Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 16: Giang Thánh Trác




Dịch: Minovan
Vài hôm ngay sau đó, Đàm Sâm liền nộp đơn từ chức lên hội đồng quản trị, dẫn theo người nhà lặng lẽ đi ra nước ngoài mà không hề có một dấu hiệu nào báo trước, thông tin này vừa được tung ra đã làm nổi lên một hồi phong ba bão táp.
“Vua thời nào, quan thời ấy”, Đàm Sâm vừa từ chức, nội bộ Lập Thăng quả nhiên bắt đầu chuẩn bị làm một cuộc “tráo bài” lớn.
Thế lực giữa các bên tranh đấu đến mức đầu rơi máu chảy, mà trọng điểm của lần tranh đấu này chính là vị trí đứng đầu mà Đàm Sâm bỏ lại.
Trần Mộ Vân và Trần Mộ Chiêu cũng phái người của mình đi giành chức vị đó, Trần Mộ Bạch vì muốn cho vở kịch này trở nên chân thật hơn, nên cũng phái đại một người đến góp vui. Đương nhiên, ba người bọn họ dù có tranh đấu ác liệt như thế nào cũng chỉ dám âm thầm lặng lẽ, bề ngoài vẫn phải duy trì trạng thái sóng yên biển lặng, ai cũng biết điều kiêng kỵ của Trần Minh Mặc, cũng có một số người cố gắng né tránh ông, thế nhưng bên phía Trần Minh Mặc dường như đã nghe được phong thanh điều gì đó.
Một buổi chiều nọ, sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, tất cả mọi người đều nhanh chóng biết tâm trạng của Trần Mộ Bạch đang rất tệ, thế nhưng anh lại không muốn người khác biết lý do vì sao tâm trạng anh lại tệ như thế.
Đầu tiên là vì phương án của tập đoàn Vân Chu mà anh mắng chửi một đám thuộc hạ tinh anh kia đến mức không thể ngẩng đầu lên được, ngay đến cả Cố Cửu Tư ngồi ngay bên ngoài cũng nghe thấy rõ mồn một.
Sau đó, lại vì căn bệnh cuồng sạch sẽ của mình mà sai Trần Tĩnh Khang xoay tới xoay lui.
Cố Cửu Tư thấy cậu ta khom lưng, vẻ mặt như đưa đám cứ hết đi ra rồi lại đi vào, đột nhiên cô lại có một dự cảm không lành.
Cô có dự cảm người tiếp theo bị hành hạ sẽ là mình.
Quả nhiên, một lúc sau, cô đã nhìn thấy Trần Mộ Bạch cầm theo áo vest bước ra ngoài, dường như cảm thấy ánh mắt của cô vẫn luôn dán chặt vào mình nên anh liền quay đầu lại hỏi, “Có chuyện gì sao?’
Tâm trạng này của anh hiện giờ quả thực đã khiến cho người ngoài nhìn thấy thôi cũng phải sợ hãi, thế nhưng so với việc đó, cô càng sợ anh lại làm ra chuyện gì “kinh thiên động địa” ngoài tầm kiểm soát của cô, đến lúc đó người đi thu dọn tàn cuộc vẫn lại là mình, nên mới thăm dò hỏi anh một câu, “Anh… muốn ra ngoài à?”
Trần Mộ Bạch vừa lên tiếng đã muốn dọa chết người, “Tôi hẹn Mạnh Lai đi uống trà chiều, có đi cùng không?”
Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, rồi lại từ từ thở ra, trong lòng không thể nào không thán phục.
Ra đòn này cũng thật lợi hại, Trần Minh Mặc, Mạnh Lai và cả cô nữa, một mũi tên trúng ba con chim, nhẫn tâm đến mức không lo việc bản thân mình có thể bị tổn hại, nhất quyết không bỏ qua cho bất kỳ một ai hết.
Cô cảm thấy cực kỳ khó xử, đắn đo một lát mới mở miệng, “Mộ thiếu, dù gì cô ấy cũng là vợ của ba anh…”
Vẻ mặt anh thản nhiên vô tội mà trả lời, “Có pháp luật nào quy định mẹ kế với con ghẻ không được uống trà chiều với nhau không?”
Cô chật vật nhìn về phía anh rồi lại chật vật lắc đầu, rồi lại tiếp tục chật vật mà lên tiếng, “Không có…”
“Vậy không phải là xong rồi sao.” Anh liếc nhìn cô một cái, “Vậy tôi đi trước đây.”
Cô nhìn theo bóng anh rời đi, nhìn dáng vẻ cao lớn của người nào đó khiến cô hận đến mức nghiến chặt răng.
Đúng, đúng là không có pháp luật nào quy định mẹ kế con chồng không được uống trà chiều với nhau, thế nhưng mục đích của anh chỉ đơn thuần là uống trà chiều thôi sao? Anh không biết rằng đám chó săn* kia đang hừng hực khí thế như thế nào ư?
(*papazzari)
Thế nhưng cô cũng không dám ngăn anh lại, người ta đều nói: lời thật mất lòng, mà mấy lời đâm chọc độc ác như của Trần Mộ Chiêu sẽ khiến người ta hận đến mức thà không có tai còn hơn.
Tối ngày hôm đó, Trần Mộ Bạch và Đường Kính ngồi ở một góc khuất trong phòng lô nói chuyện phiếm, trong phòng có cả nam lẫn nữ ngồi chật kín, ầm ĩ đến mức không thể nào tả được. Trần Mộ Bạch lười biếng dựa lưng vào ghế, nâng tay nhìn đồng hồ vài lần rồi đứng dậy, “Không có việc gì tôi về trước đây.”
Đường Kính thấy vậy liền kéo anh lại, “Kìa kìa, hôm nay biết cậu tới đây nên tôi đã cố ý mở chai rượu cậu thích, sao chưa uống được vài ly đã về rồi.”
Trần Mộ Bạch đoán ra được gì đó, “Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?”
Cậu ta lập tức liền lộ ra bộ mặt đầy nịnh hót, “Có việc có việc… còn chưa đến…”
Đang nói đến đó liền có người từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, người đàn ông tầm tuổi trung niên vừa thấy Đường Kính đang gọi mình liền lập tức đi qua.
“Đây là Đỗ tổng của Thanh Hoa, Đỗ Sinh Kiền, đây là Trần gia Tam thiếu, Trần Mộ Bạch.” Giới thiệu xong, anh liền ghé sát bên tai Trần Mộ Bạch thấp giọng nói thêm một câu gì đó.
Người vừa mới đến tươi cười giơ tay ra, “Tam thiếu, nghe danh đã lâu.”
Trần Mộ Bạch không thèm liếc mắt, cũng không quan tâm đến bàn tay của ông ta đang giơ ra, cực kỳ thờ ơ mà hơi hơi gật nhẹ đầu một cái, trong đôi mắt kia tràn ngập sự cao ngạo khác thường.
Hành động không nể mặt như vậy cũng đã biểu thị rõ thái độ của anh, Đường Kính liếc mắt nhìn người kia một cái, người kia vẫn còn lưỡng lự một lát mới chịu đi ra.
“Người này với…” Đường Kính ngừng một chút rồi chỉ chỉ tay lên phía trên tiếp tục nói, “Có một chút quan hệ, mấy năm nay cũng kiếm được một chút tiền, cũng không biết tự lượng sức mình, tìm tôi vài lần, muốn tôi nhờ cậu giúp chỉ điểm một vài câu, tôi cũng biết cậu không thích kiểu người như vậy, nên mới cố ý bảo ông ta đến đây, để ông ta tự biết thân biết phận một chút.”
Trần Mộ Bạch lại giống như không nghe thấy gì hết, mãi một lúc sau mới trả lời, giọng điệu vẫn chậm chạp lười biếng như vậy, “Cậu càng ngày càng to gan nhỉ, dám lấy tôi làm bia đỡ đạn.”
Đường Kính không được ung dung như thể, cả người cứng ngắc, lập tức nhiệt tình xán lại, cười cười lấy lòng, “Để ông ta thấy được thế nào là dòng dõi hoàng gia, khí chất này, loại người có một chút tiền như ông ta cả đời này cũng đừng hy vọng có được.”
Đường Kính nói xong còn liếc mắt nhìn Trần Mộ Bạch mấy cái, không ngờ anh lại đang thất thần, Đường Kính đành thăm dò hỏi thêm một câu, “Tâm trạng không tốt?”
Trần Mộ Bạch liền nhấp một ngụm rượu rồi trả lời, giống như người vừa thất thần kia không phải là mình vậy, “Không nói được.”
Đường Kính cũng biết từ trước đến nay Trần Mộ Bạch luôn giữ kín tâm tư của mình, anh nghĩ một lúc, “Mấy ngày trước, tôi nghe ba nói phía lão gia bên nhà cậu hình như đã bắt đầu hành động, cậu cẩn thận chút.”
Vốn là đối với những việc tranh đấu này, anh đều không bao giờ quá để tâm, chỉ có lúc nào vô tình gặp được một đối thủ ngang sức ngang tài, mới nảy sinh một chút hứng thú, thế nhưng hôm nay nghe đến việc này đột nhiên anh lại cảm thấy buồn bực không rõ, “Biết rồi.”
Đường Kính thấy anh cứ như trên mây, liền bắt đầu đuổi anh đi, “Cậu đi đi! Cậu ngồi đây nên chả có người đẹp nào dám đến gần cả!”
“Vậy sao?” Trần Mộ Bạch đột nhiên nhếch môi cười một cái, đường nét gương mặt dưới ánh đèn mờ ảo lại hiện lên một chút dịu dàng mơ hồ, đầu lông mày nhếch lên lộ rõ vẻ đa tình, lại vô ý chớp mắt nhìn những người đang ngồi trong phòng, rất nhanh đã có người đẹp nóng lòng muốn bước ngay qua đó.
Cười xong, anh cũng không ở lại mà ngay lập tức rời đi.
Tối nay, vì tâm trạng bất ổn của anh mà Đường Kính cũng bị dọa sợ quá mức, lần này cũng không dám đứng lên cản lại nữa.
Vừa bước ra khỏi phòng, Trần Mộ Bạch liền bắt gặp một người quen ngay trên hành lang.
Gặp được oan gia ngõ hẹp không ngờ lại khiến lòng người phấn khởi hơn, lúc nãy Trần Mộ Bạch vẫn còn buồn bực mà ngay lập tức đã lên dây cót tinh thần bước vào tình trạng chuẩn bị chiến đấu.
“Ôi, đây không phải Giang thiếu sao? Giang Thanh Trác, tên như ngọc, thủ thân như ngọc, giang hồ vẫn đồn không dính nữ sắc, e rằng có khuynh hướng đồng tính đây sao?”
Giọng điệu trầm bổng du dương nói liền một hồi, sau đó anh quay đầu hỏi, “Không phải hai năm nay cậu không đến những nơi như thế này ư?” Nói xong còn giơ đồng hồ trên tay lên xem giờ, tiếp tục trêu chọc, “Giờ này thì mấy em bé ngoan phải đi ngủ lâu rồi chứ.”
Giang Thánh Trác bị chọc tới mức mặt mũi đỏ bừng, hét lên, “Cậu nghĩ ông đây muốn tới lắm sao! Ông đây tới để tìm cậu!”
Vẻ mặt anh nhìn Giang Thánh Trác cực kỳ khinh thường, “Tìm tôi thì gọi điện không phải là xong rồi sao? Không chịu được cô đơn lạnh lẽo nên tới đây thì cứ nói đi, cần gì phải lấy việc tìm tôi làm cái cớ.”
Không ngờ Giang Thánh Trác lại trả lời một câu hết sức ngoài dự liệu, “Dựa vào đâu mà ông đây phải nhớ số điện thoại của cậu?!”
Đối với kết quả này Trần Mộ Bạch dường như không kịp nghĩ đến, sững người một vài giây mới phản ứng lại, “Vậy thì ông đây cũng không cần thiết phải phí lời với cậu nữa.”
“Từ từ đã…” Giang Thánh Trác ngừng một lúc, “Nhạc Hi vừa gọi điện cho tôi, lại đột nhiên cúp điện thoại, tôi gọi lại nhưng không ai bắt máy, tôi sợ cô ấy xảy ra việc gì, tôi biết bọn cậu rất thạo việc này, có thể cho ngươi đi tìm cô ấy giúp tôi…”
Nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Phải là nữ.”
Trần Mộ Bạch rút một điếu thuốc ra, ngậm trên miệng lại cười như không cười nhìn Giang Thánh Trác một lúc, lại suy nghĩ một hồi, rồi cảm thấy có chút nghi hoặc, “Sao tôi không thấy thành ý cầu xin tôi của cậu nhỉ?”
Giang Thánh Trác xị mặt xuống, nín nhịn một lúc mới nói ra hai chữ, “Cảm ơn.”
Trần Mộ Bạch thấy vẻ mặt không tình nguyện của cậu ta thì cực kỳ vui vẻ, lớn tiếng cười to, cũng không trả lời có đồng ý hay không.
Nửa tiếng sau, hai người họ đứng dựa bên xe, Trần Mộ Bạch hút thuốc, vừa nghe Giang Thánh Trác nhỏ giọng trò chuyện qua điện thoại vừa ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đằng xa.
Giang Thánh Trác cúp điện thoại mới quay đầu hỏi anh, “Cậu đang nhìn cái gì?”
Trần Mộ Bạch vẫn ngẩng đầu như cũ, giọng điệu có chút lười biếng, “Ngắm trăng.”
Giang Thánh Trác cũng ngẩng đầu nhìn một cái, “Thấy được cái gì?”
Dáng vẻ anh cực kỳ ung dung, thoải mái, chợt nhả ra một làn khói, “Hoa nở trăng tròn* quả nhiên là một cuộc sống nhiều biến cố.”
(*hoa nở trăng tròn: hoa đúng lúc nở rộ, trăng đúng lúc vừa tròn, ý chỉ một cuộc sống viên mãn. Ý anh nói rằng muốn có được một cuộc sống tốt đẹp, không bao giờ là dễ dàng cả)
Khóe mắt Giang Thánh Trác bỗng giật lên một cái, thật ra lúc anh mở miệng hỏi ra câu đó đã nhận ra bản thân mình nhiều chuyện rồi, lúc Trần Mộ Bạch trở nên nghiêm túc, mồm miệng vô cùng ác độc, quả nhiên… đúng như dự đoán.
“Tôi nói này, Tiểu Nhạc Hi nhà cậu cũng đã bỏ đi rất lâu rồi, cậu không định tìm một người khác sao? Phụ nữ không phải đều giống nhau sao?”
Vừa nhắc đến điều này, Giang Thánh Trác liền lập tức phiền não, cướp lấy điếu thuốc khác trên tay anh rồi tự đốt, “Cậu thì hiểu gì chứ! Thôi đi thôi đi, nói chuyện tình cảm với người cả ngày chỉ biết đến việc trao đổi lợi ích như cậu quả thật là làm sỉ nhục hai từ này, trong mắt cậu mối quan hệ giữa người với người ngoài lợi dụng và bị lợi dụng ra không còn cái gì khác nữa.”
Trần Mộ Bạch xoa xoa cằm rồi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Thật ra, trong mắt tôi phụ nữ vẫn có điểm khác biệt.”
Giang Thánh Trác không ngờ rằng anh cũng dễ dạy bảo như trẻ con, liền hỏi, “Có gì khác biệt?”
Trần Mộ Bạch chầm chậm phun ra đáp án, “Đã lên giường và chưa từng lên giường.”
“…” Vẻ mặt Giang Thánh Trác vô cùng phức tạp mà nhìn anh, “Tôi về đi ngủ đây.”
“Này” Trần Mộ Bạch nhìn theo bóng lưng của Giang Thánh Trác mà kêu lên, “Kết quả của ngày hôm nay tuy rằng là do Mạnh Lai tạo nên, thế nhưng cũng không thể nói không liên quan đến cậu, cậu có từng hối hận rằng mình không có đủ năng lực để bảo vệ cô ấy mà vẫn cố tình trêu trọc cô ấy không?”
Giang Thánh Trác đứng sững lại, không quay đầu cũng không hề trả lời.
Trần Mộ Bạch dúi đầu tàn thuốc vào đầu xe, tiếp tục nói, “Nếu bản thân cậu không thể bảo vệ cô ấy tốt, thì cần gì phải cố giữ cô ấy cho bằng được?”
Giang Thánh Trác nhẹ nhàng mở miệng, “Trần Mộ Bạch, cậu vốn chả hiểu gì hết.”
Bóng dáng của Giang Thánh Trác cũng dần biến mất trong màn đêm, Trần Mộ Bạch cúi đầu nhìn thấy điếu thuốc “điều ước” trong bao thuốc.
Thật ra, Trần Mộ Bạch không hay hút thuốc, thường thì để sốc lại tinh thần, hoặc là khi tâm trạng đang cực kỳ không tốt mới hút, thói quen này anh vẫn luôn giữ.
Hàng đầu tiên gồm 7 điếu, hàng ở giữa 6 điếu, hàng cuối cùng 7 điếu. Lấy điếu ở giữa của hàng thứ nhất rút ra, ước một nguyện vọng, rồi lại đặt vào bên trong, điếu thuốc này được gọi là điếu thuốc “điều ước”. Điếu thuốc này không thể đưa cho người khác, cũng không thể hút trước, càng không thể giữ lại mãi không hút, nhất định phải hút ngay sau khi điếu thuốc cuối cùng trước điếu này được hút xong, thì ước nguyện mới thành sự thực.
Lúc này trong bao thuốc vẫn còn vài điếu nữa, thế nhưng Trần Mộ Bạch vẫn lôi điếu thuốc “điều ước” kia ra đốt lên, nhưng lại không hút, chỉ cầm trong tay nhìn làn khói trắng bay lên lượn lờ trước mắt, mới tự nhủ nói, “Vốn tôi cũng không muốn biết, tôi không có tư cách để biết.”
Trần Mộ Bạch cúi đầu nhìn vết cháy sáng trắng trên đầu xe, luôn cảm thấy một mình nó quá cô đơn, nên lại dùng thuốc nhấn thêm vài vết nữa đến khi thành hình các ngôi sao bao bọc quanh trăng mới bắt đầu lái xe về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.