- Cái này..., Trưởng phòng Triệu kia, đây là nơi công cộng, như vậy hình như không được tiện lắm.
Vương Thiên Dũng nhìn bạn học cũ Đường Nông một cái, cảm thấy rất khó xử. Vì mình cũng đã được bạn học cũ này mời đi nhậu nhiều lần rồi, bây giờ chuyện nhỏ như thế dù sao cũng phải giúp đỡmột chút. Nên y nói với Triệu Thiết Hải.
- Ừ, ở đây không tiện lắm, đưa về đội Cảnh sát Hình sự sở tỉnh đi, thế nào?
Triệu Thiết Hải cười gượng, rất giống Phật Di Lặc. Nguồn truyện: Truyện FULL
''Đội Cảnh sát Hình sự? Vào đó rồi bạn học của tôi không bị anh lột da đi mới lạ!''Vương Thiên Dũng run một cái, lập tức nói với cảnh sát bên cạnh rằng:
- Trương Quân, cậu phụ trách việc ghi chép...
- Đường Nông, cậu kể lại chuyện bị đánh đi...
Vương Thiên Dũng cũng rất giỏi việc chụp mũ, vừa bắt đầu đã nói là ''bị đánh''.
- Hỏi nạn nhân trước...
Triệu Thiết Hại hừ mũi, ý của anh ta rõ ràng nói nạn nhân là Diệp Phàm chứ không phải Đường Nông.
- Tôi tên là Diệp Phàm, đến từ huyện Ma Xuyên, Đức Bình. Vừa làm việc xong tại Sở nông nghiệp thì đi ăn cơm tối với đồng nghiệp, chánh văn phòng Nông Âm Vận.
Diệp Phàm đương nhiên là phóng đại nói quá về một số sự thật, nói Đường Nông là phạm tội đùa giỡn lưu manh.
- Nói láo!
Đường Nông không kìm nổi quát lên.
" Chát''một tiếng, Đường Nông bị cảnh sát đứng ở phía sau Triệu Thiết Hải vả cho một cái, hừ giọng:
- Nói chuyện văn minh một chút. Đùa giỡn phụ nữ đã là phạm tội rồi! Hừ! Ở đây, có Trưởng phòng Vương xử án, không phải là lúc nghi can như mày khoe khoang.
Vương Thiên Dũng nhíu mày, rốt cuộc vẫn kìm chế lại không lên tiếng.
- Hừ! Oai quá nhỉ, đội Cảnh sát Hình sự cũng phải chấp pháp chứ. Chưa làm rõ tình hình mà động thủ cá nhân, kết bè xử án, như vậy là hành vi phạm pháp đó!
Lúc này, ngoài cửa có người hừ lạnh một tiếng, sau đó một người đàn ông béo trong bước vào, cấp hiệu đeo ở vai ba vạch ba sao, một cảnh đốc, ắt hẳn là cán bộ bậc Trưởng phòng.
Trưởng phòng Vương Thiên Dũng nhìn thấy, lập tức hớn hở ra mặt, chào theo tiêu chuẩn một cái rồi nói:
- Báo cáo Cục trưởng Chu, chúng tôi đang chuẩn bị áp giải nghi can về sở Công an để tiến hành điều tra, nhưng có mấy đồng chí trong sở tỉnh không cho đi...
Diệp Phàm trong miệng y lập tức đã trở thành nghi can. Tốc độ thay đổi của thằng nhãi này quả thật là nhanh bất ngờ.
- Cục trưởng Chu đến chưa?
Ông chủ Cố cũng đang đứng bên ngoài, bên ngoài, trong điện thoại truyền ra giọng của Cố Tuấn Phi.
- Đến rồi, đến rất kịp thời, bằng không, Trưởng phòng Vương chắc sẽ không đối phó nổi. Dù sao Trưởng phòng Triệu kia cũng là Trưởng phòng trong sở, quan to đến mức có thể ép chết người đó.
Ông chủ Cố nói. Hóa ra ''Lạc Diệp Cư''là sản nghiệp của Cố gia ở Bắc Kinh.
Lúc nãy ông chủ Cố phát hiện có người gây chuyện, rồi thấy hai cảnh sát tiến tới,, cảm thấy lớn chuyện rồi, nên y lập tức báo cáo việc này cho Cố Tuấn Phi. Cố Tuấn Phi biết là thằng nhãi Diệp Phàm gây chuyện thì tinh thần lập tức tỉnh táo.
Biết Trưởng phòng Vương không đối phó nổi, y lại lập tức nói Trương Minh Đường, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Nam Phúc ra mặt sai khiến Chu Chính Đào, Cục trưởng phân cục quận Đài Cảng ra mặt xử lý, đương nhiên là muốn áp chế Triệu Thiết Hải.
Triệu Thiết Hải thấy người đến cấp Trưởng phòng, hình như là Chu Chính Đạo, Cục trưởng phân cục quận Đài Cảng, trong lòng kinh ngạc, đoán chắc hôm nay sẽ gặp phiền phức.
Mình chỉ là một Trưởng phòng nhỏ thôi, hơn nữa đây là địa bàn của Thủy Châu, tục ngữ có câu: cường long khó đè địa hổ. Nội bộ hệ thống công an, cũng có phe phái san sát như cơ cấu chính phủ vậy.
Nghe nói mối quan hệ giữa Chu Chính Đạo và Tiếu Duệ Phong, Phó giám đốc sở rất tốt. Mà mối quan hệ giữa Diệp Phàm và Tiếu gia lúc ở Ngư Dương chỉ bình thường thôi. Lần này nếu người ta không giậu đổ bìm leo thì là tốt lắm rồi, muốn nhờ Phó giám đốc sở Tiếu giúp đỡ hả, đkhông có cửa đâu.
Nên thằng nhãi này lập tức đứng dậy, không dám vênh váo nữa, ra dấu bằng ánh mắt cho Diệp Phàm, ý là anh Diệp hãy mau mau tự tìm cách đi, lão Triệu tôi chắc không đối phó nổi nữa.
Diệp Phàm đương nhiên cũng lấy điện thoại ra để tìm người đến giúp đỡ. Thầm nghĩ, thật là thú vị, bây giờ đã trở thành cuộc đua cấp bậc mũ quan cao thấp cùng với thế lực và bối cảnh rồi đây.
- Trưởng phòng Triệu, đây là quận Đài Cảng chứ không phải là đội Cảnh sát Hình Sự sở tỉnh các anh!
Chu Chính Đạo cũng quen biết Triệu Thiết Hải, bắt đầu vênh váo lên.
- Ha ha, Cục trưởng Chu, chúng tôi yêu cầu tất cả đồng chí của Phòng công an đường Mã Vĩ phải làm việc theo quy định của pháp luật. Lúc nãy Trưởng phòng Vương chẳng hỏi gì cả đã coi nạn nhân là tội phạm rồi tra khảo, như vậy thì không công bằng.
Triệu Thiết Hải cười gượng nói.
- Có phải không, Trưởng phòng Vương?
Chu Chính Đạo vẻ mặt nghiêm túc, hỏi.
Trưởng phòng kia lập tức hiểu ra, nói g
- Chúng tôi hoàn toàn làm theo trình tự quy định của pháp luật. Lúc nãy nạn nhân Đường Nông tố giác, nói là bị lưu manh ẩu đả, Trưởng phòng Triệu, chúng tôi vì ngăn chặn lưu manh tiếp tục hành hung nên mới bắt nghi can về để điều tra cho rõ, như vậy cũng sai sao?
- Ha ha, lưu manh, không nghe không hỏi chuyện ẩu đã, anh làm sao biết được ai là lưu manh chứ? Lúc này vị Diệp Phàm này nói là đang ăn cơm với đồng nghiệp Nông Âm Vận trong phòng riêng. Còn Đường Nông kia thấy Cô Nông xinh đẹp thì muốn đùa giỡn người ta. Cô Nông không chịu, không ngờ Đường Nông dẫn đồng bọn nhào vào muốn cưỡng hiếp cô ta. Thân là đồng nghiệp của cô Nông, Diệp Phàm đương nhiên phải đứng ra bảo vệ cô ta rồi. Rõ ràng, bên Đường Nông có nhiều người mà đối phương chỉ mình Diệp Phàm tiên sinh thôi...
Triệu Thiết Hải nghiêm nghị hỏi Trưởng Phòng Vương.
- Hừ! Đây là phân cuc quận Đài Cảng, chưa đến lượt Trưởng phòng Triệu vung tay múa chân ở đây. Trưởng phòng Vương, lập tức dẫn người về sở Công an điều tra.
Chu Chính Đào vẻ mặt trầm xuống, hừ lạnh.
- Còng tay phạm nhân lại, áp giải đi!
Trưởng phòng Vương hướng về Diệp Phàm hừ nói, mấy tên thủ hạ thì muốn tiến lên bắt người.
Trong lúc này, điện thoại của Chu Phú Đức reo lên.
Vừa bắt máy thì từ bên trong truyền ra tiếng của Lý Xương Hải, Bí thư Ủy ban Chính trị Phát luật thánh phố Thủy Châu:
- Nghe nói đồng chí Diệp Phàm Bí thư Huyện ủy huyện Ma Xuyên bị một đám người ẩu đả, còn cấp dưới của anh ấy bị người ta đùa giỡn, có phải không? Tuy Ma Xuyên cách Thủy Châu rất xa, những đường đường là một Bí thư huyện mà bị đánh ở tỉnh thành, nếu chuyện này bị lãnh đạo trong tỉnh biết được thì họ sẽ nghĩ sao về Cục công an thành phố Thủy Châu? An ninh trật tự trong quận Đài Cảng của các người cũng cần phải được chấn chỉnh rồi, hừ!
Lý Xương Hải cũng rất lợi hại, vừa ra miệng thì nhắc đến Chu Chính Đạo, và đặt Diệp Phàm ở vị trí bị hại trước.
- Lý, Bí thư Lý, vẫn chưa điều tra rõ vụ án này.
Chu Chính Đạo vẻ mặt trầm xuống, trong lòng thì chửi má nó. Lời của Lý Xương Hải rõ ràng là thiên về bên Diệp Phàm, y biết Lý Xương Hải mượn cơ hội để uốn nắn mình.
Vì mình thân với Phó giám đốc sở Tiếu Duệ Phong hơn, nên Lý Xương Hải không hài lòng lắm. Chu Chính Đạo lo Lý Xương Hải sẽ lấy chuyện này để nói về chuyện khác. Đối với phân cục quận Đài Cảng của tỉnh thành, Lý Xương Hải đã muốn động thủ từ lâu rồi, chỉ tiếc là chưa có cơ hội thôi. Lúc nãy vừa nhận được điện thoại của Diệp Phàm, Lý Xương Hải không nói được câu thứ hai, lâp tức đã hạ miệng rồi. Theo những hiểu biết của Lý Xương Hải đối với Diệp Phàm,Diệp Phàm tuyệt đối không làm ra những chuyện độc ác như thế đâu.
- Chưa làm rõ mà bắt người bị hại, các người là chấp pháp như thế sao? Tôi rất nghi ngờ phân cục của các người có công bằng hay không khi chấp pháp!
Lý Xương Hải không chút nể nang mà phun ra câu này, làm Chu Chính Đạo trong lòng rất âm u.
Sau khi cúp máy, y xua tay, bảo Trưởng phòng Vương chờ chút. Thằng nhãi này đi ra gọi điện cho Phó giám đốc Tiếu, kể về chuyện vừa rồi.
Tiếu Duệ Phong nghe vậy, suýt chút nữa thì hô lên. Y đã muốn tìm một chỗ dựa vững chắc trong tỉnh từ lâu rồi, vì từ khi Chung Chính Lương, Phó giám đốc thường vụ bị điều đi nơi khác, mấy cặp mắt bậc Phó kia đều đang nhìn chằm chằm vào vị trí Phó giám đốc thường vụ sở.
Tiếu Duệ Phong cũng biết, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Trương Minh Đường thật ra là người trong nhà của Phó bí thư Tỉnh ủy Cố Phong Sơn. Nghe nói y do Cố Phong Sơn trực tiếp điều từ Bắc Kinh đến tỉnh Nam Phúc, có thể nói Trương Minh Đường chính là bộ mặt của Cố Phong Sơn. Có rất nhiều việc Cố Phong Sơn không tiện ra mặt xử lý đều giao cho Trương Minh Đường xử lý hộ.
Lúc nãy nghe nói bên đánh nhau kia là đồng chí Diệp Phàm, Tiếu Duệ Phong hơi sửng sốt, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Trước kia, người Tiếu gia cũng từng đoán Diệp Phàm và Tống Trinh Dao, con gái của Trưởng ban Tống là bạn thân. Nhưng chuyện lúc nãy là do Trương Minh Đường dặn dò Chu Chính Đạo đi làm như thế, vậy thì có nghĩa là người nhà Cố Phong Sơn ở đằng sau xúi người ta làm việc này. Xem bộ Diệp Phàm đã đắc tội người Cố gia rồi.
Một là Tống Sơ Kiệt, hai là Cố Phong Sơn.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tiếu Duệ Phong dĩ nhiên là lựa chọn người thứ hai. Tống Sơ Kiệt tuy là Trưởng ban tổ chức, nhưng Cố Phong Sơn là Phó bí thư phân công quản lý công tác Đảng, địa vị cao hơn nhiều so với Tống Sơ Kiệt.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Diệp Phàm và Tống gia cũng là bắt nguồn từ khi Tứ đại Mỹ nhân Thủy Châu gây ra một số chuyện ở huyện Ngư Dương nên sau đó Tống Sơ Kiệt đích thân gọi điện hỏi về việc này, có thể Trưởng ban Tống chỉ vì việc của con gái mình mới ra mặt thôi, chứ chưa chứng minh được hai người có quan hệ rất sâu đậm.
Ngay lập tức, Tiếu Duệ Phong gọi điện cho Triệu Thiết Hải, hừ lạnh nói:
- Triệu Thiết Hải, anh ăn quá no rồi sao?
- Giám đốc Tiếu, tôi không hiểu ý của anh.
Triệu Thiết Hải trong lòng chợt lạnh, biết chắc là Chu Chính Đạo giở trò đằng sau.
Nhưng lời nói của Tiếu Duệ Phong thật sự làm người khó chịu quá, Triệu Thiết Hải bị chọc tức, nên giọng nói có vẻ không lễ phép lắm.
- Không hiểu hả, thế tại sao xen tay vào vụ án quận Đài Cảng? Đó là việc mà đội Cảnh sát Hình sự sở tỉnh của các anhnên làm sao? Lập tức rời đi cho tôi.
Giọng nói của Tiếu Duệ Phong lạnh như băng, trực tiếp hạ lệnh. Triệu Thiết Hải sau khi cúp máy xong, sắc mặt đã đỏ như gan lợn. Diệp Phàm nhìn thấy sắc mặt của y, đoán đối phương chắc là lại đem ra nhân vật lợi hại nữa rồi.
Tuy nhiên, Triệu Thiết Hải không đi ra, chỉ có mấy tên thủ hạ của y sau khi nhận được điện thaoij thì nói xin lỗi với Triệu Thiết Hải rồi ra đi hết.
Tiếu Duệ Phong biết, dù là mình ra mặt thì Lý Xương Hải cũng chưa chắc là nể mặt cho mình, vì mình với Lý Xương Hải chỉ là bạn bình thường thôi.
Diệp Phàm có thể nhờ được Lý Xương Hải, điều này chính tỏ ra hai người này rất thân nhau. Nếu dừng lại ở đây mặc kệ việc này thì không phải mất đi một cơ hội tỏ thái độ tốt với Cố gia sao? Tiếu Duệ Phong tuyệt đối không chịu bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy đâu.
Thằng nhãi này nghiến răng, thông qua Chu Chính Đào biết được số điện thoại của Trương Minh Đường, nên trực tiếp gọi điện cho Trương Minh đường
Không bao lâu thì Lý Xương Hải nhận được cuộc gọi của Cao Hoài Minh, Chủ tịch thành phố Thủy Châu.
- Đồng chí Xương Hải, nghe nói có một đồng chí họ Diệp đập phá ở Lạc Diệp Cư. Đây là tỉnh thành, sao an ninh trật tự tệ vậy, sao có thể để thổ phỉ hành hung gây tội ác ở đây chứ?