Quân Tử Chi Giao

Chương 1:




Ngày hè nắng chói chang, một người đàn ông mang theo hành lý cùng một cô gái đứng giữa đám đông chật chội nơi trạm đường sắt ngầm thành phố T[1], hai người không hề chớp mắt, giống như lúc họ vừa xuống xe.
“Ba, nặng quá à!”
“Nặng sao? Để ba mang cho.”
“Ý con không phải vậy!! Sao chúng ta không ngồi xe? Hành lý để lên xe không phải tiện hơn sao?”
“Có chừng ấy đồ thôi, xách dễ hơn. Không xa đâu, ba đi qua vài lần rồi. Xe buýt không chạy đến trước cửa nhà trọ, đi bộ cũng vậy thôi.”
“Tắc xi thì sao?”
“Không xa thật mà, không cần phải lãng phí, hơn nữa hiện tại nóng như vậy, tắc xi nơi này cũng không chịu mở điều hòa, trong xe oi bức lắm. Không bằng đi bộ mát hơn.”
Cô con gái có phần điên lên: “Ba!!”
Người cha đành an ủi: “Đừng lo lắng, hành lý có nhiêu đây thôi, dù nhiều hơn gấp đôi ba xách cũng không thành vấn đề. Con không cần phải xách, đưa đây ba. Coi như con đi tản bộ cùng ba đi, được không?”
Người đàn ông cột hai cái túi lớn vào nhau, một trước một sau đeo trên vai cứ như bình thường, hai tay còn xách thêm túi nữa, bộ dáng rất buồn cười. Cô gái mân mê miệng, giành lấy túi hành lý có chữ ‘Mười năm thành lập công ty XX’, nói: “Thôi vậy đi, ba yêu khiêng xách mà.”
Người đàn ông nhìn con bé đi trước mình, mái tóc đuôi ngựa thật dài đung đưa qua lại, rất vui mừng. Con bé thoạt nhìn nhỏ bé và gầy thế, vậy mà khỏe lắm.
Khi cuối cùng nhà trọ cũng xuất hiện trước mắt như mục đích, người đàn ông lau mồ hôi, cười nói: “Con xem, không phải đã tới rồi sao.”
Cô gái làu bàu: “Cái gì gọi là ‘không phải đã tới rồi sao', chúng ta đã đi đến nửa ngày.”
Người đàn ông cười an ủi: “Đi tắc xi tốn hết mười hai đồng. Tiết kiệm, giữ lại số tiền đó mua bánh ngọt cho con được không?”
Cô gái tuổi còn nhỏ, nghe thế lập tức hoan hô: “Dạ được!”
Quẹt mồ hôi đổ ra như mưa, lúc người đàn ông lấy chìa khóa mở cửa ra, cả hai đều thở phào.
Ký túc xá nơi thành phố T mà tổng công ty an bài này chuyên dành cho công nhân ở ngoài đến công ty công tác hoặc ở tạm, tuy rằng phòng cũ, trang hoàng đơn sơ, nhưng vị trí tốt, giao thông cũng rất tiện, hướng cũng không thành vấn đề. Quan trọng nhất là không cần tiền thuê nhà.
“Tiểu Kha, con nấu nước trước đi. Ba có mang bình đun theo đó, cầm đi này, con thấy ổ điện bên kia không? Sau đó rửa ly uống nước là nghỉ ngơi được rồi. Không cần phải đụng vào hành lý, để ba dọn cho.”
“Dạ.” Khúc Kha chạy tới phòng bếp lấy nước, cắm điện vào bình đun, bật công tắc lên.
Khúc Đồng Thu đã sớm ly hôn, chỉ có một cô con gái. May mà Khúc Kha cũng không chịu thua kém, mười bốn tuổi thi đậu vào trường T, ngôi trường với thành tích nổi danh bậc nhất trong nước. Là một người cha, anh vừa phấn chấn lại lo lắng. Tuy lúc còn rất nhỏ, con gái đã chín chắn nhiều hơn những đứa nhóc cùng trang lứa, nhưng dù sao vẫn chỉ mới mười bốn, đến trường học nơi tha hương không khỏi khiến anh lo lắng. Nếu không phải con gái vẫn luôn lấy trường T làm mục tiêu, anh hy vọng con bé chọn trường ở quê.
Sau khi ly hôn, cuộc sống của Khúc Đồng Thu lấy con gái làm trung tâm. Con bé là vầng thái dương, tất nhiên người cha như anh sẽ là chiếc cầu. Nếu con gái muốn tới thành T ở lại vài năm, thậm chí lâu hơn nữa, anh đương nhiên cũng phải theo cùng. Vừa đúng lúc công ty cho cơ hội để quản lý công nhân đến thành phố T huấn luyện, muốn cái gì mà khai thác tầm nhìn, cách tân suy nghĩ. Anh đã nghĩ cách tranh thủ đến đây.
Khúc Đồng Thu quét sơ phòng, ngồi xuống ăn thức ăn khô, uống nước cùng con gái, rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô bé con cũng không kêu mệt, ăn no rồi lấy khăn lau phòng.
“Ăn trước nhiêu đó đi, tối chúng ta sẽ dùng bữa ngon hơn một chút.” Khúc Đồng Thu xoa đầu Khúc Kha. “Con gái ngoan, khiến con chịu thiệt thòi rồi.”
Dọn dẹp phòng trong khu nhà trọ đâu vào đấy, tuy mặt trời vẫn chưa lặn nhưng đã không còn sớm, cái nóng như lửa bên ngoài cũng giảm xuống nhiều.
Khúc Đồng Thu cân nhắc việc buổi tối phải ra ngoài mua một cái giường nhỏ, tấm màn vải và dây kẽm, để ngăn phòng ngủ ra, vậy thì Khúc Kha mới có chỗ mà ngủ. Còn mấy ngày là trường T khai giảng, vào khoảng thời gian cuối tuần này, tất nhiên hai cha con ở chung với nhau.
“Tiểu Kha, con đi tắm trước đi, nghỉ ngơi rồi ra ngoài ăn. Còn phải đi thăm chú Nhậm của con nữa.”
Khúc Kha reo hò, lấy bộ đồ mới đi tắm.
Khúc Đồng Thu ngồi trong chốc lát, cầm điện thoại nơi phòng khách. Lúc bấm số, trên gương mặt không khỏi mỉm cười, lại có phần khẩn trương.
Tất cả thân thích của anh đều ở quê, bạn bè bên ngoài cũng không nhiều, nhưng ở thành T này có một người bạn tốt nhất.
Đương nhiên cái gọi là ‘người bạn tốt nhất’ chỉ nói về phần anh mà thôi, còn người kia chưa hẳn đã nghĩ vậy.
Nhưng Nhậm Ninh Viễn đối xử với anh tốt lắm. Giúp anh rất nhiều việc.
Sự tình thời còn là sinh viên cũng không nhắc lại. Bạn gái anh cũng do Nhậm Ninh Viễn giới thiệu cho.
Lúc kết hôn, anh mới bỏ học, cha mẹ hai bên không tán thành, đời sống cũng khó khăn. Nhậm Ninh Viễn thậm chí còn giúp anh đặt khách sạn, an bài toàn bộ tiệc cưới, cho anh mượn tất cả chi phí, còn bao luôn một số tiền biếu không nhỏ, khiến anh cảm kích đến mức không biết nên như thế nào mới tốt.
Chỉ là bình thường lui tới có chút không mặn không nhạt, anh không nằm trong vòng tròn bè bạn của Nhậm Ninh Viễn. Hai người trao đổi thông tin cũng không nhiều, anh thường xuyên viết bưu kiện, gửi thiệp chúc mừng vào những ngày lễ tết, gửi đặc sản của quê hương, mà Nhậm Ninh Viễn bình thường cũng chẳng hồi âm, nhiều lắm chỉ là ba chữ ‘Đã nhận được’.
Chỉ có khi anh gặp phiền phức, Nhậm Ninh Viễn sẽ xuất hiện, nhanh chóng giải quyết gọn gàng, rồi sau đó biến mất, hai người tiếp tục tới lui bình thường như nước.
Khúc Đồng Thu đợi trong chốc lát thì đường dây bên kia mới kết nối được. Đối với số của người lạ, Nhậm Ninh Viễn lúc nào cũng rất lười nghe.
“A lô? Là ai vậy?”
“Là tôi.”
Người kia “Ừm” một tiếng: “Sao không dùng di động?”
“Hì, tôi chưa mua thẻ điện thoại ở đây, gọi di động sẽ thành gọi điện đường dài.”
Người kia trước sau như một không tán thưởng cái sự keo kiệt tính toán chi li của anh, cắt ngang: “Cậu không ở thành phố C? Vậy ở đâu?”
Khúc Đồng Thu cười nói: “Tôi ở thành T.”
Qua vài giây đồng hồ, đối phương mới chất vấn: “Sao lại tới đây?”
Thật ra Khúc Đồng Thu đã tới đây nhiều lần, chẳng qua đều là vội vàng mà đến, hấp tấp làm việc, vội vã trở về. Phạm vi hoạt động cũng chỉ có ký túc xá, công ty, khách hàng của công ty, thảm hại hơn so với chó, thức dậy sớm hơn so với gà, hơn nữa cứ như ngựa không dừng vó.
Huống chi Nhậm Ninh Viễn tựa hồ cũng bề bộn nhiều việc. Anh cũng không biết công ty Nhậm Ninh Viễn ở đâu, làm công việc gì, hiện tại như thế nào. Cũng sẽ không cần gấp gáp chào hỏi.
Bây giờ phải ở lại trên hai năm, hoặc tranh thủ ở lâu hơn nữa. Nghĩ đến việc cách nhiều năm như vậy mới gặp lại được Nhậm Ninh Viễn, thế là có thể dùng điện thoại liên lạc dài lâu với bạn, một lần nữa sống cùng một thành phố, anh liền có cảm giác vô cùng hưng phấn.
“Cho anh bất ngờ và vui sướng mà.”
Nhưng người nọ có bất ngờ, chỉ là nửa phần vui sướng cũng chẳng có. Giọng bên kia đầu dây vẫn thản nhiên. “Du lịch sao?”
Ở trước mặt người nọ, Khúc Đồng Thu quen cúi đầu khom lưng, lập tức có phần chột dạ: “Không, là huấn luyện, khoảng hai năm.”
Nhậm Ninh Viễn có ý trách cứ: “Vậy mà không nói trước với tôi một tiếng?”
Khúc Đồng Thu vội cười theo: “Thật ra là con gái tôi đậu trường T, đến đây đi học. Tôi cũng thuận tiện được điều đến tổng công ty bên này. Nghĩ rằng cũng không phải việc lớn, lại đây hẹn anh ra ăn một bữa cơm với nói cho anh một tiếng cũng chẳng có gì khác nhau.”
Trong điện thoại không còn thanh âm truyền đến, có thể tưởng tượng được một cách rõ ràng dáng vẻ cau mày của Nhậm Ninh Viễn bên kia.
“Tối cậu mang Tiểu Kha theo cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Coi như là đổi gió cho hai người.”
Khúc Đồng Thu gấp gáp “Ừ” liên tục.
Nhậm Ninh Viễn trời sinh tính tình trầm ổn, miệng tự nhiên không nói ra lời hoan nghênh rõ ràng. Điều đó chênh lệch khá xa so với tưởng tượng, nên Khúc Đồng Thu có phần thấp thỏm lo lắng không yên.
Khúc Đồng Thu vốn định buổi tối tự mình mời khách, đi xem chỗ ăn trước, kết quả cuối cùng biến thành đến quán do Nhậm Ninh Viễn đặt.
Tuy rất xem trọng người bạn này, nhưng kỳ thật Khúc Đồng Thu có phần sợ hãi, hoặc là nói kính sợ Nhậm Ninh Viễn. Loại kính sợ này đã đóng băng ba thước, một ngày không thể tan. Nhậm Ninh Viễn nói cái gì anh đều “Phải”, hoặc là “Được”, “Đúng”, “Ừ”, hơn nữa không ngừng cười, gật đầu lia lịa, không dám ăn trước.
Khúc Kha ở chung với Nhậm Ninh Viễn tự nhiên hơn. Con bé hoạt bát thông minh, lớn lên thì khéo léo đáng yêu, vẫn luôn được người lớn yêu thích, cũng có bản lĩnh chọc cho Nhậm Ninh Viễn liên tiếp mỉm cười.
Ăn xong bữa cơm, Nhậm Ninh Viễn nói với Khúc Kha: “Đúng rồi, chú có quà cho cháu. Không phải thứ gì tốt lắm, nhưng trong trường học sẽ cần dùng, phải học cho tốt, đừng để ba cháu lo lắng.”
Nói chung, trong nhà có con trẻ thi đậu, người quen thân thích đều có những món quà mang tính thực dụng như thế. Các bậc cha chú thì cho bao lì xì một trăm đồng, nói là dùng để mua văn phòng phẩm, hoặc là mua vài cuốn sách, hoặc mua đồ dùng học tập liên quan. Đồng nghiệp nữ ở công ty anh còn tặng cho Khúc Kha một bộ âu phục, nói con bé phải làm người lớn rồi.
Đối với ý tốt của Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu tất nhiên cũng cảm tạ, rồi sau đó nhận lấy. Lễ vật là một chiếc hộp to được gói cẩn thận, cầm cũng không quá nặng. Trọng lượng ấy khiến người ta đoán không ra món đồ đó là gì. Dù sao Nhậm Ninh Viễn tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác món đồ vật quái dị đến mức phải cười khổ.
Về đến nhà, mở gói quà ra, thứ bên trong khiến Khúc Đồng Thu giật mình, Khúc Kha thì vui vẻ ầm ĩ: “A, Tiểu Bạch ~”
Khúc Đồng Thu không biết phải làm sao. Tặng một cái laptop màu trắng cho một đứa nhóc làm quà nhập học thật sự là quá nặng.
“Ba…”
Đoán được tâm tư anh, Khúc Kha lập tức ôm lấy laptop không buông, sợ bị anh lấy lại.
Khúc Đồng Thu rơi vào thế khó xử. Không làm gì thì không thể nhận lộc lớn như vậy. Nhưng nhìn đôi mắt lanh lợi đầy trông mong của con gái, không có người cha nào có thể dội nước lạnh xuống con bé.
“Ba ơi ~ thứ này về sau con sẽ cần dùng mà.”
Khúc Đồng Thu ai thán một tiếng. Từ khi còn nhỏ, Khúc Kha không giống những đứa trẻ khác làm nũng nói muốn cái này cái nọ, ngay cả muốn ăn kem đều làm vài việc nhà để đổi lấy tiền tiêu vặt. Con bé ở trường quả thật cũng cần một cái PC tốt.
Mà tính Nhậm Ninh Viễn là loại người không muốn kẻ khác làm trái ý mình. Có ý tốt tặng cho chính là đã tặng, đối phương chỉ có thể nhận. Còn nói những lời khách sáo như “Thật ngại quá” hay “Quá nặng đi”, cúi đầu khom lưng đưa trả lại, thì chỉ nhận được gương mặt lạnh lùng khinh khỉnh mà thôi.
Khúc Đồng Thu nghĩ tới nghĩ lui, đành phải vỗ vỗ đầu Khúc Kha: “Máy tính có thể giữ lại, nhưng con phải nhớ kỹ chú Nhậm tốt như vậy đó, về sau có tiền đồ phải hiếu kính chú ấy, biết không?”
“Tất nhiên là biết ạ ~” Khúc Kha vô cùng cao hứng ôm chiếc laptop màu trắng, “Chẳng qua chờ con có tiền đồ phải chờ vài năm nữa, không bằng ba thay con hiếu kính chú ấy trước đi.”
Khúc Đồng Thu xúc động vô cùng. Vốn dĩ bản thân anh cũng tính toán cho con gái một chiếc laptop làm quà thi đậu vào một trường có tên tuổi. Nhưng lúc ly hôn, anh đã đem hết số tiền dành dụm đưa cho vợ, bắt đầu lại bằng hai bàn tay trắng. Thu nhập mấy năm gần đây cũng dùng để chi tiêu cho một lớn một nhỏ, hơn nữa nếu không chi tiền cho con nhỏ thì thôi, nếu đã chi thì tốn nhiều lắm.
Phải chuẩn bị học phí ở trường và chi phí sinh hoạt, số còn lại tất nhiên không đủ mua laptop tốt, nếu phải mua thì cũng chỉ là một laptop bình thường, chỉ sợ dùng được ba ngày lại hư, cảm thấy không bằng cứ dần tích góp rồi tính sau.
Vậy mà Nhậm Ninh Viễn lại mua thứ anh thiếu nhất. Thế là anh cũng không cần vận chuyển cái máy cồng kềnh đến ký túc xá trường T thay cho con gái nữa.
Thái độ lạnh lùng, không yêu thích, thiếu sự nhiệt tình, thiếu vẻ dịu dàng mà Nhậm Ninh Viễn dành cho anh, Khúc Đồng Thu cũng không lạ. Nhưng ở thời điểm anh cần nhất, người nọ lại giúp anh dỡ xuống một gánh nặng lớn.
Khúc Đồng Thu cũng không biết phải định nghĩa người bạn này như thế nào. Anh sợ Nhậm Ninh Viễn, vì Nhậm Ninh Viễn là một người rất khó lấy lòng.
Kết hôn năm đó, Nhậm Ninh Viễn thay anh lo liệu hôn lễ, anh vô cùng cảm kích, sau đó có đến cả tháng anh đều cúi đầu khom lưng với Nhậm Ninh Viễn, làm hết khả năng để lấy lòng, tôn sùng Nhậm Ninh Viễn là cha mẹ tái sinh.
Nhưng Nhậm Ninh Viễn cực kỳ không hài lòng bộ dáng nịnh hót ấy, thậm chí còn chán ghét đến cực độ, hồi lâu cũng chẳng thèm để ý đến anh.
Khúc Đồng Thu biết Nhậm Ninh Viễn đã chán ghét điệu bộ hèn hạ uốn mình theo người của anh từ rất lâu, từ trước khi anh trở thành một kẻ theo đuôi cỏn con với nhu cầu tự bảo vệ mình, thậm chí không ít lần chịu qua đám người của Nhậm Ninh Viễn đánh.
Nhưng đến tột cùng là điều gì khiến Nhậm Ninh Viễn không đánh anh, không đá văng anh ra mà còn trở thành ô dù của anh, nhẫn nại lui tới cùng anh, thì anh cũng chẳng rõ ràng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.