Dịch: Minovan
“Được rồi, được rồi, không phải chỉ là tiền điện thoại thôi sao, em sẽ bảo người đi nạp luôn đây, nổi hết cả da gà rồi!” Trần Mộ Bạch tỏ vẻ không chịu nổi nữa liền cúp điện thoại,
Sau đó, anh lại im lặng, ngẩn người.
Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có cách để cho em nhìn thấy tận cùng sự tàn ác của thế gian này, tôi nghĩ tôi phải tôi luyện em đến mức không một người nào có thể hại đến em mới là yêu, hóa ra để cho em sống một cuộc sống yên bình hạnh phúc trong một chiếc lồng kính, không để ai làm hại đến em cũng là yêu.
Từ trên cao ngã xuống, Trần Thốc đã nhìn thấy tận cùng sự hiểm ác, lòng người thay đổi ra sao khi anh mất hết đi tất cả, thế nên anh mới hiểu rõ những người như Tam Bảo đáng yêu như thế nào, cũng biết rõ con đường này tiếp theo sẽ có bao nhiêu gian nan, vất vả, thế nên anh mới không nỡ để người mình yêu thương phải chịu thương tổn dù chỉ một chút.
Lúc Cố Cửu Tư gặp được Trần Mộ Bạch, lúc đó anh đã có thế lực mạnh mẽ, tâm tư thâm sâu, khó mà dò đoán. Anh từ bóng tối bước ra, đứng trước mặt cô, toàn thân ngập tràn hơi thở của gió tuyết, nhưng trên gương mặt lại ôn hòa, an nhiên. Anh biết ở ngoài đó gió tuyết lớn như thế nào, nên mới muốn nghiêm khắc với Cố Cửu Tư như vậy, bởi vì chỉ khi khiến Cố Cửu Tư mạnh mẽ đến mức có thể tự mình đối diện với gió tuyết, anh mới có thể an tâm. Anh sợ một khi mình mềm lòng, bão tuyết ngoài kia sẽ lập tức nuốt trọn lấy cô.
Thế nhưng anh chưa từng bao giờ nghĩ tới, tất cả những điều này đều là do cách nghĩ của anh, cô có khi lại chẳng hề muốn như vậy.
Nhất là vẻ mặt cô đầy bi thương nói muốn từ bỏ lúc nãy, mới khiến cho anh… đột nhiên hoảng sợ.
Anh không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày khi mình gọi tên cô, nhưng cô không bao giờ xuất hiện nữa.
Trần Mộ Bạch cầm theo hộp thuốc đi gõ cửa phòng Cố Cửu Tư, “vô tình” gặp phải Trần Tĩnh Khang liền đưa số điện thoại kia cho cậu ta đi nạp tiền.
Cố Cửu Tư đi ra mở cửa, tinh thần có vẻ cực kỳ không tốt, giống như không quan tâm đến bất cứ điều gì cả, ánh mắt dường như mất tiêu điểm, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Cô mở cửa xong cũng không quan tâm là ai tới, liền quay người ngồi xuống chiếc thảm lông cừu trước giường, ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trên tấm thảm lông cừu trắng muốt vẫn còn đọng lại những giọt máu, khiến người khác nhìn thấy phải sợ hãi đến giật mình.
Trần Mộ Bạch nhìn cô một lúc rồi cũng dứt khoát ngồi xuống, không nói tiếng nào liền bắt đầu giúp cô băng bó.
Cố Cửu Tư bị thương tay phải, lúc Trần Mộ Bạch xử lý vết thương, cô cũng không có phản ứng gì, như một cái xác không hồn vậy.
Trong lúc đó, cô như vô tình mà nhìn anh một lần, anh ở rất gần cô, sườn mặt gầy gò anh tuấn, mặt mũi ôn hòa, nhã nhặn. Anh cúi thấp đầu, rũ mi mắt chuyên tâm băng bó vết thương cho cô, cô có thể nhìn thấy tia sáng nhỏ nhoi xuyên qua hàng mi khẽ run rẩy của anh, ngửi thấy được mùi bạc hà thơm mát tỏa ra từ trên người anh.
Từ trước đến nay, cô không biết rằng Trần Mộ Bạch có thể làm được việc này. Cách anh băng bó vết thương rất thành thạo, sức lực cũng vừa đủ, không hề giống một đại thiếu gia ngày ngày sống trong nhung lụa.
Cô thậm chí đã bắt đầu hoài nghi chàng trai ôn hòa, thân thiện trước mắt mình đây vốn không phải là Trần Mộ Bạch.
Trần Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, “Không đau sao?”
Cố Cửu Tư nhìn anh một lúc, mới lạnh lùng lên tiếng, “Không.”
Trần Mộ Bạch lại mạnh tay hơn nữa, “Thật không đau saoo?”
Nếu như ngày trước, Trần Mộ Bạch chỉ coi như cô cố gắng nhẫn nhịn, thế nhưng bây giờ nhìn phản ứng của cô, hình như thực sự là không đau. Anh vốn đã nghi ngờ tay phải của Cố Cửu Tư có vấn đề, lần này có cơ hội nên nhất quyết không chịu bỏ qua.
Cố Cửu Tư liếc nhìn anh, mặc cho anh lật qua lật lại, “Anh sờ đủ chưa?”
Trần Mộ Bạch giả bộ nói một câu, “Ừm… tôi chỉ xem xem còn vết thương nào khác không.”
Cố Cửu Tư rút tay mình lại, “Không còn.”
Băng bó vết thương xong, hai người họ không ai chịu lên tiếng, căn phòng lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
“Người mà em bảo tôi tìm…” Trần Mộ Bạch đột nhiên mở miệng nhưng chỉ nói nửa câu rồi xem xét phản ứng của cô.
“Không còn nữa đúng không?” Cố Cửu Tư đau lòng mỉm cười, nếu như Trần Minh Mặc đã bắt đầu thử cô thì nhất định ông ta đã ra tay rồi, lúc này đây cô cũng không ôm hy vọng gì nữa.
Cô không phải là một người hay khóc, từ trước đến nay, cô đều hiểu rõ rằng khóc không giải quyết được vấn đề, thế nhưng lúc nãy ở trong thư phòng, cô quả thực cảm thấy như sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Tuy nói như vậy, thế nhưng vành mắt cô đã bắt đầu đỏ lên.
“Vẫn chưa điều tra được.” Trần Mộ Bạch vội vàng bổ sung thêm, “Người em muốn tôi tìm, vẫn chưa tìm được. Em không muốn gặp lại người đó lần nữa sao?”
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn bóng đêm tối tăm ngoài cửa sổ, giọng điệu chậm rãi bình tĩnh, “Đã rất nhiều năm tôi không được gặp ông ấy rồi. Từ lúc tôi bắt đầu lựa chọn việc vào Trần gia, đã không định gặp ông ấy lần nào nữa. Không đúng, không phải là tôi lựa chọn, mà tôi căn bản không có quyền lựa chọn.”
Trần Mộ Bạch hỏi dò cô, “Ông ấy là gì của em?”
Cố Cửu Tư nhắm chặt hai mắt, “Ba tôi.”
Nói xong câu này, Cố Cửu Tư không lên tiếng nữa, bất kể Trần Mộ Bạch có nói gì, cô đều không có phản ứng, giống như đã trầm luân vào trong thế giới của riêng mình, không ai có thể quấy rầy.
Trần Mộ Bạch nhìn cô, bắt đầu cau mày, điều đáng sợ nhất là khi tinh thần của một người bắt đầu mất đi, đây mới là đòn chí mạng nhất.
Trần Mộ Bạch nhìn thấy bộ bài trên mặt đất, thuận tay nhặt lên, “Chúng ta cược một ván đi, nếu như tôi thắng….”
Cố Cửu Tư mở mắt, lạnh lùng mỉm cười nhìn anh, “Sao anh có thể thắng được.”
Trần Mộ Bạch, người vốn có thể xoay chuyển được mọi chuyện trong trời đất này đột nhiên cảm thấy sự tôn nghiêm của mình bị chà đạp, hơn nữa lại còn bị một người nửa sống nửa chết khinh thường không đáng chấp chà đạp.
Hai tay anh run lên bắt đầu tráo bài, hít sâu một hơi, “Chúng ta chơi trò đơn giản nhất, mỗi người rút một lá xem ai cao hơn, rút mười lần, nếu tôi chỉ cần thắng một lần, nghĩa là tôi thắng.”
Cố Cửu Tư nhìn anh, “Lời mất mặt như vậy mà anh cũng nói được.”
Trần Mộ Bạch lại một lần nữa phải chịu nỗi sỉ nhục này, lại một lần nữa run run hai tay xòe bài ra, “Ai rút trước?”
Cố Cửu Tư đã rất lâu rồi không cược bài với người khác, tuy rằng quy định của Trần Mộ Bạch rất bất bình đẳng thế nhưng lại khơi lên sự hứng thú của cô.
Trần Mộ Bạch rút từng lá từng lá, sau đó từng lượt từng lượt thua.
Cố Cửu Tư dường như là cố ý, lần nào cũng đều rút lá lớn hơn anh một số, sau vài ván, Trần Mộ Bạch cảm thấy tôn nghiêm của mình dường như không thể nào lấy lại được nữa.
Anh đúng lúc chặn lại, “Dừng lại! Chúng ta đổi cách chơi khác, tôi rút vài lá ra, em đoán, em chỉ cần đoán sai một lá coi như tôi thắng.
Nói xong cũng không để Cố Cửu Tư có cơ hội cự tuyệt liền rút liền năm lá, sau đó hất cằm ý bảo cô trả lời.
Vẻ mặt cô đầy cảm thông nhìn anh, nói ra từng lá từng lá bài trong tay anh, nhìn sắc mặt anh càng lúc càng thay đổi không ngừng.
Thế nhưng cô vừa dứt lời, Trần Mộ Bạch đột nhiên rút bài ra, cười lớn, “Em thua rồi! Lá cuối cùng không đúng!”
Cố Cửu Tư cau mày nhìn lá bài cuối cùng, cực kỳ tức giận, “Anh giấu bài!”
Trần Mộ Bạch cũng không biết xấu hổ, vẻ mặt thản nhiên, kỳ quặc, “Ơ kìa, sao em biết được!”
“Đây là bài của tôi, tôi rút lá này ra từ lâu ròi.”
“Sao không nói sớm! Chơi lại.”
Cố Cửu Tư ngăn anh lại, hai đầu lông mày nhíu chặt, “Rốt cuộc anh định làm gì?”
Trong phút chốc, vẻ mặt Trần Mộ Bạch liền thay đổi, vẻ mặt cũng giãn ra, “Em đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Nói xong, anh liền đứng lên trước.
Cố Cửu Tư chỉ nhìn anh, cũng không hề có ý định đứng lên.
Trần Mộ Bạch bắt đầu bực, “Con người em có phải có vấn đề không? Không uy hiếp em thì em không thoải mái đúng không? Bị người ta uy hiếp thì mới chịu nghe lời à? Cho dù em có muốn đi có muốn chết, nghe tôi nói xong còn sợ không kịp sao?”
Cố Cửu Tư có một ưu điểm, đó chính là rất dễ nghe lời, nếu như những lời người khác nói có ý, về cơ bản là cô sẽ nghe theo.
Trần Mộ Bạch dẫn cô lên gác xép, trước đó, Cố Cửu Tư không biết có sự tồn tại của nơi này.
Trong căn gác xép đó không bật đèn, chỉ có một màu tối đen, thời tiết đêm nay rất tốt, thế nhưng ánh trăng và những ngôi sao xa xôi ngoài cửa sổ kia giờ đây cũng chỉ ánh lên một màu mờ nhạt.
Cố Cửu Tư đứng lại theo bản năng, lần mò xung quanh, “Đèn đâu?”
Cô sợ tối, dù cho khi ngủ cũng phải để đèn.
Trần Mộ Bạch dường như rất quen thuộc với nơi này, anh bước lên vài bước dựa theo cảm giác, dường như đã ngồi xuống ở đâu đó, rồi mới trả lời, “Không có đèn. Bên phải em cách chừng năm bước có một băng ghế, em có thể ngồi đó.”
Cố Cửu Tư vẫn cảm thấy sợ hãi, liền quay người định rời đi, “Vậy anh chờ chút, tôi đi lấy đèn pin.”
“Có những lúc ở trong bóng đêm sẽ khiến em nhẹ nhõm, an tâm rất nhiều, em không thấy được người khác, người khác cũng không thấy được em, không cần ngụy trang, không cần sợ hãi, cũng sẽ không mệt đến mức đó.”
Giọng điệu của anh mang theo một chút hiu quạnh không thể nào nói rõ, hơn một nửa khuôn mặt anh đều chìm vào trong bóng đêm, cô không nhìn rõ được biểu tình trên gương mặt ấy, chỉ cảm thấy Trần Mộ Bạch đêm nay có chút khác thường… có chút dịu dàng khác thường.
Có thể là do ánh sáng ban đêm quá đỗi dịu dàng, khiến cho mọi sự u ám, cao ngạo của anh đều biến mất, dường như đây mới thực sự là anh.
Cố Cửu Tư thử bước về bên phải vài bước, rồi nhanh chóng sờ thấy chiếc ghế băng mà Trần Mộ Bạch nói.
Trần Mộ Bạch nghe tiếng soạt soạt kết thúc, mới từ từ lên tiếng, “Thật ra chuyện hôm nay vốn chả có gì, là tôi quá ích kỷ, không nói trước với em, tôi không nghĩ em sẽ phản ứng như vậy, nếu như tôi thông báo trước cho em, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”
Anh cũng không dám chắc chắn, bởi vì bản thân anh cũng muốn biết Cố Cửu Tư liệu có bằng lòng giúp anh hay không.
Đột nhiên, Cố Cửu Tư cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, những lời như vậy không phải là những lời mà Trần Mộ Bạch hay nói, từ trước đến nay anh đều rất ghét việc phải giải thích với người khác.
Anh gần như có một vẻ đẹp hoàn mỹ, gia thế hiển hách, tâm tư, thủ đoạn tàn độc quyết liệt, vốn nên khinh thường không thèm để tâm đến mọi thứ, thế nhưng hiện tại anh đang làm gì vậy.
Huống hồ, cô vốn không phải hoàn toàn vì chuyện của tối nay, chỉ là tâm trạng sớm đã tích đầy, chuyện hôm nay chỉ là một ngòi lửa, khiến cho mọi việc đều không khống chế được mà thôi.
Tiếng nói của Trần Mộ Bạch tiếp tục vang lên, “Em biết không, bao nhiêu năm nay, những người muốn rời khỏi Trần gia, đến nay người duy nhất tôi còn gặp được chỉ có Trần Mộ Bắc. Thế nhưng anh ấy cũng phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.Bi kịch năm đó của Trần Mộ Bắc tôi không muốn nhìn thấy một lần nữa. Thế nên, tốt nhất em nên từ bỏ ý định đó đi.”
Thật ra giọng nói của Trần Mộ Bạch rất trầm ấm, khi bình tĩnh nói chuyện với người khác, nghe vô cùng êm tai, đặc biệt là trong bóng đêm này, lại càng làm mê hoặc lòng người hơn, khiến cho tâm tình bất an không ngừng của cô đột nhiên bình tĩnh trở lại, yên lặng nghe anh nói.
“Năm đó cũng có một người phụ nữ muốn rời khỏi Trần gia, mang theo con của mình thoát khỏi chốn lao tù ấy, thế nhưng Trần Minh Mặc không cho phép, những thế lực đằng sau Trần Minh Mặc cũng không đồng ý. Họ tách mẹ con hai người ra rồi nhốt ở hai chỗ riêng biệt. Họ không đụng đến cậu bé đó, thế nhưng người phụ nữ kia lại không được may mắn như vậy. Bọn họ ngày ngày tiêm thuốc cho bà ấy, sau đó bà ấy bệnh… mà qua đời… từ đầu tới cuối đều không động đến cậu bé đó. Ngày hôm sau khi người phụ nữ ấy qua đời, Trần Minh Mặc đứng trong Hoa viên Vương phủ dõng dạc nói với cậu bé đó, cậu có thể đi được rồi. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ tiếng kêu thảm thiết của bà ấy…:”