- Đập phá làm loạn, Bí thư Cao, lúc nãy tôi đã điều tra rồi, đồng chí Diệp Phàm là Bí thư huyện Ma Xuyên, anh ta đang ăn cơm với nữ cấp dưới ở Lạc Diệp Cư, bị tên Đường Nông dẫn đồng bọn đến định đùa giỡn nữ cấp dưới đó, đồng chí Diệp Phàm vì muốn bảo vệ cô ta nên mới đánh nhau với bọn Đường Nông. Tôi đã sắp xếp đồng chí Chu Chính Đạo của phân cục Đài Cảng đích thân xử lý vụ án này rồi.
Lý Xương Hải giật mình, cảm thấy việc hôm nay có vẻ rất quái dị.
Không ngờ đối phương n nhờ vả được nhân vật số của tỉnh thành Thủy Châu Cao Hoài Minh giúp đỡ. Chẳng lẽ Diệp Phàm đã đắc tội với đại nhân vật nào rồi sao? Những người có thể nhờ người như Cao Hoài Minh giúp đỡ, chắc tối thiểu cũng phải giữ chức Phó bí thư mới được. Xem bộ việc hôm nay có chút khó xử rồi.
- Ừ cũng được.
Cao Hoài Minh lạnh nhạt trả lời. Bỗng nhiên, dường như ông ta tùy tiện nói:
- Nhưng, ông chủ Cố của Lạc Diệp Cư hình như có chút ý kiến, ông ta nói đồ đạc bị Diệp Phàm đập hư hỏng gì đó, chuyện này không phải chỉ là vấn đề bồi thường là xong.
Lúc nãy, Phó chủ nhiệm Ủy ban nhân dân tỉnh Trương Minh Đường cũng đã gọi điện hỏi về vụ án này, hình như ông ta nói ông chủ Cố là họ hàng của ông ta, vậy thì lạ nhỉ, Phó chủ nhiệm Trương họ Trương, mà ông chủ Cố họ Cố, sao là họ hàng với nhau nhỉ? Ha ha...
Cao Hoài Minh nói xong, Lý Xương Hải trong lòng chợt có chút hoang mang. Cao Hoài Minh rất nhấn mạnh từ ''Cố'', Lý Xương Hải đương nhiên là hiểu từ ''Cố'' không phải chỉ Phó bí thư Cố trong tỉnh thì còn ai vào đây nữa?
Không ngờ Diệp Phàm lại đắc tội với người Cố gia. Tuy biết mối quan hệ giữa Diệp Phàm và Tề Chấn Đào rất tốt, nhưng sau khi cân nhắc lợi hại, Lý Xương Hải đã đưa ra quyết định của mình, lập tức nói:
- Vâng, tôi tin là đồng chí Chu Chính Đào sẽ điều tra rõ ràng, sẽ cho ông chủ Cố một lời giải thích.
Cao Hoài Minh nghe vậy tất nhiên là hiểu ý của Lý Xương Hải. Ông chủ Cố đã có chút bất mãn với Diệp Phàm, mà Lý Xương Hải đã nói sẽ cho ông chủ Lý một lời giải thích, vậy thì chắc sẽ khai đao Diệp Phàm thôi.
Đây cũng đang là thời điểm quan trọng của Cao Hoài Minh. Nguyên Bí thư Hứa Vạn Sơn tự nhiên bị lột quan mũ, đây cũng là một cơ hội rất lớn dành cho Cao Hoài Minh
Gần đây ông ta mua chuộc khắp nơi, mục đích hiển nhiên là muốn xóa đi chữ ''quyền''. Đương nhiên, nếu đồng chí Cao Hoài Minh biết được bá chủ Hứa Vạn Sơn vì chọc tức đồng chí Diệp Phàm nên mới bị lột mũ quan thì chắc bây giờ trong lòng đã nghĩ khác rồi.
- Diệp Phàm, chuyện này cậu cố gắng phối hợp điều tra với phân cục Cảng một chút nhé!
Lý Xương Hải đương nhiên là không muốn đắc tội với Diệp Phàm, nên đích thân gọi điện nói với Diệp Phàm.
- Vâng, cũng được, nhưng nếu phân cục Đài Cảng xử lý không công bằng, đến lúc đó đừng trách Diệp Phàm tôi không nể mặt Bí thư Lý mà làm náo loạn địa bàn của anh đấy.
Diệp Phàm nói, trong lòng giật mình, biết đối phương đã nhờ được nhân vật lớn giúp đỡ, ngay cả Lý Xương Hải cũng bị thuyết phục mất rồi.
Có thể tưởng tượng người có thể áp chế được Lý Xương Hải ngồi ở cấp bậc gì, ắt hẳn đã đến cấp Phó tỉnh rồi. Rốt cuộc là ai đối đầu với ông đây nhỉ?
- Diệp Phàm, chuyện này, là do ông chủ Cố của Lạc Diệp Cư có người thân tên Trương Minh Đường, là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Cho nên, việc này...
Lý Xương Hải lờ mờ chỉ ra một số chi tiết quan trọng, vì Lý Xương Hải cũng lo con nghé Diệp Phàm này nổi giận làm lớn chuyện, đến lúc đó thì phiền toái rồi.
Với lại mối quan hệ giữa Diệp Phàm với Tề Chấn Đào và Thiết Chiêm Hùng cũng khiến Lý Xương Hải không thể không kiêng nể. Còn người đằng sau Trương Minh Đường, tin rằng chỉ cần Diệp Phàm đi thăm dò thì chắc sẽ biết được là ai.
- Tôi hiểu được, cảm ơn.
Diệp Phàm cúp máy, vẻ mặt chợt trầm xuống. Thầm nghĩ: ''Tại sao ông chủ Cố của Lạc Diệp Cư lại đối đầu với mình nhỉ, chẳng qua là đập hư vài cái ghế thôi, có đến nổi phải nhờ họ hàng là Chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh đến giúp đỡ sao?
Tuy nhiên, dù là Trương Minh Đường chắc cũng không đến nổi làm Lý Xương Hải phải lo sợ như thế đâu, chẳng lẽ còn có người đứng đằng sau Trương Minh Đường sai khiến sao?
Diệp Phàm đương nhiên đã có chủ ý rồi, nếu thật sự không xong thì sẽ lấy danh hiệu Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu mà Triệu Bảo Cương cấp cho để dọa họ.
Đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên.
- Diệp Phàm, cháu sắp xếp chút đi.
Bên trong truyền đến giọng Tề Chấn Đào.
- Sắp xếp gì vậy chú Tề?
Diệp Phàm hỏi, ba tên cảnh sát đứng cạnh sớm đã không kiên nhẫn nữa, quát to:
- Cái thằng nhãi con này, còn gọi điện thoại cái quái gì nữa, đi với chúng tao nhanh!
- Quát tháo cái gì, ông đây còn chưa gọi điện xong.
Diệp Phàm quay đầu hừ giọng nói, đôi mắt lóe hàn quang, khiến ba viên cảnh sát tự nhiên lui về phía sau một bước, trong lòng hơi sợ hãi.
- Sao vậy? Ai ở cạnh à? Sao mà hung hăng quá vậy, tiểu tử cháu lại gặp chuyện gì phiền phức à?
Tề Chấn Đào hỏi. Vì Tề Chấn Đào nghe thấy tiếng quát tháo của ba cảnh sát này.
- Cảnh sát muốn bắt cháu, vừa nãy cháu ăn cơm ở Lạc Diệp Cư…
Diệp Phàm kể lại ngắn gọn câu chuyện.
- Đưa điện thoại cho cục trưởng Chu, để chú nói chuyện với anh ta.
Tề Chấn Đào hừ giọng nói, xem bộ tìm Diệp Phàm vì việc gấp, nên mới không làm theo đường chính quy mà phải tự thân xuất mã rồi.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
- Điện thoại của anh.
Diệp Phàm vẫy tay với Cục trưởng Chu.
Chu Chính Đạo thấy vậy, do dư một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe máy.
- Cục trưởng Chu, tôi là Tề Chấn Đào. Các phân cục Đài Cảng các anh làm ăn thế à? Người bị hại cũng phải bắt, tôi đang nghi ngờ không biết các anh phá án có công bằng không đấy, hừ, lập tức bắt ngay hung thủ lại, còn Diệp Phàm, ngày mai lại đến cục hỗ trợ các anh điều tra.
Tiếng của Tề Chấn Đào rất to, suýt chút nữa thì làm Chu Chính Đạo choáng váng, vì biệt hiệu của ông ta là ''Tề đại pháo''.
- Tề Chấn Đào, ông là ai? Nói thả người là thả người à?
Chu Chính Đạo có chút hồ đồ, chưa phản ứng kịp, nên hung ác hỏi lại.
- Tôi là ai? Đi mà hỏi Lý Xương Hải, bảo hắn nói cho anh biết. Còn nữa, anh cũng có thể hỏi Mã Quốc Chính.
Tề Chấn Đào hơi ngẩn người, không ngờ lời nói của mình không có tác dụng, người ta dám hừ lại, mẹ kiếp, có phải là trời sắp bão rồi không!
''Bảo mình đi hỏi Lý Xương Hải hoặc Mã Chính Quốc, giọng nói của người này vênh váo như thế, chắc địa vị còn cao hơn Lý Xương Hải. Người họ Tề, trong tỉnh có ai nhỉ...''Chu Chính Đạo vừa nghĩ đến những lãnh đạo trong tỉnh thì cả mặt toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Phó bí thư Cố không ra mặt mà chỉ là Trương Minh Đường ra mặt thôi, nói không chừng đây chỉ là chủ trương của mình Trương Minh Đường.
Còn bên này thì Tề Chấn Đào tự mình ra mặt, ít nhất cũng phải đối phó được chuyện trước mắt đã. Bằng không, với tính tình của Tề Đại Pháo kia, ông ấy mà nổi giận chắc cái mũ của ông đây cũng sẽ lập tức bị thổi đi mất, thằng nhãi này trong lòng nghĩ vậy, lập tức nói:
- Tề… Tề… Chủ tịch tỉnh, tôi… tôi…
- Lôi thôi cái gì, lập tức thả người.
Tề Chấn Đài không kiên nhẫn.
- Dạ…dạ…
Chu Chính Đạo không dám chậm trễ nữa, cúp máy xong thì lập tức hô với Sở trưởng Vương:
- Còn sững sờ cái quái gì? Bắt Đường Nông lại. Phá án thế nào đấy, anh không muốn làm sở trưởng nữa hả, mẹ kiếp, hừ!
Sau khi gác điện thoại, Chu Chính Đạo trong lòng rất hối hận muốn đập đầu vào tường, thầm nghĩ ông đây ăn cơm no không có chuyện gì làm lại nhúng tay vào chuyện phiền phức làm gì chứ, đừng để ăn trộm gà không thành mà phải mất đi một nắm gạo nữa. Ủy viên thường vụ, ông đây làm sao dám đắc tội nổi chứ.
Vừa ra khỏi cổng Lạc Diệp Cư, Tề Chấn Đào nói trong điện thoại:
- Trang Thế Thành lên tỉnh họp đấy, cháu sắp xếp chút đi.
- Không biết chú Tề thích chỗ nào?
Diệp Phàm giật mình, biết Tề Chấn Đào tìm Trang Thế Thành có việc, mà mình, hiện tại chính là cầu nối.
- Tùy cháu, cứ tùy ý sắp xếp xong gọi điện cho chú là được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Tề Chấn Đào cũng không loanh quanh, nói thẳng ra.
- Thế thì đi Hào Hưng Độ Giả Sơn Trang được không ạ?
Diệp Phàm nghĩ tới sơn trang ở Vạn Đông Tuyền, nơi đó cách Thủy Châu không xa, môi trường rất tốt, rất yên tĩnh.
- Lôi thôi, không phải đã nói rồi à, sắp xếp xong gọi điện cho chú là được
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.
- YES, chú Tề
Diệp Phàm cười nói.
- Tiểu tử cậu
Tề Chấn Đào cũng bị làm vui lây.
- Bí thư Trang, tối nay ông có rảnh không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng rãnh, có chuyện gì sao tiểu Diệp?
Giọng nói của Trang Thế Thành rất thân thiết.
- Tôi muốn báo cáo cụ thể với ông về hạng mục phát triển trà Thanh Vụ của sở Nông nghiệp.
Diệp Phàm tìm lý do.
- Được, hay là cậu đến nhà khách Tỉnh ủy nhé!
Trang Thế Thành nói.
- Nơi đó đông người lắm. Hay là đi Hào Hưng Độ Giả Sơn Trang đi, cách Thủy Châu không xa, nơi này cũng được lắm, tôi tới đón ông nhé!
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng được, cả ngày họp hành, cũng hơi mệt rồi, đi giải trí cũng tốt.
Trang Thế Thành cười nói.
Vạn Đông Tuyền đi vắng, sau khi nhận được điện thoại của Diệp Phàm thì lập tức dặn dò Ngô Thắng Bảo, Phó tổng giám đốc nhiệt tình tiếp đón Diệp Phàm, vị quý khách này.
- Bí thư Diệp, hay là thử câu cá buổi tối đi? Sơn trang số một có cái hồ lớn lắm, buổi tối câu cá là đặc biệt thú vị đấy.
Ngô Thắng Bảo vẻ mặt tỏ ra ý cười, hơi có vẻ nịnh nọt, nói.
- Bí thư Trang xem...
Diệp Phàm quay đầu hỏi Trang Thế Thành.
- Thế thì thử xem sao.
Trang Thế Thành gật đầu.
- Ba cây cần câu.
Diệp Phàm dặn dò. Trang Thế Thành nghe vậy, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì hết. Diệp Phàm nhìn vậy, giải thích:
- Bí thư Trang, tối nay còn một vị khách nữa, chú của tôi. Lâu lắm rồi không gặp ông ấy, bận rộn quá mà, haizz…
Diệp Phàm còn cố tình thở dài một tiếng.
- Chú của cậu, tôi thực sự muốn gặp, hahaha…
Trang Thế Thành mỉm cười mà gật đầu, thầm nghĩ không biết thằng rảnh này giở trò gì.
Ánh trăng rất đẹp, bóng lung linh, cộng thêm cần câu trúc phong cách cổ xưa, sơn trang tĩnh lặng, cho người ta một cảm giác rất dễ chịu.
Diệp Phàm giới thiệu chi tiết về tình hình trà Thành Vụ thông qua Sở nông nghiệp, Trang Thế Thành rất hài lòng, khen đồng chí Diệp Phàm giỏi, cổ vũ Diệp Phàm nhất định phải làm hạng mục đường quốc lộ Thiên Tường được Sở giao thông thông qua.
Không lâu sau, đoán Tề Chấn Đào sắp đến rồi, Diệp Phàm ra cổng Sơn Trang đón tiếp. VChú của Diệp Phàm, Trang Thế Thành chẳng hỏi là ai cả, nên Trang Thế Thành vẫn cứ ngồi im câu cá, kỳ thực trong lòng người này vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Khi nhìn thấy Tề Chấn Đào xuất hiện, Trang Thế Thành rất ngạc nhiên, nhưng vẫn giấu rất kỹ, lập tức nhanh chóng bước lên chào hỏi
- Chủ tịch tỉnh Tề, thật không ngờ. Miệng tiểu Diệp này cũng kín thật.
Trang Thế Thành cười nói.
- Là tôi không cho nó nói, cái thằng nhóc này, mồm miệng ba hoa, nếu cả ngàu cứ đem tên tuổi tôi ra lừa bịp, gặp xui xẻo tôi còn phải chùi đít giúp nó nữa, hahaha…
Tề Chấn Đào cười cởi mở, bắt chặt tay Trang Thế Thành.