Diệp Phàm gượng cười nói, trong tình thế này, đó cũng là một sự lựa chọn khéo léo.
- Hì hì, Bí thư Diệp muốn lãng mạn thì nên đi tìm Tống cô nương đi, người ta là mỹ nhân mà.
Giọng nói của Âm Vận có chút ý vị, có lẽ phụ nữ đều có tính đố kỵ mà.
Thực ra nếu so sánh Nông Âm Vận và Tống Trinh Dao thì cô chỉ có chút kém ở khuôn mặt thôi, còn dáng người đều đẹp như nhau, tóm lại, hai người đều có vẻ đẹp riêng của mình.
Nhưng Âm Vận vẫn cạn với Diệp Phàm một ly, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên rồi, càng mê lòng người, Diệp Phàm không khỏi nuốt nước bọt.
Thực ra, ngay từ đầu chiếu cố Nông Âm Vận như vậy, trong lòng đã có chút tâm tư. Nông Âm Vận là con gái Choang gia, có đặc trưng riêng của con gái Choang gia vì thế làm Diệp Phàm có chút nao lòng.
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi mời ngài một chén, hôm nay đã là một khởi đầu tốt đẹp rồi.
Nông Âm Vận cười, trong lòng cô cũng vui mừng khôn tả, vì dự án trà Thanh Vụ được Sở nông nghiệp coi trọng như vậy thì Phó chủ nhiệm là cô cũng có hy vọng rồi.
Chỉ cần hoàn thành tốt dự án này thì việc thăng lên cấp cục Phó đã gần ngay trước mắt. Làm cán bộ ai chẳng muốn vươn lên chức cao? Ngay cả những người cao ngạo như Nông Âm Vận đây chắc chắn cũng không ngoại lệ.