Lần đầu tiên trong đời Khúc Đồng Thu ngồi máy bay, hoàn toàn chẳng biết gì, cũng không ai giải thích với cậu, chỉ có thể bắt chước làm theo ba người kia. May mà cậu ngồi cùng một chỗ với Nhậm Ninh Viễn, có thể ngồi cạnh Nhậm Ninh Viễn, cậu cũng an tâm.
Cầm phần cơm ăn trên máy bay, thức ăn và cơm đều được phân thành ô vuông ngay ngắn, đẹp đẽ, so với thức ăn ở căn tin tốt hơn nhiều lắm. Đã quen có thứ tốt sẽ giữ lại cho Nhậm Ninh Viễn, vì thế đưa hộp cơm qua: “Lão Đại.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn, cười nói: “Tôi không ăn hết hai hộp đâu, cậu ăn đi.”
Khúc Đồng Thu lúc này mới thoải mái mà ăn. Với cậu mà nói, cơm máy bay hương vị rất ngon, nhưng khẩu phần không đủ, ăn hết một phần vẫn còn đói. Mà Nhậm Ninh Viễn chỉ ăn một ít cơm và một miếng cá nhỏ liền đặt xuống, bắt gặp đôi mắt trông mong của cậu, lại hỏi: “Còn muốn ăn sao? Tôi chỉ mới ăn nhiêu đây, cậu ăn tiếp là được.”
Khúc Đồng Thu không để ý đến nước miếng và sự kiêng dè, nhận lấy, còn hăng hái vô cùng, ăn sạch phần cơm của Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn khẽ khụ một tiếng rất nhỏ, bắt đầu cúi đầu xem tớ báo mới vừa lấy, đọc một hồi liền dựa ra sau, nhắm mắt lại, hơi thở vững vàng như thể đi vào giấc ngủ.
Khúc Đồng Thu nhìn gương mặt nhìn nghiêng anh tuấn lại trầm ổn ấy, nghĩ thầm rằng làm đàn ông con trai phải giống như vậy đó, lợi hại mà không kiêu ngạo, uy nghiêm mà không hung ác, ôn hòa mà không thể mạo phạm, bản thân mình có một phần mười như vậy cũng đã đủ lắm rồi.
Trong lòng đang tràn đầy thành kính và ngưỡng mộ, chợt thấy Sở Mạc đi tới: “Này, tiểu mập mạp.”
Khúc Đồng Thu vội giơ ngón tay lên, khẽ suỵt, rồi chỉ vào Nhậm Ninh Viễn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sở Mạc mắng: “Mày thằng chết dẫm.” nhưng vẫn hạ giọng: “Mày lại đây cho anh.”
Khúc Đồng Thu tuy sợ gã, nhưng không muốn gã lớn tiếng ồn ào quấy rầy giấc mộng của Nhậm Ninh Viễn, liền kinh hồn táng đảm theo gã đi vào buồng vệ sinh.
“Anh nói cho mày biết, lần này mày cách xa Trang Duy ra cho anh, bằng không là tự tìm chết, biết chưa hả?”
“…”
“Không được ở một mình với cậu ấy, cũng không được phép nói chuyện với cậu ấy, hiểu không?!”
“…”
“Mày dám nói với cậu ấy một câu, trở về anh liền đấm cho mày một đấm, nói hai câu đấm hai đấm, nhớ rõ cho anh.” Sở Mạc không lưu tình chút nào cốc đầu cậu, rồi sau đó đẩy Khúc Đồng Thu sợ tới mức ngẩn người ra, “Mau cút. Anh muốn đi vệ sinh.”
Khúc Đồng Thu trở lại chỗ ngồi, có phần sợ hãi cảnh tượng sau khi máy bay chạm đất, bốn người sẽ đồng hành. Cậu thật sự hy vọng máy bay mãi đừng ngừng lại, cậu chỉ cần ngồi cạnh Nhậm Ninh Viễn, làm một vệ sĩ nhỏ bé bảo vệ cho giấc ngủ của lão Đại là tốt rồi.
Nhưng máy bay vẫn đúng giờ hạ xuống, đi ra cửa khoang mới phát hiện ngoài trời mưa rơi. Vậy là mọi người lục tục xuống thuê xe, rất nhanh mưa càng rơi càng lớn, xe nơi sân bay lại chậm chạp chưa xuất hiện, một đám người chỉ phải đứng tại chỗ, vừa mắng vừa nghĩ cách trốn mưa.
Sở Mạc đã có chuẩn bị, còn Khúc Đồng Thu đi xa nhà thì dù sắc trời như thế nào cũng đều mang theo cây dù cũ của chính mình. Người trước đi tìm Trang Duy xum xoe, mà Khúc Đồng Thu vô cùng tự giác hai tay đưa dù cho Nhậm Ninh Viễn: “Lão Đại!”
Nhậm Ninh Viễn khẽ mỉm cười nhận lấy, mới vừa bung ra, Trang Duy bên kia liền mắng Sở Mạc, nói: “Ai muốn chung dù với anh!” Nhưng cuối cùng không muốn ai bị ướt, liền bước đi đến dưới dù cùng Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy đi qua cũng không cự tuyệt, đối với bất kỳ ai cũng ôn hòa giống nhau như đúc.
Sở Mạc tức giận đến giậm chân, lại không thể làm gì hai kẻ kia, chỉ lấy Khúc Đồng Thu ra trút giận. Lúc Khúc Đồng Thu trên đầu trúng vái cú đánh đã lập tức trốn đi, vậy nhưng vẫn bị trúng thêm một cú khác nữa, chỉ có thể đi theo phía sau Nhậm Ninh Viễn, nhìn người nọ và Trang Duy hòa thuận cùng đi dưới ô dù đã cũ, bản thân một mình cúi thấp đầu ướt mèm.
Chờ đến khi rốt cuộc cũng lên xe, toàn thân Khúc Đồng Thu đã ướt hết, quần áo rộng thùng thình dính cả vào người, tóc cũng chỉ có thể tùy tiện hất ra sau. Chỉ có mắt kính là đáng buồn thôi, lấy quần áo sũng nước lau cả nửa ngày cũng không sạch được, may là cậu chỉ cận hai độ, không đeo cũng không sao.
Tầm mắt Trang Duy chán ghét đảo qua cậu, bỗng dưng liếc mắt nhìn cậu một cái, lại liếc mắt nhìn một lần nữa, như là có hơi bất ngờ, nhịn trong chốc lát mới mở miệng nói: “Gầy đi nhiều quá vậy.”
Nhớ tới lời uy hiếp của Sở Mạc, Khúc Đồng Thu chẳng dám lên tiếng.
Trang Duy thấy cậu không đáp lại, hừ lạnh một tiếng, dường như không có việc gì mà nhìn chăm chú mưa ngoài cửa sổ trong chốc lát, lại nhịn không được quay đầu, lại nhìn: “Mắt cậu cũng không phải là mở không ra đâu.”
Cậu ta vừa nói thế, ngay cả Sở Mạc vẫn làm mặt nghiêm cũng hướng mắt về phía cậu, chỉ có Nhậm Ninh Viễn chẳng ừ hử gì.
Trang Duy nói: “Gầy đi nhiều mà.”
Sở Mạc cũng phụ họa: “Đúng vậy, thay đổi hẳn. Nhưng vẫn khó coi như nhau.”
Khúc Đồng Thu chưa bao giờ có kinh nghiệm trở thành tâm điểm trong mắt người khác, sợ hãi không thôi, hấp tấp cười theo.
Trang Duy lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét, đưa mắt ra chỗ khác.
Tới khách sạn, đoàn người tạm thời đem đồ vật toàn bộ bỏ vào một phòng. Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Trên đường đều vất vả, cùng đi tắm đi, làm mát xa toàn thân, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.”
Khúc Đồng Thu vội nói: “Lão Đại, tôi không đi đâu.” Chi phí giao thông, nơi ở là do Trang Duy giúp cậu gánh, nhưng những chi tiêu khác cậu không lo nổi.
“Cùng đi đi, tôi mời.” Nhậm Ninh Viễn cười, “Tôi cũng đã ăn bữa sáng của cậu không ít.”
Bất giác, Khúc Đồng Thu cảm thấy có hơi bất an. Nhậm Ninh Viễn cứ như muốn phân rõ quan hệ với cậu, chẳng khác nào xa lạ.
Cậu đã từng đắc tội qua Nhậm Ninh Viễn, nhưng tấm lòng hết sức chân thành của cậu năm tháng hoàn toàn có thể chứng minh. Nếu từ nay về sau Nhậm Ninh Viễn không còn phản ứng với cậu nữa, cậu cũng chẳng biết làm thế nào mới tốt.
Đi theo ba người lấy phòng, có lẽ Khúc Đồng Thu là kẻ duy nhất chưa gặp qua loại cuộc sống này. Cho tới bây giờ, cả đời cậu cũng chưa từng đau nhức, chưa từng thoải mái đến thế. Tắm sạch toàn thân, ngâm mình, tắm hơi qua, rồi nằm gục ở đây cho người mát xa, lúc được dùng sức vuốt ve đau đến mức kêu oai oái, qua rồi thì dễ chịu nói không nên lời.
Nghe tiếng rên rỉ của cậu, Sở Mạc nhịn không được mắng: “Kêu cái mắc toi gì vậy, tiếng như quỷ! Nhỏ giọng cho anh.” Khúc Đồng Thu lập tức ngậm chặt miệng. Hiếm khi Trang Duy không gia nhập hàng ngũ mắng cậu, mà Nhậm Ninh Viễn chỉ trước sau như một nhắm mắt lại, dáng vẻ như đang ngủ.
Mát xa qua đi, toàn thân thả lỏng, Khúc Đồng Thu buồn ngủ không thôi, híp mắt đi với ba người chỉnh sửa tóc tai. Lúc cậu buồn ngủ, thợ làm tóc cũng thuận tiện cắt cho cậu, thổi sạch sẽ tóc con trên mặt cậu. Sau đó cậu liền dọ dẫm quay về phòng mát xa cách vách, tìm giường mà ngủ.
Không có khách, ánh sáng trong phòng mát xa mờ tối, rất nhanh Khúc Đồng Thu liền ngủ say. Chưa hết, cậu còn mơ nhiều giấc mộng rất kỳ lạ, những giấc mộng hỗn loạn mà cảm giác lại chân thật vô cùng. Chẳng hạn như mơ thấy hôn môi cùng người khác.
Người trong mộng chẳc hẳn là một cô gái xinh đẹp, nhưng khuôn mặt mơ hồ quá. Thế nên lúc sau cũng không cách nào hồi tưởng lại hình dáng ấy. Nhưng những hôn môi thì dường như rất giống nhau. Tuy cậu chưa từng hôn một nữ sinh nào, không biết cảm giác hôn môi chật thật đến bao nhiêu, nhưng trong mộng kia, sự va chạm có vẻ thô lỗ ấy lại khiến cậu nghĩ rằng mình đang tỉnh. Thậm chí khi nghĩ đã trả hết nợ, đứng dậy ra ngoài, phát hiện không thấy ba người nọ, bèn hoảng loạn tìm kiếm. Người làm tóc vẻ mặt lạ kỳ chỉ lạnh lùng nói: “Cậu chậm rồi, ai bảo ngủ mãi tới giờ còn không dậy nổi.”
“Rõ ràng ngủ đến tận giờ còn không dậy nổi!”
Một tiếng như sấm ấy hoàn toàn đánh thức cậu. Mở bừng mắt, Khúc Đồng Thu bắt gặp gương mặt Sở Mạc.