Lúc Trần Mộ Bạch về đến nơi thì chỉ nhìn thấy Trần Tĩnh Khang đang đi vòng quanh trong phòng còn Cố Cửu Tư thì không thấy đâu, “Cố Cửu Tư đâu?”
Trần Tĩnh Khang cúi đầu xuống không dám nhìn anh, “Bị lão gia gọi đi rồi.”
Trần Mộ Bạch nghe thấy vậy thì lập tức cau mày, “Tôi dặn cậu thế nào?”
Vẻ mặt cậu vô cùng đau khổ, “Mạnh Nghi Niên đích thân tới đây, em không ngăn nổi… cậu không biết ông ta đáng sợ thế nào đâu…”
“Để tôi đi xem.” Trần Mộ Bạch xoay người rồi lập tức đứng sững lại, suy nghĩ một lát rồi lại quay vào trong ngồi xuống, “Tôi không thể đi…”
Trần Tĩnh Khang hỏi lại, “Vậy em đi nhé?”
Sự nôn nóng trên gương mặt anh dần dần biến mất, cuối cùng trở nên bình tĩnh “Cậu cũng không được đi.”
Trần Tĩnh Khang không hiểu, “Vậy…”
Trần Mộ Bạch ngồi một chỗ, giống như có điều suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng lên tiếng, “Đợi cô ấy về.”
Đã rất lâu rồi Cố Cửu Tư không bước vào căn phòng này, thực ra vị trí của căn phòng này rất đẹp, vừa yên tĩnh vừa rộng rãi, được bài trí theo phong cách cổ điển, khắp nơi đều toát lên sự cổ kính, tri thức, ngay đến cả chiếc ghế bành mà Trần Minh Mặc đang ngồi cũng tôn lên vẻ đẹp độc đáo đầy chất thơ cho căn phòng này, thế nhưng khi cô đứng ở trong đó luôn luôn cảm thấy bức bối đến mức khó thở.
Cố Cửu Tư bước vào trong đã lâu, Trần Minh Mặc vẫn luôn đứng trước bàn viết chữ. Mấy năm nay có không biết bao nhiêu người mong muốn có được chữ của Lão Trần, thế nhưng cô lại cảm thấy nét chữ của Trần Minh Mặc quá đỗi cứng ngắc, chỉ đem lại cảm giác mô phỏng lại, điều này giống hết với con người ông ta, quá đối cứng nhắc, thiếu đi phong cách riêng của bản thân.
Nghe ai đó nói Trần Minh Mặc viết chữ bút lông cũng là mới tập viết lại, bởi vì hồi bé được nuông chiều, không có ai ép ông luyện tập, nên đã bỏ dở. Sau này ông trưởng thành rồi, mới quyết tâm học một lần nữa nhưng lại lỡ mất thời kỳ tốt nhất, cho dù có cố gắng luyện tập đến đâu cũng sẽ luôn thiếu sót gì đó.
Mãi cho đến khi Mạnh Nghi Niên đẩy cửa vào trong nhắc nhở ông đến giờ uống thuốc thì ông mới hạ bút xuống, đi qua một bên rửa sạch tay, vừa lau vừa hỏi, “Trong người đã đỡ hơn chưa?”
Cố Cửu Tư gật nhẹ đầu, “Đã đỡ rồi ạ.”
Trần Minh Mặc đưa chiếc khăn cho Mạnh Nghi Niên, lấy viên thuốc trong tay ông ta nhưng không lập tức uống, chỉ là cầm trong tay mà thôi, “Có chuyện này cần cô phải làm, gần đây chuyện phía Nam cô để tâm một chút, nếu như chỗ nó có chuyện gì phải lập tức báo cho ta biết.”
Cố Cửu Tư đương nhiên biết từ “nó” trong lời của Trần Minh Mặc là ai, nhưng chỉ im lặng, không hề tỏ ra bất cứ thái độ gì.
Cô không biết giữa cô và Trần Mộ Bạch đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào, cô bắt đầu bài xích những nhiệm vụ Trần Minh Mặc giao cho mình, còn Trần Mộ Bạch cũng tự nhiên bảo vệ cô, không biết bao nhiêu lần, cô cảm thấy mình làm việc vô cùng cẩn thận kín kẽ, ổn thỏa, bây giờ nhớ lại mới thấy không biết Trần Mộ Bạch đã giúp cô xử lý không biết bao nhiêu lần rồi.
Cho đến ngày hôm nay, cô làm sao có thể đi làm những chuyện như vậy nữa?
Trần Minh Mặc vốn không hề có ý định đợi câu trả lời của cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh uống thuốc, sau đó ngồi xuống ghế mới ngẩng đầu nhìn cô, mặc dù ông nở nụ cười nhưng lại khiến người khác có cảm giác lạnh buốt, “Sao, không muốn?”
Cố Cửu Tư im lặng thừa nhận, cô quả thật không muốn.
“Đến đây xem chữ lúc nãy ta viết là chữ gì.”
Cố Cửu Tư bước thêm vài bước, chỉ liếc mắt nhìn rồi thôi. Cô không nhận ra từ đó, nhưng có cảm giác đó không phải là một từ có ý nghĩa tốt đẹp gì.
Giọng nói của Trần Minh Mặc lại lần nữa vang lên, “Đó là từ “Chết” trong Giáp Cốt Văn, gần đây ta đột nhiên cảm thấy giáp cốt văn rất thú vị. Bên trái là hình xác chết, bên phải là một gười đang quỳ, có ý nghĩa là đang than khóc cho người đã chết. Một người đã chết rồi, chỉ còn lại bộ xác mà thôi, còn người đang sống, đối diện với cái xác đó, trầm tư suy nghĩ. Con người đều như thế, chỉ đến khi người thân mất đi rồi, mới bắt đầu nghĩ lại xem có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi hay không.”
Cố Cửu Tư hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Trần Minh Mặc, chỉ là cô đã bị uy hiếp quá lâu rồi, trong lòng cũng trở nên chết lặng, chỉ rũ mắt xuống nhìn dưới đất, không nói một lời.
Cô vốn ít nói, trước mặt Trần Minh Mặc thì càng ít, thế nên Trần Minh Mặc không đợi câu trả lời của cô đã tiếp tục lên tiếng, “Có phải dạo này cô sống quá thoải mái rồi nên đã sớm quên mất mục đích lúc mới đến Trần gia là gì rồi đúng không? Nếu như cô không muốn, ta giữ cô lại cũng chả có tác dụng gì, ta có thể tìm được một Cố Cửu Tư, thì cũng có thể tìm được người thứ hai, thứ ba! Cô không muốn làm sẽ có người nguyện ý muốn làm! Hay là nên nói cô cảm thấy hiện tại có Trần Mộ Bạch chống đỡ cho mình nên có thể không thèm đặt ta vào mắt rồi sao? Cố Cửu Tư cô đã từng nghĩ qua chưa, nếu như Trần Mộ Bạch biết những chuyện đã xảy ra ở Mỹ vào năm đó, nó còn có thể thích cô sao? Những chuyện đã từng xảy ra ta có thể xóa sạch không dấu vết thì cũng có thể khiến nó xuất hiện trở lại. Đến khi tất cả mọi người đều biết chuyện, cô nghĩ mình có thể xứng với nó sao? Trần Mộ Bạch chẳng qua cũng chỉ gặp dịp thì chơi, cô còn chưa thấy đủ sao? Tất cả đều chỉ là giả dối, cô cũng vậy, Trần Mộ Bạch cũng thế, thế nên đừng để thứ gọi là tình yêu đó hại cô lẫn ba cô.”
Cố Cửu Tư đột ngột ngẩng đầu nhìn Trần Minh Mặc, trong ánh mắt còn mang theo sự sợ hãi, phẫn nộ, tất cả những chuyện đã xảy ra ở Mỹ…
Trong đầu cô không ngừng hiện lên những câu hỏi mà Trần Mộ Bạch đã từng hỏi cô.
“Cố Cửu Tư, có một số việc tôi luôn thấy rất tò mò, lần trước em từng nói em ở Mỹ rất nhiều năm, vậy sau khi em rời khỏi đó, trước khi đến Trần gia, khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?”
“Tay phải của em sao lại lạnh đến vậy?”
“Trước đây em từng mắc bệnh nặng gì sao? Bác sĩ nói hệ thống miễn dịch của em bị suy hại nghiêm trọng.”
Cố Cử Tư cam chịu nhắm chặt mắt lại, Cố Cửu Tư ơi Cố Cửu Tư, mày quả thật lại tự đi đào hồ chôn mình rồi.
Trần Minh Mặc dường như cực kỳ hài lòng với phản ứng của cô, ông ta biết cô là một người thông minh, sẽ biết mình nên làm gì, nên cũng không có ý định ép cô thêm, “Thời gian trước ta sẽ coi như cô bệnh nên mê muội đầu óc, sau này đừng phạm phải nữa, cô phải nhớ kỹ, rốt cuộc ai mới là chủ của mình.”
Cố Cửu Tư không biết bản thân mình đã đi về như thế nào, đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã bước đến cửa, Trần Mộ Bạch đang đứng dưới tán cây im lặng nhìn cô.
Một đêm mùa xuân, gió nhẹ thoảng qua, sắc hồng của cánh hoa phủ đến ngợp trời, anh mặc một bộ quần áo đơn giản nhạt màu đứng dưới tán cây, đáy mắt lấp lánh, trong suốt, chỉ im lặng đứng đó nhìn cô, ngay đến cả nốt ruồi đào hoa cuối đuôi mắt cũng tỏa ra sự quyến rũ. Cô đột nhiên hiểu ra, nốt ruồi đào gọi đến một kiếp đào hoa, gọi đến là kiếp nạn của cô.
Cố Cửu Tư đứng ngay lối ra vào, nhưng không thể nào nhấc chân lên được, cô đột nhiên có một dự cảm, anh đứng bên trong, cô đứng bên ngoài, có lẽ khoảng cách giữa bọn họ, cả đời này cũng chỉ thế này mà thôi.
Cố Cửu Tư không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh, rũ mắt xuống, nhẹ giọng lên tiếng, “Mộ thiếu.”
Nhún nhường và kính cẩn.
Trần Mộ Bạch là một người mẫn cảm như thế nào, anh dường như ngay lập tức ý thức được điều bất thường của cô, bọn họ dường như lại quay về những ngày tháng đối lập với nhau.
Thế nhưng anh không hề hỏi gì, không hỏi cô đi đâu, không hỏi Trần Minh Mặc đã nói với cô điều gì.
Anh chỉ bước lại gần cô, sau khi đứng trước mặt cô thì nắm lấy bàn tay ấy, giả vờ thoải mái lên tiếng hỏi, “Canh có ngon không?”
Cố Cửu Tư nhanh chóng né ra, duy trì khoảng cách, Trần Mộ Bạch rút bàn tay đang trống không trở về, nét cười trên mặt cũng giảm đi, “Em có chuyện muốn nói với tôi?”
Nếu như Trần Minh Mặc làm khó em hoặc em có chuyện gì đó khó xử, em đều có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ em.
“Có.” Cố Cửu Tư ngẩng đầu, trên môi cô xuất hiện một nụ cười, mờ nhạt nhưng kiên cường, “Trước đây có thể là do tôi đang bệnh, nên dễ nảy sinh sự ỷ lại với người khác, bây giờ tôi đỡ rồi, thì không cần thiết phải vậy nữa. Mộ thiếu và tôi, vẫn nên bảo trì khoảng cách thì hơn, đối với ai cũng đều tốt.”
Cô gọi “Mộ thiếu”, Trần Mộ Bạch ngay lập tức đã hiểu ra, nhìn cô một lúc, đôi mắt hẹp dài trở nên lạnh lẽo, trên môi là nụ cười nhạt, “Cô Cửu nói rất đúng.”
Trần Mộ Bạch dường như vô cùng giận dữ, ngay đến cả hơi thở cũng bắt đầu rối loạn, “Nếu như đã có người cho rằng không cần thiết, vậy thì tôi cũng không cần vì lợi ích toàn cục mà trả vờ thân thiết với Thư Hoạ nữa, ai đó tự tìm cách đi!”
Cố Cửu Tư bình tĩnh nhìn anh, nụ cười càng thêm sâu, “Chuyện của tôi, không cần Mộ thiếu phải nhọc sức nữa.”
Hóa ra bọn họ đều đã thay đổi rồi, hóa ra bọn họ vẫn chưa thay đổi gì cả. Trần Mộ Bạch vẫn là Trần Mộ Bạch, Cố Cửu Tư vẫn là Cố Cửu Tư, bọn họ đều là những người vô cùng cẩn trọng, bọn họ đều là những người vô cùng thực tế, đều có thể ngay lập tức quay về thời điểm ban đầu, bảo vệ cho bản thân mình không phải chịu bất cứ thương tổn nào khác.
Thư Họa lúc này đang ngồi ở nhà rơi nước mắt, bố mẹ cô ta thì ngồi ở một bên vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đoàn Cảnh Trân chìa tờ giấy ăn ra, “Trước khi đi, mẹ không phải đã dặn con rồi sao, bỏ ngay cái tính nóng nảy của mình đi, phải cung kính, biết lễ nghi, sao lại làm ra nông nỗi này?”
Thư Họa cũng vô cùng ấm ức, “Con đã nhẫn nhịn lắm rồi! Anh ấy còn muốn con như thế nào nữa?”
Đoàn Cảnh Hi ngồi đối diện Thư Họa, vẻ mặt không có cảm xúc gì, “Cháu cho rằng được gả vào Trần gia dễ thế sao, trong nhà họ có ai là người tốt? Chịu được rồi thì phải tiếp tục chịu đựng, nếu không chịu được bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Theo Đoàn Cảnh Hi, con người Trần Mộ Bạch vốn thâm sâu, làm gì có chuyện khiến Thư Họa dễ dàng điều khiển, huống hồ Trần Mộ Bạch đối với Cố Cửu Tư… Đoàn Cảnh Hi tận mắt nhìn thấy, thứ tình cảm chân thật ấy, anh không thể nhìn nhầm.
Đòan Cảnh Trân quay ra nhìn chồng rồi thở dài một hơi.
Thư Họa lập tức nhảy dựng lên, “Cháu không từ bỏ! Dựa vào đâu mà bắt cháu từ bỏ, hời cho cái con Cố Cửu Tư đó!”
Đoàn Cảnh Hi nghe đến tên của người kia đột ngột phát ra từ miệng của người khác, mí mắt hơi giật, trái tim đột ngột run lên một cái, phản ứng đến như vậy khiến cho bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Anh đã vô cùng cố gắng loại bỏ Cố Cửu Tư ra khỏi cuộc sống của mình, sao lại vẫn như thế này?
Đoàn Cảnh Trân nghi hoặc quay sang nhìn em trai mình, “Cố Cửu Tư?”
Đoàn Cảnh Hi vẫn giữ vẻ trấn tĩnh, “Đừng nhắc đến người khác! Cho dù không có cô ấy, Trần Mộ Bạch cũng sẽ không thích cháu!”
Đoàn Cảnh Hi hôm nay đến thăm chị mình, không ngờ lại tình cờ gặp phải chuyện này.
Thư Họa càng lúc càng bất mãn, “Cháu thì làm sao chứ? Ba! Mẹ! Hai người xem! Cậu lúc nào cũng giúp người khác! Vậy mà hai người còn nói cậu sẽ giúp con!”
Đoàn Cảnh Trân hiểu rõ em trai mình, biết rằng Đoàn Cảnh Hi sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời như thế, bà quay sang nhìn chồng mình.
Ông hiểu ý bà, nhanh chóng đứng dậy, “Thư Họa, vào phòng sách với ba.”
Phòng khách cuối cùng chỉ còn lại hai chị em nhà họ, Đoàn Cảnh Trân lúc này mới lên tiếng hỏi, “Cố Cửu Tư là… cái tên này hình như đã từng nghe Thư Họa nhắc tới rồi.”
Đoàn Cảnh Hi từ bé đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ cha mình, từ trong cốt cách cũng vô cùng chính trực, cho dù người anh thích có thích người khác, anh cũng sẽ không bao giờ ác ý làm tổn thương cô, càng không nghĩ rằng sẽ tác hợp Trần Mộ Bạch với Thư Họa để có thể có được Cố Cửu Tư, ngày đó anh nói vậy chẳng qua chỉ muốn chọc tức Trần Mộ Bạch mà thôi.
Đoàn Cảnh Hi biết nếu như mình không nói, Đoàn Cảnh Trân cũng sẽ tự đi điều tra, nên quyết định nói thẳng luôn, “Chính là cô gái lần trước chị có hỏi, cô ấy không phải người xấu.”
Đoàn Cảnh Trân đột nhiên nhớ ra, lần trước Đoàn Cảnh Hi cũng trả lời mình như vậy, Cố Cửu Tư không phải người xấu.
Đoàn Cảnh Trân lại hỏi thêm một câu, “Vậy cô ấy với Trần Mộ Bạch?”
“Chuyện đó, em cũng không chứng thực, cụ thể tình hình như thế nào em cũng không rõ, “Đoàn Cảnh Hi đột nhiên có cảm giác phiền não, “Con gái của hai người không thể gả được cho ai khác sao? Có nhất thiết phải vì lợi ích toàn cục mà cưới Trần Mộ Bạch không?”
Đoàn Cảnh Trân không trả lời, chỉ nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Em thích cô ấy?”