- Ừ, có lẽ thế, chuyện Hạnh Nhi, ha ha. Anh Diệp, có thể giúp đỡ một chút?
Trần Quân cuối cùng giấu đầu hở đuôi.
- Được rồi, xem cậu có vẻ thành thật, chúng tôi lập tức xuất phát, cậu cứ ở Thủy Châu chờ là được.
Diệp Phàm cười nói.
- Tốt quá, anh Diệp, còn có một việc quên chưa nói với anh.
Trần Quân nói.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Lúc tôi đến Đinh quan tự ở Ngũ đài sơn giả làm hòa thượng có quen một người, tên là Lý Cường, người này là người con có hiếu. Bố mẹ cậu ta đang ốm đau nằm trên giường, mỗi một tuần đều đến Đinh Quan tự thắp hương, cầu xin nước thánh để cậu ta chữa bệnh cho cha mẹ.
Tuy nhiên, nước thánh chỉ là lão hòa thượng lừa gạt lấy tiền nhang đèn, làm sao có thể chữa bệnh gì.
Có một lần Lý Cường đến lấy nước thánh, trên đường đi giữa sườn núi có cùng mấy người cảnh sát có vũ trang xảy ra xung đột. Một quyền cước toàn bộ bảy người cảnh sát có vũ trang đều nằm úp xuống bùn lầy.
Cậu nhóc đó thân thủ không tồi, lúc đó tôi cũng thử đấu cùng cậu ta mấy quyền, so với tôi cậu ta còn mạnh hơn một chút. Ước chừng cũng đạt đến tứ đẳng đỉnh bậc.
Trần Quân nói.
- Ý của cậu là nhận người?
Diệp Phàm hỏi, thầm nghĩ: "Xem ra Trần lão đã giải thích cho Trần Quân nhiệm vụ. Trần lão thật sự còn rất quan tâm đến mình".
- Nghe cha nói anh Diệp có phương thuốc thảo dược quý, nếu có thể chữa được bệnh cho cha mẹ Lý Cường thì Lý Cường không phải là dễ như trở bàn tay sao. Cho nên, sao không thử, có lẽ có thể thu nhận cậu ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trần Quân cười nói.
- Được, nếu có thời gian sẽ trở, giúp cậu ta một phen lên ngũ đẳng, chúng ta đang cần người.
Diệp Phàm cười nói.
- Còn nữa, ngày hôm qua, Trương Cường của Báo Săn đưa đến một chiếc xe. Hình như xe Hummer của Mỹ, khá rộng lớn, chỉ có điều nhìn bên ngoài có vẻ cũ, xem ra lấy đồ cũ từ đâu đến, nói là đưa cho anh, hiện nay đang ở nhà.
Trần Quân cười nói:
- Tuy nhiên, lạ là sao anh ta lại đưa đến một cái xe hỏng như thế, đúng là keo kiệt. Anh Diệp là ai chứ, sao có thể lái loại xe cũ này, giảm giá trị quá.
Trần Quân còn có chút căm giận, cậu ta biết Diệp Phàm có tiền, đó có thể coi là loại hàng cũ, Trương Cường kia thật là kỳ lạ.
- Biết rồi, chúng ta lái xe đi một vòng thành phố Ngư Đồng rồi nói sau.
Diệp Phàm cười nói, thầm nghĩ:"Cậu không biết, lần trước nhận được tiền thưởng, liền mua chiếc Hummer, tuy nhiên bảo Trương Cường làm cũ đi, cậu nhóc này, đúng là bớt lo, lại làm nữa".
Diệp Phàm sau khi về huyện xử lý nốt công việc, lập tức đến thẳng Thủy Châu.
- Trương Cường, xe sao lại thế này?
Diệp Phàm ngồi trên xe hỏi.
- Ha ha, lần này Thủ trưởng Trấn phê, thật là mặt hàng tốt, Hummer chế tạo đặc biệt, xe tăng có thể đánh lên vài lần.
Nghe nói vật liệu là loại hợp kim nhôm chế tạo máy bay, thân xe cũng không đặc biệt nặng. Tuy nhiên, vì không quá chói mắt, lúc đó ở nhà máy muốn làm thành xe cũ.
Hơn nữa, xác ngoài cải biến, trông giống xe quân sự, nhìn ngoài không khác gì xe Jeep, tính năng việt dã rất tốt.
Tôi đã thử rồi, đường dốc tốc độ bảy mươi km trên giờ như đi trên đất bằng, hơn nữa, tính năng giảm xóc độc đáo, ngồi bên trong rất thoải mái.
Trương Cường hắng giọng nói.
- Tốt lắm, xe của tôi cậu đem đi làm đồ chơi thành đồ rách nát, xe đó giá trị bao nhiều tiền?
Diệp Phàm cười mắng, cũng có chút tò mò.
- Lúc đó tôi cũng cảm thấy tò mò hỏi sếp giá cả. Thủ trưởng Trấn lúc đó chỉ vào một chiếc Ferrare đỏ ngoài cửa sổ nói gấp hai giá cả chiếc Hummer này. Tôi nghe xong líu lưỡi, ít nhất cũng phải hơn hai triệu phải không? Thủ trưởng Trấn cũng quá bất công, đồng ý đưa ra một lượng lớn tiền, anh xem xem, ông ấy cho tôi một chiếc Mitsubishi, đau lòng không tả. Thế là thế nào, có còn muốn cho người ta sống không?
Trương Cường không nhịn được bực tức nói, đương nhiên là đùa vui.
- Ha ha, cậu chỉ cần một cái kiệu là cũng tốt hơn tôi rồi, Hummer không phải là vấn đề. Có lẽ là thủ trưởng Trần cao hứng, đến Rolls-Royce cũng không có vấn đề gì có phải không? Đó không phải là so với tôi đã có phong cách hơn nhiều sao.
Diệp Phàm cười nói.
- Đừng thế, tôi hay là cứ mở Mitsubishi đi.
Trương Cường vội vàng nói, cả người trấn động, thầm nghĩ "Đấu võ mồm với người này, không bẳng lấy dao cắt cổ, ông đây không phải tìm được chỗ sai"
- Nghe nói Báo Săn đang thay đổi thành cấp binh đoàn?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, Tôi tốt hay xấu cũng cố tranh danh chức phó sư trưởng, ha ha.
Trương Cường lại hơi có vẻ tự đắc.
- Vậy thì phải chúc mừng, cán bộ cấp phó sư đoàn trưởng là tương đương với phó giám đốc Sở, Trương Cường, cậu so với tôi còn mạnh hơn, tôi đây hiện tại chỉ là chủ tịch huyện nhỏ.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha…
Trương Cường cười không nói, thầm nghĩ "so với anh, so với sợi len. Anh đường đường là phó soái, nghe nói thủ trưởng trấn cố khống chế không để cho thành chính soái của Tổ nòng cốt thứ tám. Trong lòng của Tư Mã Chiêu anh, ai còn không biết. Cái vị trí kia, xem ra là để lại cho anh".
- Anh Diệp, chiếc Hummer này ngồi đúng thật là khá thoải mái, xem cũ như vậy nhưng tính năng tốt không đến nỗi. Xem ra Trương Cường đã làm lại máy và nội thất.
Trần Quân có chút kinh ngạc.
- Có lẽ là thế.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, tự nhiên không thể nói toạc ra.
- Nhà họ Đoàn có có người nào không? Có thể là nhà họ Đoàn ở Vân Nam Đại Lý.
- Không rõ lắm, nghe Hạnh Nhi nói, hình như còn có một anh trai, là Đoan Chương Thành, vì từ bé sức khỏe không tốt cho nên, chỉ luyện vài kỹ năng nhỏ để tăng cường sức khỏe, không có bản lĩnh gì. Nghe nói làm việc ở Bộ hay cơ quan trung ương gì đó ở thủ đô. Anh trai của Hạnh Nhi Đoàn Trác, quân hàm thiết tá, làm việc ở Quân khu tỉnh, hình như là trưởng phòng. Mẹ Thang Tĩnh Chi, trước đây tự cho mình là cao, coi tôi là thôn quê, nhưng hiện tại tốt hơn nhiều.
Trần Quân vừa lái xe vừa nói.
- Ha ha, đó là vì cô ấy không nhìn được hết.
Diệp Phàm cười nói
- Lần trước cậu đi câu ở đập Thiên Thủy mang mấy con trở về.
- Ba con, cá đó thật đúng là kỳ quái, đại bổ. Đáng tiếc là quá ít, nếu không, tôi muốn lấy cả ổ.
Trần Quân cười nói.
- Tuy nhiên, tôi nghe anh Diệp, chỉ lấy mấy con, tuyệt đối không xằng bậy.
- Ừ, cá mào gà lại cá rồng, đặc biệt hiếm thấy, chúng ta phải bắt có kế hoạch, chuyện mổ gà lấy trứng đừng làm. Lần này đến nhà họ Đoàn, sẽ đưa cho họ một con để nếm thử một chút.
Diệp Phàm cười nói.
Đoàn Hải Thiên làm Chủ tịch thành phố Ngư Đồng, cũng là thành phố cấp 3.
Nhà họ Đoàn chính là sân nhà của lão.
Đoàn Hải Thiên nhìn bên ngoài bình thường, cao vừa phải, cũng không giống như tưởng tượng của Diệp Phàm.
- Mà cậu luyện tập thế nào, đừng có cả ngày ở bên cạnh Hạnh Nhi, xao nhãng luyện công. Nếu hai năm sau không có tiến bộ, lúc đó, đừng trách tôi không khách khí gây khó dễ.
Đoàn Hải Thiên nhìn Trần Quân, câu đầu tiên là trách cứ một chút.
- Ba, lần này con tiện đường đến đây. Đến Việt Đông có chút việc cần làm.
Trần Quân có chút ngại ngùng nói, chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu:
- Ba, đây là bạn con, tên Diệp Phàm. Ba đừng nghĩ cậu ấy còn trẻ, cậu ấy đã là Chủ tịch huyện rồi đấy.
- Chủ tịch huyện, mời ngồi
Đoàn Hải Thiên thản nhiên nói, thái độ đúng mực nhưng không thân thiết, cũng không vì thấy Diệp Phàm còn trẻ đã là chủ tịch huyện mà có chút ngạc nhiên nào. Xem ra coi Diệp Phàm là quan nhỏ.
- Trần Quân, trước anh có nói muốn đem đến quà đặc biệt gì, lấy cho em xem
Đoàn Hạnh Nhi nghe tiếng chạy trên tầng xuống, Diệp Phàm ngẩng lên nhìn, thấy Hạnh Nhi cũng không phải một người con gái rất xinh đẹp.
So sánh với Lan Điều Trúc chỉ ở bậc trung, không đủ trình độ bậc cao hơn. Tuy nhiên, có sự dịu dàng rung động lòng người, cặp mặt đầy tình ý. Có lẽ Trần Quân chính là bị cặp mắt kia bắt mất hồn.
Tình cảm dịu dàng có thể hóa giải hết mọi kiên cường của người đàn ông. Trong lòng Diệp Phàm thầm nói.
- Hạnh Nhi, con cá này là Diệp Phàm tặng cho anh, anh cho em xem.
Trần Quân lấy ra một cái thùng gỗ, vừa lúc đó trên tầng bước xuống một người đàn ông, hình như chính là Đoàn Trác, cười nói:
- Anh rể, có gì tốt, cho tôi một phần.
- "Anh rể.." Trần Quân hơi sửng sốt, chợt cười nói:
- Gọi thế tốt lắm, gọi thêm vài tiếng, tôi thích nghe, ha ha…
- Không được gọi bậy, gọi nữa tôi không khách khí với anh.
Đoàn Hạnh Nhi đột nhiên thành con cọp, trừng mắt nhìn Đoàn Trác, còn giơ nắm tay lên, mặt đỏ bừng.
- Nam nữ lớn đều phải kết hôn, Trần Quân cũng không còn nhỏ, Chủ tịch Đoàn, tôi lần này đến Ngư Đồng, có thể bàn bạc một chút.
Diệp Phàm vào đề câu chuyện.
- Cậu nói đi.
Đoàn Hải Thiên thản nhiên nhấp một ngụm trà, khinh thường nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm hiểu, Đoàn Hải Thiên chẳng những là cao thủ, là Chủ tịch thành phố mà còn là người rất cao ngạo.
- Cầu hôn.
Diệp Phàm nói rõ ràng. Đoàn Hạnh Nhi giật mình, nhìn Diệp Phàm một cái, đỏ mặt cúi đầu, lại trộm nhìn cha một cái, xem ra rất lo lắng.
- Cầu hôn?
Mặt Đoàn Hải Thiên lập tức trầm mặt,
- Tôi không phải đã nói với Trần Quân sao, hai năm sau lại đến. Cậu như thế này, tôi không thích, đàn ông nói một đằng làm một nẻo, không đáng tin. Hơn nữa, Chủ tịch huyện Diệp là gì của cậu, có thể đại diện cho bên nhà cậu đến cầu hôn? Đúng là làm bừa, hừ.
- Ba, con có chút vội vàng, anh Diệp, anh ấy không phải anh em ruột nhưng hơn cả anh em ruột.
Trần Quân có chút ngượng ngùng nói.
- Hừ, Trần Quân, cậu không coi lời của tôi ra gì.
Bà xã của Đoàn Hải Thiên Thanh Tĩnh Chi có vẻ trách cứ nói.
- Chủ tịch thành phố Đoàn, trước kia ông cùng Trần Quân đã có giao ước, nếu Trần Quân đã gọi tôi một tiếng anh, em gặp khó khăn, tôi làm anh dù sao cũng phải mặt dày ra mặt đúng không?
Diệp Phàm bình tĩnh nói, nhìn Đoàn Hải Thiên một cái.
- Thế này đi, nếu cậu là anh trai của Trần Quân, trước tiên tiếp Đoàn Trác mấy quyền, sẽ có tư cách nói đến việc này, hừ.
Đoàn Hải Thiên tức giận, cảm thấy thằng nhóc này miệng còn hôi sữa, sao lại có thể lớn tiếng.
- Ba…
Trần Quân trong bụng thầm giật mình, thầm nghĩ "như thế không phải là bảo Đoàn Trác sẽ bị đánh sao".
- Tôi không phải ba cậu, hôm nay nếu vị Chủ tịch Diệp này thua, vấn đề sẽ không phải hai năm, mà đến sáu năm sau lại đến, hừ.
Đoàn Hải Thiên nói lạnh như băng, giọng nói này thật sự có thể dọa người.