Khúc Đồng Thu là một người nhiệt tình, chỉ cần là bạn bè trước kia tìm đến nhờ giúp đỡ, anh sẽ một lời liền hứa giúp ngay.
Lúc nghèo túng, ít nhiều anh cũng nhận được sự giúp đỡ từ quê nhà. Hiện giờ tự bản thân có năng lực, cũng không phải dễ dàng khi gặp được người quen lúc họ hoạn nạn, nên có thể giúp được thì giúp thôi.
Thế là để A Mỹ được ổn định, không cần phải làm việc đi sớm về tối, không nói hai lời, anh liền quyết đoán để A Mỹ đến quán mình làm việc.
Dù sao công việc của quán cơm chỉ cần tay chân lanh lẹ, cẩn thận và chịu khó, kiên định, thì đã có thể làm một nhân viên tốt rồi.
A Mỹ lại quen biết với anh, tính nết của cô ấy thế nào anh cũng đều biết rõ, nên rất yên tâm.
Khúc Đồng Thu đối với các nhân viên tốt lắm, đối với A Mỹ còn tốt hơn thế nữa. Đồ ăn trong quán còn thừa đều đóng gói lại, để cô ấy mang về, còn thường xuyên lái xe tiện đường đưa cô ấy về.
Đôi lúc A Mỹ đến trường đón con gái đưa tới quán, để hai mẹ con cùng nhau về nhà.
Con gái Bối Bối của cô ấy là một cô nhóc rất đáng yêu, hiểu chuyện lại nghe lời, cả ngày đeo cặp sách nhỏ trên lưng, còn có thể hào phóng lấy quýt gần đó phân cho mọi người trong quán ăn.
Quen với mọi người, cuối tuần Bối Bối thường tới quán, hoặc ngồi trong góc ngoan ngoãn học viết chữ, hoặc ngồi lên một cái ghế nhỏ, giúp lột hạt đậu tằm.
Tất cả mọi người thích nhóc con ấy lắm, Khúc Đồng Thu làm ông chủ, nếu có thời gian rảnh sẽ chơi với con bé, ôm con bé ra ngoài mua kẹo cho nó ăn, còn có mua bong bóng, tranh vẽ gì đó nữa.
Để con gái có thể có chỗ ở sạch sẽ, thông thoáng hơn, A Mỹ quyết định phải chuyển nhà. Thế là Khúc Đồng Thu liền tốt bụng giúp cô ấy tìm phòng, lái xe chở cô ấy đi rất nhiều nơi.
Thật vất vả mới có vị trí thích hợp, phòng có giá phải chăng, một năm tiền thuê nhà cũng phải giao nghiêm chỉnh cho chủ. Điều kiện nơi đây không thể mong gì hơn được nữa, nếu không lập tức ký hợp đồng, giao tiền đặt cọc, thì phỏng chừng khi quay lại sẽ không còn.
A Mỹ không có nhiều tiền như vậy, cũng là Khúc Đồng Thu giúp hơn phân nửa. A Mỹ nhận ý tốt, cảm tạ không thôi, muốn in dấu tay ghi nợ, Khúc Đồng Thu cũng không cần, chỉ nói: “Không có việc gì, không có việc gì, anh tin em sẽ trả.”
Rồi sau đó, ngay cả việc chuyển nhà Khúc Đồng Thu cũng giúp cô. Một người phụ nữ mang theo một đứa bé có nhiều việc không tiện lắm, anh là một thằng đàn ông, vậy nên tự giác phát sinh ra nhiệt tình chăm sóc hai mẹ con.
Hôm nay Khúc Đồng Thu về đến nhà, cũng là đêm khuya. Vì lo lắng sẽ gây ra tiếng động, làm ảnh hưởng đến con gái và Nhậm Ninh Viễn, ngay cả đèn cũng không dám mở, rón ra rón rén sờ soạng đi vào phòng tắm ở gian phòng ngoài.
Cố hết sức để ngay cả nước cũng không có âm thanh, rửa sạch hết mồ hôi và bụi bẩn, tắm cho đến lúc nhẹ nhàng khoan khoái, không sợ ảnh hưởng đến người ở cùng, mới mò mẫm quay về phòng ngủ.
Vừa vào phòng, chợt nghe Nhậm Ninh Viễn ở trong bóng tối hỏi: “Đã về rồi?”
“A, đánh thức anh sao?”
“Không có.” Đối phương ôn hòa đáp lại. “Tôi mới vừa ngủ.”
Và rồi đèn nơi đầu giường bất chợt sáng, Khúc Đồng Thu có chút ngượng ngùng. Anh vốn dĩ tính mọ mẫm vào phòng mới mặc đồ ngủ, thế là cả người trần trụi trước mặt Nhậm Ninh Viễn, không khỏi phải lấy tay che lại.
“Cậu tắm?”
“Đúng vậy. Người dơ quá.”
“Dơ sao?”
“Ừ, giúp A Mỹ chuyển đồ, lên lầu sáu tới mấy lần, trên người đều là mồ hôi.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, “Ừ” một tiếng.
Tuy có lẽ với thân thể của chính mình, đối phương đã rất quen thuộc, nhưng cảm giác cả người trần trụi đứng đối mặt vẫn khiến anh thẹn thùng, có cảm giác tim đập rộn rã.
Khúc Đồng Thu chắn chắn che che đi mở tủ quần áo, lấy áo ngủ và quần lót ra.
“Chuyển đồ đạc cũng đã bốn năm ngày, vẫn chưa chuyển xong?”
“Đúng vậy, lúc đầu cảm thấy đồ cũng không nhiều, không cần kêu công ty chuyển nhà, tôi lái xe đi hai lần là được. Kết quả thu dọn tới lui, túi to không để dưới xe được, ném lại đáng tiếc, liền phân ra chở thành nhiều lần.”
“Ừ.”
Khúc Đồng Thu vừa mặc quần áo vừa nói huyên thuyên: “Ván giường chủ nhà để lại không còn tốt, mua cái mới cũng không lợi, tối nay tôi tháo mấy ốc vít ở ghế cũ ra để sửa nó.”
Nhậm Ninh Viễn nói: “Thật ra không cần quý mấy thứ như vậy, tôi kêu người đưa qua một ít là xong, cậu cũng không cần ngày nào cũng bận.”
“Vậy không hợp đâu. Tôi giúp chuyển đồ, tu sửa lại đều là việc nhỏ mà bạn bè làm cho nhau. Nếu đưa vật dụng trong nhà gì đó qua, A Mỹ sẽ cảm thấy mắc nợ rồi cho đó là chuyện lớn, nhất định sẽ hoàn tiền, như vậy ngược lại gây khó xử.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, nói: “Cũng phải. Cậu thật cẩn thận.”
Khúc Đồng Thu leo lên giường: “Đúng rồi, chắc ngày mai sẽ xong, dọn dẹp thêm ít nữa là ổn thôi. A Mỹ còn mời hai người đến dùng cơm.”
“Hửm?”
“Xem như mừng việc dọn nhà, mọi người tụ tập với nhau cho náo nhiệt. Anh nói coi tôi tặng thứ gì thì có tính thực dụng hơn? Bộ ra giường với bao gối hay quạt máy?”
Khúc Đồng Thu còn đang tính xem món quà nào thích hợp nhất, thình lình Nhậm Ninh Viễn chồm qua, khẽ hôn anh.
Xúc cảm ấm áp nơi đầu môi của đối phương lập tức xóa sạch quạt điện và bao gối ra khỏi đầu.
Khúc Đồng Thu hồ đồ, theo bản năng hé môi hùa theo trong chốc lát mới nhớ, hôm nay là thứ sáu.
Buổi tối phải làm theo thông lệ, vậy mà anh không về sớm, khiến Nhậm Ninh Viễn uổng công chờ tới bây giờ.
Cảm giác áy náy ôm theo một phần hạnh phúc, tuy có thẹn thùng, Khúc Đồng Thu vẫn tự động cởi quần trong vừa mới mặc, cắn răng, vẻ mặt đỏ bừng ngồi lên thân Nhậm Ninh Viễn.
Đối với sự chủ động của anh, Nhậm Ninh Viễn như là có chút ngoài ý muốn, nhìn anh, hơi ngừng lại, mới choàng tay ôm lấy.
Vì sự chần chờ ấy của đối phương, Khúc Đồng Thu thiếu chút nữa sẽ tưởng chính mình tự đa tình. Cũng may những hôn môi và âu yếm tiếp theo đều biểu hiện rõ ràng lắm, như những nụ hôn đã từng trải qua vô số lần trước kia.
Nhưng mà mặc kệ trình tự ấy quen thuộc đến đâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ chết lặng. Vào mỗi lần tiếp nhận đều mặt đỏ tim đập một cách khác thường, chờ đến lúc bị xâm nhập, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, vẫn không khỏi run rẩy, rên rỉ.
Rồi sau đó là va chạm với tiết tấu mãnh liệt, lực đẩy mạnh mẽ đến mức ở thời điểm bị tình dục bao phủ, thở dốc, đung đưa, Khúc Đồng Thu cũng hiểu được có chút khác thường. Tuy cũng là kịch liệt đó, nhưng giao hoan lần này dữ dội quá, mức độ đẩy vào rút ra của Nhậm Ninh Viễn khiến anh ngay cả lựa ý hùa theo cũng không làm được. Chỉ là tiếp nhận sự ra vào kia thôi đã cố hết sức rồi, nên chỉ có thể để đối phương ôm lấy, khiến anh có phần đau.
Chờ đến khi Nhậm Ninh Viễn cuối cùng cũng ngừng việc thúc vào, ở sâu trong cơ thể anh bắn ra, Khúc Đồng Thu mệt đến không chịu nổi, chân cũng run lên.
Ban ngày thể lực đã tiêu hao quá lớn, dĩ nhiên chân đau lưng đau, tình ái mãnh liệt còn kéo dài như vậy nữa, thì dù có làm bằng sắt anh cũng chịu không thấu.
Tuy khát khao đã bị khơi mào, tâm lý lần nữa lại phấn khởi, nhưng sự suy yếu về sinh lý không cách nào tránh khỏi, anh chỉ có thể dựa lên vai Nhậm Ninh Viễn, cố sức mà thở.
“Thêm một lần nữa được không?”
“Ừ…”
Thế là nằm úp, lại làm một lần, để Nhậm Ninh Viễn sáp nhập từ phía sau anh. May mà có gối ở phía dưới làm điểm tựa, tư thế cũng có phần dễ dàng hơn, chỉ cần nằm cho tốt là được.
Nhưng quá trình vẫn rất vất vả. Nhậm Ninh Viễn thô bạo, một tay còn xoa nắn phần trước của anh vì mỏi mệt mà không sao dậy nổi sức sống.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy trong việc ái ân đêm nay, Nhậm Ninh Viễn không thật sự vừa lòng.
Nhậm Ninh Viễn cũng không hề lăn qua lộn lại tới lui như những lần trước, khi kết thúc liền nhanh chóng rời khỏi anh, lấy khăn tay giúp anh lau rồi mới nói: “Ngủ đi.”
“Ừ…”
Và sau đó tắt đèn. Khúc Đồng Thu nằm trong bóng tối, bất chợt không biết phải làm sao.
Sau khi chuyển xong hết mọi đồ đạc, thời gian của việc sửa sang tiếp theo so với dự tính phải dài hơn. Vốn dĩ tính toán liên hoan vào cuối tuần, kết quả do vấn đề rò rỉ hơi ga, Khúc Đồng Thu giúp khiêng đi sửa lại, phải sửa đến tận thứ hai.
Chiều ngày hôm đó, Khúc Đồng Thu tiếp tục điện thoại về: “Nhậm Ninh Viễn, tôi sắp xếp giá sách muộn, không trở về đón hai người được. Tôi đưa địa chỉ, anh và Tiểu Kha tự đến nhé.”
Chỗ ở mới thuê của A Mỹ không được tính là rộng rãi, nhưng dĩ nhiên thu xếp gọn gàng ngăn nắp, mỗi một không gian đều được lợi dụng hợp lý, thoạt nhìn là nơi pha lẫn cảm giác thoải mái và ấm áp.
Trong đó dĩ nhiên có không ít công lao của Khúc Đồng Thu.
A Mỹ thái rau nấu cơm, Khúc Đồng Thu giúp sắp xếp thức ăn lên bàn, tiếp đón con gái và Nhậm Ninh Viễn lại đây ăn.
“Tới ăn mơ khô đi. Ăn cũng ngon lắm.”
Giữa những đĩa đồ ăn đãi khách, Nhậm Ninh Viễn lấy một quả mơ, rồi sau đó nhìn anh, hỏi: “Áo khoác của cậu đâu?”
“À,” Khúc Đồng Thu cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, “Vừa rồi bị dính dầu, A Mỹ giặt giúp.”
A Mỹ ở tại gian bếp, hỏi: “Đồng Thu, ngày hôm qua anh để đồ chưng cách thủy chỗ nào rồi?”
Khúc Đồng Thu đáp: “Trong tủ đó.”
“Em không thấy.”
“Để anh lấy cho.”
Nhậm Ninh Viễn nói: “Muốn tôi và Tiểu Kha giúp gì không?”
“Không cần không cần, cũng sắp xong rồi. Hai người cứ ngồi ăn thứ gì trước đi, ăn cơm ngay đây.”
Hai kẻ bận rộn tới tới lui lui từ gian bếp ra phòng khách nhìn như hai ông bà chủ nhà, phối hợp ăn ý tự nhiên.
Hai người khách, một lớn một nhỏ, ngồi trên ghế sa lon đã cũ, hai mặt nhìn nhau.
Có người gõ cửa, Khúc Đồng Thu bước ra từ bếp, vừa lau tay lên tạp dề vừa đi mở cửa. Ngoài cửa là một người đàn ông tuổi trung niên, dẫn theo một thằng nhóc và một cô bé con.
Cô bé con ngẩng đầu ôm lấy chân Khúc Đồng Thu, Khúc Đồng Thu cười nói: “Anh Trương, lại phiền anh đưa Bối Bối về rồi.”
Người đàn ông liên tục nói: “Không phiền không phiền, cùng trường, thuận tiện mà.”
“May nhờ có anh giúp, A Mỹ mấy ngày nay mới bớt được không ít chuyện. Hôm nay là bữa dọn dẹp cuối, A Mỹ làm vài món đồ ăn, tôi cũng dẫn con gái và một người bạn đến giúp vui, anh muốn cùng ăn một bữa cơm không?”
“A, buổi tối tôi phải dẫn Tiểu Mục đi thăm nội nó.” Giọng người đàn ông pha tiếc nuối. “Đã hẹn rồi đổi không được, hôm khác chúng ta tụ tập lần nữa đi. Tôi sẽ mua bia.”
Bối Bối đeo cặp sách vào nhà, nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn và Khúc Kha liền cất giọng: “Cháu chào chú, chào chị.”
Trên người con bé là bộ váy của trẻ em, gương mặt tròn, tóc gọn gàng dài tới vai, còn có hai đôi mắt tròn đen láy, vừa ngoan vừa đáng yêu, giống một con búp bê hiếu động.
Khúc Đồng Thu gỡ cặp xuống cho con bé, ôm nó đến ngồi trên ghế sa lon, khen nó trước mặt con gái và Nhậm Ninh Viễn: “Nhìn xem này, Bối Bối đáng yêu quá chừng.”
Khúc Kha không nói tiếng nào, nhưng thật ra Nhậm Ninh Viễn cười: “Đúng vậy.”
A Mỹ từ bếp đi ra mang theo món gà chiên ớt, thấy thế bèn nói: “Nhìn đi, anh mua váy này cho nó xong, nó mặc vào là không chịu thay nữa. Hôm qua mới vừa giặt sạch, hôm nay nhất định muốn mặc nữa.”
Khúc Đồng Thu vừa thỏa mãn vừa tiếc nuối: “Ai, quần áo hiện tại anh chọn, Tiểu Kha nhà anh đều chướng mắt hết, ngại mắt ba nó không hay. May là Bối Bối bằng lòng mặc.”
Khúc Kha ngó anh, lại ngó Nhậm Ninh Viễn, lại nhìn Bối Bối, không lên tiếng.
“Lại đây, Tiểu Kha, chơi với Bối Bối đi.”
Khúc Kha nói: “Chơi cái gì?”
“Chơi gì cũng được, giúp con bé chơi xếp hình đi. Con chơi xếp hình không phải rất giỏi sao.”
“Lâu rồi con không còn chơi trò đó nữa.”
Khúc Đồng Thu có chút ngoài ý muốn, không khỏi than: “Ai… Con bé này…”
A Mỹ cũng vội nói: “Đụng vô đồ chơi của con nhóc kia sẽ dính bụi đầy tay thôi. Tiểu Kha cháu coi TV đi, lát nữa chúng ta ăn cơm liền mà.”
Sau đó một thời gian ngắn, Nhậm Ninh Viễn ở nhà nhận được một cuộc điện thoại.
“Xin chào, dinh thự nhà họ Nhậm đây.”
Một giọng nữ nghe có phần do dự: “Xin chào… tôi tìm Khúc Đồng Thu.”
“Hiện tại Đồng Thu không có nhà, có việc gì cần tôi nhắn lại không?”
“A, cũng không cần.” Đối phương ngừng lại một chút, lại có vài phần bất lực, “Xin hỏi khi nào anh ấy về?”
“Một lát nữa.”
“Tôi sẽ gọi lại, cám ơn anh.”
Khúc Đồng Thu ra ngoài mua thức ăn trở về, Nhậm Ninh Viễn nói cho anh biết: “Vừa rồi A Mỹ gọi điện thoại tìm cậu.”
“A?” Khúc Đồng Thu sờ túi. “A, tôi quên mang di động theo. Cô ấy tìm tôi có việc gì không?”
“Không rõ lắm.”
“Ừm, vậy để tôi đi hỏi lại.”
Sau đó anh lấy di động trong phòng, gọi điện thoại.
Ở phòng khách nói hai câu, sắc mặt anh trở nên có phần khó nói, rồi đứng lên, đến ban công tiếp tục trò chuyện.
Nhậm Ninh Viễn nhìn thoáng qua Khúc Kha ngồi đối diện. Cô gái mà thân hình và dung mạo đều sớm đã thoát ly khỏi bộ dáng của một cô bé con bèn đứng dậy, không nói được một lời nào trở lại phòng ngủ của mình, “rầm” đóng cửa lại.
Nhậm Ninh Viễn ngồi một hồi, lấy một tờ trong đống tạp chí địa lý quốc gia.
Sau mấy ngày, Nhậm Ninh Viễn tiếp một vị khách trong phòng làm việc.
“Ngài Nhậm. Đây là thứ ngài cần.”
Trong cái túi trên bàn là một xấp ảnh chụp, một người đàn ông cầm dù che ánh nắng gay gắt cho một người phụ nữ, một tay còn cầm khăn mặt và chai nước suối, đỡ cô ấy lên bệnh viện, thay cô ấy kêu xe, giúp cô ấy xách những túi mua sắm nặng trĩu.
“Người đàn bà ngài muốn điều tra, đích thật là đang mang thai.”
Vẻ mặt Nhậm Ninh Viễn vẫn không chút thay đổi, chỉ nói: “Đi xuống đi.”
Nhậm Ninh Viễn gõ cánh cửa nhỏ nơi phòng làm việc, rồi sau đó đẩy cửa bước vào.
Khúc Kha ngồi ở trước bàn đọc sách, nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại.
Trong khoảng thời gian này, không khí ớn lạnh tựa hồ chẳng rõ nguyên do lan ra giữa hai người. Nỗi hận của Khúc Kha đối với con người đứng trước mặt này, dường như một lần nữa trở lại.
“Chú nghĩ, cháu hẳn đã biết.”
“...”
“Không nên trách ba cháu.”
“...”
“Chú hy vọng cháu cũng chuẩn bị tâm lý.”
Khúc Kha không hé răng, lật sách.
“Có lẽ Đồng Thu vẫn muốn một đứa con ruột của chính mình.”
“...”
“Cháu cũng biết, thật ra cháu…”
Khúc Kha quay đầu lại dùng sức trừng mắt, đôi mắt to ấy đã hơi đỏ lên: “Đúng, cháu không phải con ruột của ba cháu. Nhưng mà, chú cho đó là lỗi của ai?!”
Nhậm Ninh Viễn và Khúc Kha, nói theo ý nghĩa nào đó, có lẽ đều là một người rất tốt để bầu bạn, một đứa con gái ngoan.
Nhưng nói theo một loại ý nghĩa khác, mối liên hệ giữa cả hai và người kia thật ra cũng chẳng chặt chẽ. Dù cho có là một người bầu bạn tốt, một đứa con ngoan, cũng chưa chắc là người bầu bạn và đứa con mà người kia muốn.
Con người ấy có đầy đủ quyền lợi để bất kỳ lúc nào cũng có thể dễ dàng vứt bỏ họ đi.