Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 55:




Trần Minh Mặc hiếm khi mới nở nụ cười, còn cô con gái rượu nhà họ Thư đột nhiên lại tỏ ra hiểu biết lễ nghi, phép tắc. Vốn là một buổi gặp mặt người lớn trong nhà đầm ấm, vui vẻ nhưng chỉ vì Trần Mộ Bạch không hợp tác, không phản kháng mà trở nên rối loạn.
Lúc Trần Minh Mặc giới thiệu đến Trần Mộ Vân, người vẫn luôn im lặng trước đó Trần Mộ Bạch đột nhiên quay ra trò chuyện với Thư Họa, “Nghe nói đại thiếu gia thích cô lắm đó, trước đó còn vì cô mà chạy tới chỗ tôi cãi nhau một trận. Cô nhìn xem, nếu như thực sự thấy hợp ý, tôi sẽ nhường chỗ luôn.”
Bầu không khí vốn đã không được vui vẻ cho lắm ngay lập tức trở nên lạnh lẽo thêm vài phần.
Trần Mộ Vân khó chịu liếc mắt nhìn Trần Mộ Bạch một cái, cũng vì sự có mặt của Trần Minh Mặc mà không dám nổi giận, đành bực bội uống rượu một mình.
Hai anh em bọn họ tranh giành lẫn nhau cũng không phải là lần đầu tiên, mọi người đột nhiên tỉnh ngộ, lần này Trần Mộ Vân lại tiếp tục thất bại trước Trần Mộ Bạch rồi.
Trước đó, Thư Họa đã từng gặp Trần Mộ Vân tại một bữa tiệc của nhà họ Đổng, Trần Mộ Vân không được kế thừa gương mặt anh tuấn, thư sinh như những người trong nhà họ Trần, ngược lại đường nét cứng rắn, mạnh mẽ, giống người nhà họ Đổng nhiều hơn. Tuy ai cũng nói rằng là đàn ông thì nét mặt phải cứng rắn, mạnh mẽ mới đúng, thế nhưng Thư Họa vẫn luôn cảm thấy nếu so anh ta với Trần Mộ Bạch thì hơi tầm thường. Cô ta vốn không vừa mắt với mấy công tử thế gia không làm việc gì ra hồn như thế này, chẳng qua là nghe người khác nói anh ta là anh cùng cha khác mẹ với Trần Mộ Bạch thì mới để ý hơn một chút.
Sau này, cô ta mới biết được rằng nhà họ Đổng đã từng nhắc đến chuyện liên hôn với ba mẹ mình, và họ đã uyển chuyển từ chối. Đoàn Cảnh Trân cũng nhắc nhở qua, những gia đình danh gia vọng tộc như vậy kị nhất là những việc trái luân lý như vậy, đặc biệt là giữa anh em ruột, nên nhắc cô ta phải tránh xa Trần Mộ Vân. Chỉ là cô ta không nghĩ đến, Trần Mộ Bạch lại không kiêng kỵ mà nói ra chuyện đó khiến cho cô ta phải khó xử.
Thư Họa trộm quay ra nhìn Trần Mộ Bạch, anh đang hơi híp mắt lại, trên miệng là nụ cười nhạt đầy khinh thường. Từ lâu cô ta đã biết, anh em bọn họ không hợp nhau, chỉ là… Trần Mộ Bạch làm như vậy là đang nhắm vào Trần Mộ Vân hay nhắm vào cô ta?
Trần Mộ Bạch nói xong dường như cũng không có ý định ngừng lại, tiếp tục quay ra giới thiệu, giọng điệu mỉa mai, “Đây là Trần Mộ Chiêu, năm đó nếu như không phải cha anh ta mất sớm, có khi người được đính hôn với cô phải là anh ta đấy chứ không phải là tôi đâu. Chiêu thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là sức khỏe…haizz…”
Trần Mộ Bạch nửa giả nửa thật than thở một hồi, Trần Mộ Chiêu ho lên vài tiếng, rất hợp lý hợp tình, khiến cho Thư Họa không thể kiềm chế được sự chán ghét từ trong đáy lòng mà nhíu chặt mày lại.
Trần Mộ Chiêu ho được một lúc mới bình tĩnh trở lại, giọng điệu yếu ớt, “Mộ thiếu lại đùa rồi.”
Trần Minh Mặc ngồi ở chính giữa không nói một câu, để mặc cho Trần Mộ Bạch muốn làm gì thì làm. Trần Mộ Bạch cũng không làm cho ông ta phải thất vọng, lần lượt giới thiệu từng người cho Thư Họa, cứ cách một lúc lại quay sang hỏi cô ta, giọng điệu ngả ngớn, cay nghiệt, “Cô cảm thấy cậu ta thế nào? Vẻ ngoài thì đúng là không bằng tôi, thế nhưng miễn cưỡng trông cũng được mà, hiện tại lại còn đang phục vụ trong quân đội, nghe nói cũng đạt được chút thành tựu đó. Tất nhiên cũng chỉ là nghe nói, còn một điểm nữa là “mất não”, nhưng cũng may là vừa khéo xứng với cô.”
Trần Mộ Bạch cứ nửa khen nửa chê như thế khiến cho Thư Họa hoàn toàn không có đường lui, sau khi giới thiệu xong thì thấy sắc mặt của Thư Họa đã xanh mét lại, anh tỏ ra tốt bụng lên tiếng hỏi, “Không vừa mắt à? Không sao, đổi người khác vậy.”
“Đây là… à, người này được đó, cậu ta là em ruột của Trần Mộ Hiểu, Trần Mộ Hiểu là chị dâu họ của cô đó, hai người mà thành đôi thì thân càng thêm thân.”
Trần Mộ Bạch càng nói càng không có điểm dừng, hoàn toàn biến bữa cơm hôm nay thành buổi xem mắt tập thể, cứ hễ là những người có tuổi tác phù hợp trừ anh ra thì đều trở thành mấy mớ cải trắng để cho người ta bới móc, lựa chọn.
Trần Mộ Bạch giới thiệu xong một vòng mới ngẩng đầu nhìn Trần Minh Mặc, chớp mắt, mang theo ý tứ thách thức.
Ngược lại, Trần Minh Mặc lại hơi mỉm cười, vẻ mặt thâm trầm khó đóan. Trần Mộ Bạch lần lượt đả kích từng người một thật ra là có mục đích. Những người bị anh châm chọc đều là những người hay thừa nước đục thả câu ở các bè phái trong nhà họ Trần. Anh làm như vậy chẳng qua là muốn tuyên bố cho bọn họ biết, chuyện của Trần Mộ Bạch anh không phải ai cũng có thể đem ra làm trò cười được.
Trần Minh Mặc càng ngày càng cảm thấy ông ta đã không chọn nhầm người kế thừa cho Trần gia.
Thế nhưng những người đang ngồi dưới kia vừa nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Trần Minh Mặc thì càng lúc càng mất bình tĩnh, Thư Họa cũng nóng bừng cả mặt không biết phải làm sao, những chuyện sâu xa trong đó có đánh chết cô ta, cô ta cũng không hiểu được.
Cố Cửu Tư cứ thất thần, nhìn chằm chằm chiếc bát trước mặt mình, hồi lâu cũng không thấy động đậy.
Trần Tĩnh Khang thấy vậy, cầm muỗng lên rồi gõ xuống bát, Cố Cửu Tư mới đột ngột tỉnh lại, vẻ mặt nghi hoặc ngẩng lên nhìn cậu.
“Chị Cố, chị đang nghĩ gì vậy, mau ăn nhanh lên, để một lúc nữa sẽ nguội mất.”
Cố Cửu Tư gật đầu, “Ừm, có nghĩ gì đâu.”
Thật ra cô đang nghĩ chuyện lúc nãy vô tình gặp phải khi đi ngang qua vườn hoa ở hậu viện, cô nhìn thấy Mạnh Lai và Trần Mộ Chiêu đang đứng ở một góc bên cạnh hòn giả sơn nói thì thầm gì đó, cô cảm thấy có chuyện gì đó bất thường, Mạnh Lai và Trần Mộ Chiêu? Cô còn cố tình quay đầu nhìn, Thiển Xướng không hề ở bên cạnh. Bởi vì Trần Mộ Chiêu không tiện việc đi lại lắm, thế nên Thiển Xướng luôn luôn ở bên cạnh anh ta. Không biết bọn họ đang nói chuyện cơ mật đến mức nào mà ngay đến Thiển Xướng cũng bị đuổi đi?
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hồi đó Trần Mộ Bạch cũng chỉ vì nhìn thấy cô đứng cạnh Trần Mộ Vân mà hiểu lầm cô muốn bám víu vào anh ta, bây giờ cô thấy Mạnh Lai đứng cạnh Trần Mộ Chiêu, cô lại nảy sinh suy nghĩ giống vậy, vậy cô có khác gì Trần Mộ Bạch lúc đó chứ.
Có lẽ là do nghỉ bệnh một thời gian dài, suy nghĩ của cô cũng dần trở nên đơn thuần, đến lúc quay lại nơi địa ngục hỗn loạn này, cô luôn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Cho dù cô đã sớm quen với việc mưu mô tranh đấu, hơn nữa còn là một người có kinh nghiệm, nhưng cô vẫn luôn mong muốn có một cuộc sống yên bình, ổn định.
Lúc cô suy nghĩ thông suốt xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện vẻ mặt u sầu của Trần Tĩnh Khang, lần này lại đến lượt cô gõ vào bát, “Cậu bạn nhỏ, cậu sao thế?”
Vẻ mặt cậu vô cùng đau khổ, “Diêu Ánh Giai… dạo gần đây liên tục hỏi em về chuyện của thiếu gia, có phải cô ấy cũng…”
Cố Cửu Tư đã đoán được ngay là cô ta, mím môi rồi mỉm cười với Trần Tĩnh Khang, “Nếu đúng thì sao, em định làm thế nào?”
Trần Tĩnh Khang trả lời, giọng điệu vừa bất mãn vừa ghen tị, “Em có thể làm gì được chứ, thiếu gia xuất chúng như vậy, sao có thể bì được với cậu ấy.”
Cố Cửu Tư quyết định nhắc nhở cậu, “Trần Tĩnh Khang, chị hỏi em, Diêu Ánh Giai quen Trần Mộ Bạch bao lâu rồi?”
Trần Tĩnh Khang suy nghĩ một lát, “Cũng vài năm rồi.”
Cố Cửu Tư nhẹ nhàng khuấy canh trong bát, nhẹ nhàng hỏi, “Quen biết một người đã vài năm, còn có chuyện gì mà không nghe ngóng được còn cần phải cố tình tìm em để hỏi thăm?”
Trần Tĩnh Khang cau chặt mày, định nói vài câu đỡ cho Diêu Ánh Giai, “Có thể… có thể cô ấy cảm thấy em khá là hiểu thiếu gia.”
Cố Cửu Tư mỉm cười, “Người hiểu thiếu gia không chỉ có mình em, sao cô ta không đến hỏi chị?”
Trần Tĩnh Khang suy nghĩ một lát mới tìm được một lý do khá miễn cưỡng, “Có thể là do cô ấy ngại.”
Cố Cửu Tư đặt chiếc thìa xuống rồi nhìn cậu, “Nếu như cô ta thấy ngại thì có thể đến nói bóng nói gió, sẽ không trực tiếp như vậy. Em cảm thấy với khả năng của em, nếu như cô ta không phải cố ý để em nhận ra, thì làm sao em có thể biết được chứ?”
Trần Tĩnh Khang cuối cùng đột ngột tỉnh ngộ, “Chị đang nói cô ấy… đang cố tình ly gián?”
Cố Cửu Tư hơi nghiêng đầu nói, “Chị không nói gì hết. Chẳng qua, Trần Tĩnh Khang à, Diêu Ánh Giai đến bước đường này, chị cũng từng trải qua, thế nên em đừng nghĩ cô ta là một người đơn giản. Lúc chúng ta quen Trần Mộ Bạch, anh ấy không mang họ Trần, cũng chưa có ai gọi anh ấy là Mộ thiếu, thế nhưng cả hai chúng ta đều cam tâm tình nguyện theo anh ấy, cả hai chúng ta đều biết lý do, chính là vì bản thân anh ấy. Người xưa có câu, hồng nhan họa thủy, không phải là không đúng. Trần Mộ Bạch đối xử với em đều rất thật lòng. Em lớn lên cùng anh ấy, dĩ nhiên sẽ hiểu được những điều này đối với anh ấy mà nói quý giá như thế nào, hy vọng em đừng bị người khác lợi dùng mà làm ra chuyện gì có lỗi với anh ấy.”
Trần Tĩnh Khang cũng đột nhiên nhận thức ra lúc nãy mình đã vô tình có cảm xúc tiêu cực, nên cực kỳ áy náy, “Em biết rồi…”
Nụ cười trên gương mặt Cố Cửu Tư đột nhiên tắt ngấm, cô chăm chú nhìn Trần Tĩnh Khang, ngay đến cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn hẳn, “Được, vậy Trần Tĩnh Khang, em nói cho chị biết, từ trước đến nay, em có từng… làm ra chuyện gì có lỗi với Trần Mộ Bạch chưa?”
Cô nín thở nhìn Trần Tĩnh Khang, may mà cô phát hiện sớm, hy vọng là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Vẻ mặt cậu trở nên ấm ức, ngay lập tức muốn nhảy dựng lên, “Tất nhiên là không! Chị nghĩ em thành người như thế nào thế?! Thiếu gia đối xử với em tốt như vậy, Sao em có thể giống như mấy người kia đi hại thiếu gia chứ?! Đừng nói là Diêu Ánh Giai, cho dù là… bất luận là ai cũng không thể!”
Cố Cửu Tư chớp mắt, chăm chú nhìn cậu thật kỹ, “Thật sự không có?”
Trần Tĩnh Khang vô cùng chính trực trả lời lại, “Không có!”
Cố Cửu Tư gật nhẹ đầu, “Được rồi.”
Thật ra cô đã hy vọng là có gì đó, như vậy có thể lần theo dấu vết mà tìm được kẻ đứng đằng sau Diêu Ánh Giai là ai, thế nhưng lại không có, lẽ nào… là do cô suy nghĩ nhiều rồi?
Cố Cửu Tư rũ mắt xuống suy nghĩ điều gì đó thế nhưng vẫn phát hiện nụ cười gian của Trần Tĩnh Khang đang sáp lại gần, “Chị Cố, chị chắc không phải đang…”
Cố Cửu Tư khó hiểu hỏi lại, “Cái gì?”
Ánh mắt cậu lấp lánh, hóng hớt, “Tình địch đó, nên mới thấy nóng mắt, vu khống ác ý…”
Cố Cửu Tư sững sờ trong giây lát rồi lập tức đẩy cậu dịch ra xa.
Hai người đùa cợt vui vẻ một hồi lâu mới an tĩnh trở lại.
Một người trước đây chưa bao giờ biết đến phiền não mà bây giờ vẻ mặt lại có chút u sầu, Cố Cửu Tư có thể nhận thấy Trần Tĩnh Khang thực sự thích Diêu Ánh Giai, thế nhưng là người sống trong cuộc sống như thế này, tình yêu làm sao có thể đơn thuần được chứ?
Trần Tĩnh Khang và Diêu Ánh Giai không thể, cô và Trần Mộ Bạch lại càng không.
Một bữa cơm khiến người khác phải kinh hồn bạt vía, cuối cùng Trần Mộ Bạch vẫn giữ thể diện cho Trần Minh Mặc nên lái xe đưa Thư Họa về. Trên đường trở lại, anh nhận được điện thoại của Đường Kính, vừa nhận điện đã nghe thấy giọng điệu cười cợt của ngọc diện hồ ly.
“Cô con gái rượu nhà họ Thư à, hahaha, Mộ thiếu thật là có phúc!”
Trần Mộ Bạch ngồi ở phía sau hừ lạnh một tiếng, “Tin tức truyền nhanh thật đấy.”
Đường Kính muốn ngừng cười cũng không được, tiếp tục trêu chọc anh, “Haha, báo ngày mai mà ra thì không biết có biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ bị vỡ vụn đây.”
Trần Mộ Bạch mất hết kiên nhẫn, “Cậu đùa đủ chưa?”
Đường Kính cũng không đoán được suy nghĩ của Trần Mộ Bạch, “Cậu lại nghĩ ra cái ý tưởng tồi tệ gì vậy? Định hoàn lương thật đấy à?”
Trần Mộ Bạch thấp giọng, rít lên một tiếng, “Im đi!”
Nhưng Đường Kính vẫn tiếp tục khiêu khích anh, “Xem thái độ này của cậu thì có vẻ không tình nguyện rồi, lão gia nhà cậu nắm được thóp gì mà khiến cậu đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ?”
Trần Mộ Bạch cuối cùng cũng phát cáu lên, “Cậu còn dám nói nữa! Nếu không phải do cậu không điều tra ra gì, tôi sẽ phải như vậy sao?”
Đường Kính tỏ ra cực kỳ vô tội, “Cái này thì liên quan gì đến tôi?”
Trần Mộ Bạch cố gắng hít một hơi thật sâu, “Tạm không nói nữa, chuyện kia cậu vẫn chưa điều tra ra được gì sao?”
Đường Kính nhanh chóng trả lời, “Điều tra thêm được một ít, có chuyện này cậu chắc chắc không nghĩ ra được, Mạnh Nghi Niên đã từng kết hôn rồi đó!”
Trần Mộ Bạch nghe câu đầu, vốn còn đang ôm hy vọng, nhưng nghe đến đây đột nhiên muốn nổi giận, “Không phải bảo cậu đi điều tra mấy chuyện tào lao đấy! Nói vào trọng tâm!”
Đường Kính cuối cùng cũng nghiêm chỉnh trở lại, “Trước tết, Mạnh Nghi Niên có đến Mỹ một chuyến, chỗ ông ta đến đó tôi có phái người đến xem, thế nhưng không có gì cả. Tôi cũng hết cách rồi, vẫn như lần trước đó, tôi có nhắc qua chuyện về vấn đề này Đoàn Cảnh Hi là chuyên gia, hiện tại cậu với cháu gái anh ta cũng đã đến mức này rồi, nhờ anh ta giúp đỡ chắc cũng chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi đúng không?”
Trần Mộ Bạch không tiếp lời, hiện tại anh còn chưa xác định được Đoàn Cảnh Hi là bạn hay thù, nếu như tùy tiện nhờ vả, nói không chừng còn bị người ta nắm được điểm yếu, sợ là sẽ hại đến người nào đó.
Đường Kính đợi một lúc không thấy ai trả lời nên đổi chủ đề sang chuyện khác, “Gần đây tôi nghe nói chuyện ở phía Nam cậu làm lớn quá, cậu không sợ ông già nhà cậu…”
Trần Mộ Bạch quay đầu sang nhìn màn đêm đen mịt mù bên ngoài cửa sổ, “Hừ, càng lớn càng tốt, tôi còn đang lo chưa đủ lớn đây.”
Năm đó Trần Minh Mặc bắt đầu kiếm được bộn tiền từ phía Nam, ông ta canh chừng phía đó không phải là chuyện ngày một ngày hai, chọn thời điểm này làm lớn chuyện lên, chẳng qua là muốn có chút vốn liếng để đối đầu với Trần Minh Mặc mà thôi, anh cũng không thể để Trần Minh Mặc liên tục dắt mũi mình như thế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.