Quan Thuật

Chương 997: Uống rượu rồi tính sau




- Đồ tồi, dám hại anh, anh muốn trả thù…
Trong lòng Diệp Phàm điên cuồng hét lên một tiếng, con trăn tỉnh giấc, quay người, kéo vài cái quần áo đã rơi khỏi người.
Thô lỗ ôm lấy Mai Phán Nhi.
Cô từ từ nhắm hai mắt, mặc mọi việc.
Còn phải tắm đã, trêu đùa hai hồi cơ thể cũng bẩn, Diệp Phàm nghĩ, ôm lấy Mai Phán Nhi cùng bước vào bồn tắm, bắt đầu vuốt vẻ, đương nhiên là uyên ương ngịch nước.
Đùa giỡn một hồi, cả hai dần dần hòa hợp. Diệp Phàm mang võ thuật từ xưa ra thi triển.
Không lâu sau, Mai Phán Nhi hơi mở mắt, thở gấp, môi khẽ nhếch, trên mặt ướt át, xem ra có chút có kìm lòng nổi, hai chấn xoắn lại quấn qua vòng eo Diệp Phàm.
Kêu lên một tiếng đau đớn, thẳng đánh tan tầng, chậm rãi đẩy mạnh, cảm giác thật sự là khó. Diệp Phàm không buông tha, lấy hết nghị lực phá tan tầng tầng cách trở, đánh thẳng hoa tâm.
Mai Phán Nhi đau thở nhẹ…
Thật lâu sau…
Bồn tắm loang lổ máu hồng làm người ta đau lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người đàn ông ôm ngừi phụ nữ nằm nghiêng trong bồn tắm.
- Cô nàng đó là ai?
Mai Phán Nhi từ từ nhắm mắt, giơ tay vuốt vẻ bộ ngực của Diệp Phàm, nhẹ nhàng hỏi.
- Một người bạn.
Diệp Phàm hừ nói, cảm giác vừa rồi mình hình như rất thô lỗ. Mai Phán Nhi mới lần đầu, chắc chắn rất đau.
Bởi vì, huyết ban kia khá làm người ta nhức mắt, Diệp Phàm khi hành động, đã tràn ra một tia nội tức vào trong kinh mạch Mai Phán Nhi, chạy chầm chậm, Mai Phán Nhi ừ một tiếng, cảm giác tương đối thoải mái.
- Em không phản đối anh có bạn bè, đó là tự do của anh. Em cũng sẽ không làm phiền anh. Anh có thể đem người này người kia đến nghỉ ngơi.
Giọng Mai Phán Nhi nhẹ nhàng, quyến rũ.
- Rất xin lỗi Phán Nhi, vừa rồi anh rất…
Diệp Phàm vừa nói đến đây, Mai Phán Nhi giơ tay bưng kín miệng ừ nói:
- Tuy nhiên, cây đào kia thuộc về hai ta, anh đi chỗ khác em không nhìn thấy, nhưng cây đào đấy tuyệt đối không được.
Ôi…
Một tiếng thở dài.
"Khốn khiếp, chân dẫm lên hai thuyền, không bằng heo chó, quá lưu manh…"
Cô nàng trong đau lòng hung hăng mắng thầm, nước mắt trào ra từ lúc nào cô cũng không biết.
- Cô Phượng, nếu không thì đến Thần Nữ tửu lầu nghỉ tạm một đêm
Một nữ binh hỏi.
- Không, tôi không muốn ở đây một phút đồng hồ nào nữa, về Đức Bình ngay.
Phượng Khuynh Thành cảm thấy ghê tởm, nói lạnh như băng.
Phượng Khuynh Thành chạy suốt đêm về Thủy Châu, Tư lệnh phân quân khu Đức Bình cử người tiễn, sáng hôm sau cô bay thẳng về Bắc Kinh.
Diệp Phàm ngơ ngác đứng dưới gốc cây đào từng hoan hảo, nhìn về phương xa thật lâu, miệng nói:
- Khuynh Thành, tôi chọc tức em, lên đường bình an, ôi… Tôi có phải người xấu hay không chuyên làm cho các cô gái đau lòng, không bằng heo chó, khốn khiếp…
- Liễu… Chủ nhiệm Liễu, tôi không có say, uống thêm mấy chén.
Túc Nhất Tiêu thất tha thất thiểu, Liễu Mi Phương giúp anh ta nhằm thẳng Thần Nữ Tửu lầu. Buổi chiều, Túc Nhất Tiêu bị tức giận, tư nhiên cha con người nông dân làm y tức giận.
Tuy nhiên, đến nửa đường Túc Nhất Tiêu không chịu nổi nữa, bảo dừng xe phải đi giải quyết một chút. Vừa đúng gặp một tai nạn ô tô, hai chiếc xe đâm vào nhau. Liễu Mi Phương bảo lái xe về trước, dìu Túc Nhất Tiêu đi tới.
Vì tìm một mảnh đất để Túc Nhất Tiêu phun một trận, Liễu Mi Phương cố chịu ghê tởm, nhằm thẳng một ngõ nhỏ đi.
Sau khi nôn hết, Túc Nhất Tiêu bước chân lướt nhẹ, phía trước có cái bụi rậm, Liễu Mi Phương định cho y nghỉ ngơi một chút.
Túc Nhất Tiêu đặt mông xuóng, Liễu Mi Phương đứng không vững, hai người cùng ngã xuống bụi cỏ.
- Vương Mi, anh đến đây.
Túc Nhất Tiêu đột nhiên đụng đến hai quả cầu thịt, lập tức bùng cháy, cả người không ngờ có sức tiến về phía đó.
- Đừng, Bí thư Túc, là tôi…
Liễu Mi Phương từ chối vài cái, người lăn đi một đoạn trong bụi cỏ…
Áo lót bị xé, không lâu, trong bóng đếm trở nên trần chuồng, đừng nói, Túc Nhất Tiêu trong việc này rất giỏi.
Liễu Mi Phương gần một tháng nay không về Đức Bình thân mật với ông xã, lần này, Túc Nhất Tiêu vỗ về âu yếm, từng trận cuồng phong và nhiệt huyết sục sôi trong lòng. Hai người thỏa thê…
May là nơi này héo lánh, nếu không Bí thư huyện ủy cùng Chánh văn phòng huyện ủy âu yếm trong bụi cỏ thực sự thành tin tức lớn ở Ma Xuyên.
Thật lâu sau…
Người cũng tỉnh.
Trong bụi có có tiếng khóc của phụ nữ nói:
- Anh như vậy bảo tôi về sao làm người thế nào?
- Đúng, rất xin lỗi, do rượu say nên thế, việc này…
Túc Nhất Tiêu có cảm giác nhức đầu, việc này, thật sự không biêt giải thích thế nào, tôi cho cô năm ngàn.
- Hừ, tiền không phải là vạn năng.
Liễu Mi Phương đột nhiên lạnh lùng nói
- Tôi không thiếu tiền.
- Kìa, vậy cô muốn gì, tôi sẽ làm cho.
Túc Nhất Tiêu nhỏ giọng nói, cảm thấy lạ.
- Tôi muốn làm chủ tịch huyện anh có thể làm sao?
Liễu Mi Phương đột nhiên nhỏ giọng mỉm cười, trông rất quyến rũ, khuôn mặt còn đọng vài giọt nước mắt khiến Túc Nhất Tiêu lại được một trận cuông điên trong lòng.
- Chủ tịch huyện, việc này quá khó khăn. Tên Diệp Phàm kia lập tức đi không có khả năng, nếu hắn đi rồi, ta có có thể hỗ trợ một chút.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Hắn không đi, anh không thể đuổi hắn đi, hoặc là lấy mũ áo của hắn, hừ.
Liễu Mi Phương cuối cùng lộ rõ vẻ dữ tợn.Trong lòng Túc Nhất Tiêu thấy lạnh thầm nghĩ "thế này là rơi vào bẫy của đàn bà".
Vừa rồi uống rượu hơi nhiều, mình uống rượu cũng không phải tồi, hai bình đều có thể, gặp phụ nữ cũng không quá vội vàng, vừa rồi một lọ rượu trắng, sao lại không khống chế được mình.
Chăng lẽ…
Người phụ nữ này muốn làm Chủ tịch huyện, trước kia, Chủ tịch Giang không phải là cô…
Túc Nhất Tiêu càng nghĩ càng nghi ngờ, trên mặt lóe lên vẻ lo lắng rồi biến mất.
- Đừng nghĩ bậy, Chủ tịch huyện Giang chết không phải do tôi, tôi là phụ nữ, sao có thể mạnh hơn đàn ông các anh. Chỉ có điều Diệp Phàm rất đáng ghét, trước đó một thời gian hắn là người được Đảng chọn, cả ngày phải đến phòng hắn báo cáo công tác, mỗi lần báo cáo đều động tay động chân. Có một lần tôi hơi chút phản kháng, anh xem xem trên đùi còn tím đến bây giờ chưa hết.
Liễu Mi Phương dáng vẻ khổ sở, vén ống quần lên, trên đùi quả nhiên có khối tím.
Diệp Phàm động tay động chân với cô, tôi không tin, cô mà lọt vào mắt của Diệp Phàm. Người ta là một thanh niên xuất sắc, còn lo không có cô gái nào. Nghe nói Nông Viện Viện Và Nông Âm Vận cũng có tình ý với hắn. Túc Nhất Tiêu trong lòng khinh bỉ nghĩ.
- Phải cho Diệp Phàm biết tay, anh có biện pháp gì không?
Túc Nhất Tiêu vừa ngừng suy nghĩ, rõ ràng tương kế tựu kế nếu Liễu Mi Phương có thể toàn lực giúp mình lật đổ Diệp Phàm để cô ngồi lên ghế Chủ tịch cũng không sao, về sau Ma Xuyên này chính là thiên hạ của hai ta, không phải sợ ai.
- Trước tiên đem ba nhân vật số một mà vào tay chúng ta. Ba người này về sau có thành tích, không phải là của chúng ta. Sau đó, phải để Long Thiết Đông và Vi Bất Lý hình thành liên minh, ngăn chặn Diệp Phàm hoàn toàn. Chờ sau khi hắn thành tư lệnh chúng ta tìm cơ hội ra tay, hoắc là sắp xếp trước, hắn khó mà chạy thoát.
Liễu Mi Phương ngồi trên đùi Túc Nhất Tiêu nói nhỏ.
- Chiếm ba vị trí nhân vật số một, việc này tôi đã chuẩn bịtốt, vài ngày là có thể ra tay. Chúng ta cùng hắn chơi Càn Khôn Đại Na Di. Tuy nhiên, Vi Bất Lý người này khó đối phó, hình như tôi chiếm chức Bí thư của y y vẫn còn hận trong lòng.
Túc Nhất Tiêu rất tỉnh táo.
- Không lo y có điểm yếu.
Liễu Mi Phương cười lạnh lùng, chủ động hôn lên miệng Túc Nhất Tiêu.
- Điểm yếu gì?
Túc Nhất Tiêu giật mình, thầm nghĩ "Người đàn bà này không phải lợi hại bình thường, trông có vẻ bình thường nhưng mình cũng phải cẩn thận".
- Bà chủ của Thần Nữ Tửu lầu chính là nhân tình của y. Vi Bất Lý và Thiết Đông chắc chắn có vấn đề về kinh tế, tôi đã ngầm điều tra.
Tòa nhà Thần Nữ Tửu lầu của Dương Khả Hoàn giá trị mấy chục ngàn, xem ra chính là do Vi Bất Lý cung cấp tiền. Mà Thiết Đông ở thị trấn Thanh Sơn lại lung tung lộn xộng, vấn đề kinh tế khá nghiêm trọng.
Chúng ta chỉ cần lộ ra một chút, bọn họ chắc chắn phải hàng phục. Trưởng ban tuyên giáo Đỗ Tiểu Lan là cô gái, bình thường đều hợp với Bí thư.
Cứ như vậy, trong hội nghị thường vụ của huyện, chúng ta có năm phiếu, chỉ cần kéo thêm một người chúng ta sẽ ăn đứt Diệp Phàm.
Sau khi quyền lực trong tay hắn mất hoàn toàn, thu nhận hắn dễ hơn ăn sáng. Lúc đó có lẽ chúng ta không cần ra tay, Thiết Đông và nhà họ Mã mọi người sẽ ăn hắn.
Liễu Mi Phương đề nghị.
- Ừ, chúng ta phân công nhau làm việc…
Túc Nhất Tiêu gượng cười, tay đang nắm hai bầu ngực của Liễu Mi Phương, thầm nghĩ, người đàn bà này có bầu ngực mê người.
So với Vương Mi xinh đẹp lại có cái khác, trăm ngươi phụ nữ đều khác nhau, vì sao đàn ông đều muốn ăn món này. Bởi vì là phụ nữ tuy nói cơ thể đều cấu tạo giống nhau nhưng hương vị mỗi người một khác, đó chính là một chữ "vị".
Một hồi kính động, không ngờ trước bụi có có tiếng động làm hai người tách nhau ra, Túc Nhất Tiêu đột nhiên phát hiện, có một con chó như hổ rình mồi, đang nhìn chằm chằm hai người.
- Có gì mà nhìn, cút đi.
Túc Nhất Tiêu lấy một hòn đá ném, vài tiếng sủa vang lên, con chó đã chạy đi.
Ngày 20 tháng 7.
Trong hội nghị thường vụ.
- Các đồng chí, vì hưởng ứng Địa khu về luân chuyển cán bộ, đẩy mạnh phát triển cán bộ liêm khiết, phát huy rộng rãi tính tích cực của cán bộ. Bí thư Túc huyện chúng ta cũng không thể chậm chạm, tôi muốn cùng các cán bộ trao đổi phương án. Trong tay các vị đều có tài liệu.
Bí thư Đảng-Quần chúng Vi Bất Lý vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ngày hôm qua tôi có xem qua, phương án này khá tốt. Bí thư Vi, nói về tình hình luân chuyển cán bộ của huyện ta đi.
Túc Nhất Tiêu nghiêm túc ngồi thẳng lưng nói.
- Cán bộ nhậm chức cũng một chỗ lâu ngày dễ dàng nảy sinh nhiều thứ, thứ hai là không có lợi cho việc phát huy ưu thế của cán bộ. Gần đây tôi có cho người tiến hành điều tra nghiên cứu, ví dụ như xã Kim Đào, hiện tại việc phát triển rất tốt. Chúng ta có thể đem cán bộ xã Kim Đào luân chuyển đến địa phương khác, phát huy sự nhiệt tình và kinh nghiệm của họ, giúp đỡ các xã, thị trấn hoặc đơn vị khác thoát khỏi khó khăn.
Vi Bất Lý nói rất thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.