Khúc nhạc kết thúc, hai người bước từ trên gác xép xuống, rồi đi ngang qua phòng Trần Mộ Bạch. Cố Cửu Tư cực kỳ mất tự nhiên vẫy tay tạm biệt với Trần Mộ Bạch, sau đó định quay người đi về phía phòng mình thì đã bị Trần Mộ Bạch chặn lại.
Cô dường như có thể đoán được anh sẽ nói điều gì nên trong lòng hồi hộp, khẩn trương không dám nhìn anh.
Trần Mộ Bạch nhìn cô một lúc lâu sau đó đột nhiên lên tiếng, “Cố Cửu Tư, anh muốn chúng ta thật sự ở bên nhau.”
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng cô vẫn giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chuyện thường tình này anh nói ra đột nhiên lại có cảm giác trịnh trọng đến bất ngờ, trên gương mặt anh cũng không có ý đùa cợt, ý tứ cũng vô cùng rõ ràng, đang hỏi ý kiến của chính cô. Gương mặt Cố Cửu Tư ngay lập tức đỏ rực lên, xấu hổ nhìn anh, không biết nên làm sao cho phải.
Cố Cửu Tư cuối cùng cũng không nhớ rõ bản thân có phải bị mê hoặc rồi không mà một lúc sau đột nhiên lại gật nhẹ đầu đồng ý, không nhớ mình đã vào phòng Trần Mộ Bạch như thế nào, cũng không nhớ rõ vì sao mình lại nằm dưới thân Trần Mộ Bạch như thế.
Khi cả hai cảm nhận được từng đợt sóng mạnh mẽ nhất ập tới, Cố Cửu Tư lại cảm thấy từng giọt nước lạnh lẽo rơi trên gương mặt mình, cô khó khăn muốn mở mắt ra nhìn, nhưng lại bị Trần Mộ Bạch nhanh chóng che mắt lại, sau đó anh buông tay ra nhưng lại chôn đầu giữa cổ cô không chịu dậy, lặng lẽ ôm chặt lấy cô. Cố Cửu Tư liền cảm nhận được sự nóng bỏng ấm ướt trên đầu vai mình.
Sự thương tiếc, buồn bã, phẫn uất của anh đã kiềm nén rất lâu cuối cùng cũng được phát tiết ra ngoài, một lúc lâu sau mới nghe thấy âm thanh khàn khàn cất lên.
“Cửu Tư, xin lỗi.”
Anh cũng không biết vì sao mình lại nói lời xin lỗi với cô, bởi vì ba anh đã cứu cô nhưng cũng đã hại cô? Bởi vì anh không thể gặp cô sớm hơn, không thể bảo vệ cô sớm hơn? Bởi vì những sự khó khăn, khó xử trước đây anh đã từng tạo ra cho cô?
Từ đầu đến cuối, anh đều không nói ra một lời an ủi, tất cả những nỗi niềm, những điều muốn nói đều hóa thành một tiếng xin lỗi.
Thế nhưng Cố Cửu Tư đã mệt đến thức ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trần Mộ Bạch không ngủ được, sau khi dùng khăn ấm lau sạch sẽ cho cô xong, thì ngồi một bên giường nhìn cô một lúc, sau đó mới khoác thêm áo ngủ đi về phía phòng làm việc.
Lúc nãy đã về đêm, nhưng điện thoại vừa mới kêu lên một tiếng thì đầu dây bên kia đã ngay lập tức nhận điện.
Không khách sáo, cũng không chào hỏi, Trần Mộ Bạch lập tức nói luôn vào vấn đề chính, giọng điệu cũng trở nên khiêm nhường đến hiếm có, “Có chuyện này cần nhờ Đoàn vương gia giúp.”
Đoàn Cảnh Hi khẽ cười một tiếng, “Tôi cứ tưởng Mộ thiếu sẽ không bao giờ cầu cứu người khác.”
Trần Mộ Bạch im lặng, anh thực sự đã hết cách rồi mới phải nhờ tới Đoàn cảnh Hi, thế nhưng Đoàn Cảnh Hi dường như không hề ôn hòa, nho nhã như mọi người vẫn nói.
Đoàn Cảnh Hi rất nhanh chóng lên tiếng lần nữa, lần này giọng điệu đã thêm vài phần trầm ổn, “Tôi chỉ đùa thôi, Mộ thiếu cứ nói đi.”
Trần Mộ Bạch nói sơ qua về tình hình của Cố Qua, sau đó khẩn thiết lên tiếng, “Lần này coi như tôi nợ anh một ân tình, sau này Đoàn vương gia có điều gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Tối nay Đoàn Cảnh Hi dường như cũng trở nên lạ thường, lại lên tiếng đùa một câu, “Nếu như tôi muốn cậu nhường Cố Cửu Tư cho tôi thì sao?”
Thái độ của Trần Mộ Bạch cũng rất kiên định, “Không được, trừ việc này ra.”
Đoàn Cảnh Hi đứng trên đỉnh núi, nhìn ngắm những ngọn đèn lấp lánh ở dưới xa xa kia, lên tiếng đề nghị, “Thực ra cậu có thể để Cố Cửu Tư tới tìm tôi.”
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tất nhiên tôi sẽ phải ra mặt giúp cô ấy, nợ cũng là do tôi nợ anh, không liên quan tới cô ấy.”
Trần Mộ Bạch rốt cuộc vẫn kiêng dè Đoàn Cảnh Hi, một người cao ngạo đến vậy lại có thể vì một người phụ nữ mà cúi đầu trước người khác, huống hồ người đó lại là Trần Mộ Bạch, chắc chuyện này có nói ra cũng không có ai tin được.
Một lúc sau, Đoàn Cảnh Hi mới thở dài một tiếng, “Không có gì là nợ với không nợ cả, chuyện này tôi sẽ cố gắng hết sức, cứ coi như tôi đang bù đắp lại những lỗi lầm mà Thư Họa đã gây ra đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Cửu Tư eo đau, chân run vò một đống vỏ chăn, ga giường lén la lén lút bước ra ngoài, còn Trần Mộ Bạch thì cực kỳ thoải mái, ung dung đi đằng sau lưng cô, vẻ mặt không thể nhịn được cười.
Vừa bước ra khỏi phòng lại trùng hợp gặp ngay Trần Tĩnh Khang đang bước ngang qua, Trần Tĩnh Khang trợn tròn mắt nhìn Cố Cửu Tư, sau đó lại nhìn Trần Mộ Bạch đằng sau cô, sau đó đột nhiên tỏ ra như đã hiểu, “ồ” lên một tiếng.
Cố Cửu Tư ngay lập tức giải thích, “Chị đến phòng Mộ thiếu thay ga giường! Em xem này!”
Dứt lời, còn lập tức chìa vỏ chăn đang cầm trong tay ra lắc lắc trước mắt Trần Tĩnh Khang.
Khi hóng chuyện thì chỉ số thông minh của Trần Tĩnh Khang lại dâng cao chưa từng có, “Chuyện này bình thường cũng không phải do chị làm mà.”
Cố Cửu Tư sững người lại sau đó phản ứng cực nhanh trả lời, “A, chị thấy vết bẩn nên thuận tiện đổi luôn ý mà.”
Trần Tĩnh Khang trộm cười trong lòng, Trần Mộ Bạch có bệnh cuồng sạch sẽ. Có ai ở đây là không biết, ga giường và vỏ chăn của anh từng giây từng phút một đều phải giữ được sự sạch sẽ, ngăn nắp, ngay đến một chút bụi cũng không thể nằm lại trên đó, sao có thể đợi được đến lúc chị phát hiện ra chứ, nói ra câu này đến quỷ cũng không tin!
Trần Tĩnh Khang lại tỏ ra như vô ý lên tiếng hỏi, “Lúc nãy em có qua phòng chị tìm chị đó, ga giường ngăn nắp, tối qua chị ngủ ở đâu vậy?”
Cố Cửu Tư chột dạ, “Tất nhiên là ngủ ở phòng chị rồi! Chẳng qua chị dạy rất sớm, nên đã sắp xếp lại giường rồi!”
Trần Tĩnh Khang dường như vô cùng đồng tình gật đầu, tiếp tục giả vờ tỏ vẻ nghi hoặc, “Thế nhưng chị vẫn chưa thay quần áo à, tối qua chị mặc bộ này mà.”
Trần Mộ Bạch đứng đằng sau lưng Cố Cửu Tư, vẻ mặt tán dương, giơ ngón tay cái về phía Trần Tĩnh Khang.
Còn Cố Cửu Tư dường như muốn phát cáu lên, “Chị thích mặc bộ này, không được sao?”
Trần Tĩnh Khang đột nhiên không dám tiếp tục châm thêm lửa nữa, “Được được được, chị muốn đi giặt ga giường hả, đưa em đi, em mang xuống cho.”
Cố Cửu Tư lập tức vò đống ga lại, ôm chặt trong lòng, cảnh giác nhìn cậu, “Không cần! Chị tự làm được!”
Trần Tĩnh Khang không suy nghĩ nhiều đến vậy, ngay lập tức thò tay ra lấy, “Đưa cho em đi, khách khí làm gì.”
Cố Cửu Tư thì lại giống như mèo giẫm phải đuôi, “Ai khách khí với em chứ! Thực sự không cần!”
Trần Mộ Bạch đứng im một bên, bình thản xem hai người giằng co lẫn nhau, cục diện tranh giành hai bên vì có sự xuất hiện của Trần Phương mà biến thành trận chiến ba người.
Trần Phương vừa lên lầu đã nhìn thấy Trần Tĩnh Khang và Cố Cửu Tư đang tranh nhau cái gì, “Đem cái này đi giặt hả? Đưa tôi được rồi.”
Nói xong, ông liền giơ tay giựt lấy, Cố Cửu Tư phòng được Trần Tĩnh Khang nhưng không thể phòng được Trần Phương, hai góc hai bên đều kéo, chiếc ga ngay lập tức căng ra, một vết màu đỏ hồng dị thường ở ngay giữa ga giường ngay lập tức xuất hiện trong tầm mắt của bốn người họ.
Trần Phương và Trần Tĩnh Khang mỗi người cầm một góc chăn, ngơ ngác nhìn nhau, Cố Cửu Tư thì vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ có Trần Mộ Bạch là híp mắt cười đứng một bên xem kịch.
Sau đó, Cố Cửu Tư nhanh chóng giật lại ga giường, mạnh mẽ vò thành một cục, ôm chặt lấy rồi chạy thẳng xuống lầu. Cô vứt tất cả vào trong máy gặt nhìn động cơ máy giặt bắt đầu chuyển động mới thở phào một hơi, sau đó đau buồn nhớ lại, có cảm giác không thể nào gặp mặt Trần Phương và Trần Tĩnh Khang được nữa, tất cả đều tại Trần Mộ Bạch! Đã không giúp thì thôi lại còn thêm dầu vào lửa! Đây là chuyện của riêng một mình cô hay sao? Sao bị bắt tại trận như vậy anh không những không xấu hổ lại còn đắc ý đến vậy chứ?!
Lúc Cố Cửu Tư đang dùng hết sức lực của mình trách móc Trần Mộ Bạch thì bên ngoài lại có một vị khách không mời mà đến.
Trần Tĩnh Khang đứng ngay ở lối vào ngăn không cho Thư Họa đi vào trong, “Sao cô lại không có phép tắc thế nhỉ! Có kiểu người nào cứ thế xông loạn vào nhà người khác như cô không?”
Thư Họa vừa đẩy cậu vừa gân giọng hét lên, “Tôi không tìm cậu! Tôi tìm Trần Mộ Bạch!”
Trần Mộ Bạch khoanh tay đứng ngay lối lên cầu thang, từ trên xuống dưới nhìn cô ta, “Có chuyện gì thì nói mau, nói xong thì đi luôn, tôi không muốn gặp cô.”
Vẻ mặt của cô ta như là chuyện dĩ nhiên, “Em hại người mà anh thích sao anh không tới trách mắng em?”
Trần Mộ Bạch còn không thèm liếc nhìn cô ta, “Cô không xứng.”
Từ lúc Thư Họa quen Trần Mộ Bạch, khả năng chịu đựng cơn tức giận cũng tăng thêm một tầng cao mới, nghe đế câu này cũng chỉ hít thật sâu vài hơi, chứ không hề nổi điên lên.
Cô ta cuối cùng vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã thua ở điểm gì, “Tại sao lại là cô ta? Tại sao không phải là tôi?”
Trần Mộ Bạch bước xuống vài bậc, “Lúc cô ấy quen tôi, tôi không phải Trần Mộ Bạch, cũng không có ai gọi tôi là Mộ thiếu. Thậm chí khi tôi không mang họ Trần, cô ấy vẫn nhớ tôi. Khi cô quen tôi, tôi là Trần Mộ Bạch, mang theo ánh hào quang của nhà họ Trần, các người không cùng tôi đồng cam cộng khổ, vì sao lại muốn cùng tôi hưởng vinh hoa phú quý chứ”
Thư Họa cảm thấy không phục, “Cô ta chẳng có cái gì cả, cô ta chả là cái thá gì cả, anh ở cùng cô ta thì có ích lợi gì cho anh không?”
Trần Mộ Bạch cực kỳ chán ghét liếc Thư Họa một cái, “Cô ấy là người tôi đã chọn, thế nên cô ấy không cần phải có bất cứ thứ gì hết, cô ấy cũng không cần phải là một ai đó, tôi cũng không cần phải chiếm được lợi ích gì từ cô ấy.”
Thư Họa đột nhiên đẩy được Trần Tĩnh Khang vẫn đang chặn cô ta lại, cô ta chạy vài bước đến trước mặt Trần Mộ Bạch, “Rốt cuộc anh có biết cô ta là ai không, người mà anh chọn lựa chỉ là một kẻ tàn phế! Anh không hối hận sao?”
Trần Mộ Bạch bình tĩnh gật đầu, “Tôi không hối hận, tôi chỉ hối hận vì sao không biết chuyện này sớm hơn một chút.”
Thư Họa giơ tay muốn tóm lấy cánh tay anh nhưng ngay lập tức đã bị anh tránh đi, “Tại sao anh không cho người khác một cơ hội chứ?!”
Trần Mộ Bạch hừ lạnh một tiếng, “Người khác! Người khác thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Cố Cửu Tư đứng ở trong phòng giặt lặng lẽ nghe, nghe đến đây thì đột nhiên bật cười.
Người khác thì có liên quan gì đến tôi, câu này đúng là chỉ có Trần Mộ Bạch mới có thể nói ra được.
Cô vẫn luôn cảm thấy rằng thời gian gần đây Trần Mộ Bạch đã thay đổi rồi, bây giờ cô mới biết, Trần Mộ Bạch vẫn là Trần Mộ Bạch đó, tính cách vẫn lạnh lùng, cao ngạo, chỉ là đối với cô đã thay đổi mà thôi. Tất cả sự dịu dàng, nuông chiều đã bị cất giữ, niêm phong rất lâu từ trong con người anh vì cô mà mở ra một lần nữa, hơn nữa chỉ mở ra với một mình cô.
Lời này của Trần Mộ Bạch nói ra đầy quyết liệt, Thư Họa ngay lập tức đã rơi nước mắt, nhìn anh hét lên một câu, “Trần Mộ Bạch, anh sẽ hối hận!”
Nói xong, cô ta liền xoay người chạy đi.
Trần Mộ Bạch đuổi được Thư Họa đi thì ngay lập tức vững vàng bước đến bên cạnh Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn từng đợt bọt trắng xóa ở trong máy giặt, từ từ lên tiếng, “Những chuyện đó thực sự đã từng tồn tại, bây giờ chẳng qua chỉ có thêm nhiều người biết mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ba em đã từng nói, cuộc đời con người giống như ván bài, đừng quan tâm người khác liệu có biết bài của mình hay không. Ván cược tầm thường thì để ý đến chuyện thắng thua. Nhưng canh bạc lớn nhất lại là canh bạc lòng người.”
Trần Mộ Bạch biết cô đang lo lắng về điều gì, “Chuyện của ba em, anh đã nhờ đến người khác tìm rồi, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”
Cố Cửu Tư không biết rõ ngày hôm đó anh đã nói điều gì với Trần Minh Mặc, nhưng cô tin rằng anh đã nắm chắc về việc này, cô cũng tin tưởng anh.
Sự hồi đáp của Đoàn Cảnh Hi đến cũng thật nhanh, chỉ có điều đó không phải là một tin tức.
Trần Mộ Bạch cúp máy, sau đó quay ra nhìn Cố Cửu Tư bên cạnh đang nhìn anh với ánh mắt đầy chờ mong, do dự một lát, “Vẫn chậm một bước, ba em đã rời khỏi Mỹ, đến nơi nào thì hiện tại vẫn chưa điều tra ra.”
Cố Cửu Tư gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Cũng coi như có chút tin tức, ít nhất chắc rằng ba còn sống.”
Còn sống, có lẽ đã là một tin tốt rồi.
Vào một buổi sáng sớm mấy ngày sau đó, Cố Qua đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Cửu Tư.
Ngày đó, vừa mới sáng sớm, chuông cửa đã reo vang. Không biết Trần Mộ Bạch nghe ngóng được tin tức ở đâu về một vị bác sĩ đã về hưu nên cứ nhất quyết đòi đưa cô đi khám bệnh. Đúng lúc đó, cô đang đứng gần cửa nhất để đợi Trần Mộ Bạch. Vừa nghe thấy tiếng chuông, cô đã ngay lập tức mở cửa thì nhìn thấy Cố Qua dáng vẻ mệt mỏi đứng ngay trước mặt, nhìn cô, sau đó mỉm cười lên tiếng, “Tiểu Cửu.”
Cố Cửu Tư đứng sững tại chỗ, chỉ ngây ra nhìn ông, dường như không dám tin vào những gì trước mắt mình, tiếng ba ấy cứ nén lại trong cổ không có cách nào có thể cất tiếng.
Mạnh Nghi Niên lạnh lùng đứng đằng sau Cố Qua, đột nhiên lên tiếng, “Đây là ý của Lão Trần, Lão Trần còn nhờ tôi chuyển lời đến cô, mong cô tự biết điều, không nên nói năng linh tinh.”
Mọi sức chú ý của Cố Cửu Tư đều dồn vào Cố Qua, nên không hề để ý đến những lời Mạnh Nghi Niên nói, mãi cho đến khi Trần Mộ Bạch đứng đằng sau cô, hờ hững cất lời, “Hy vọng tất cả mọi người đều nên như thế.”
Mạnh Nghi Niên liếc nhìn Trần Mộ Bạch, hơi cúi đầu sau đó quay người rời đi.
Lúc này, Cố Qua mới chú ý đến chàng trai có gương mặt anh tuấn này, sau đó lại quay qua nhìn Cố Cửu Tư, cả đời này của vua bài như ông đã gặp qua không biết bao nhiêu người, cho nên vừa nhìn đã có thể đoán ra được quan hệ của hai người bọn họ.
Trần Mộ Bạch thấy cô vẫn đang ngẩn ngơ nên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cất tiếng hỏi, “Không giới thiệu cho anh sao?”
Cố Cửu Tư lúc này mới tỉnh táo lại, “Đây là Trần Mộ Bạch, đây là ba em, Cố Qua.”
Trần Mộ Bạch điềm tĩnh gọi một tiếng bác trai, Cố Qua mỉm cười gật đầu sau đó nghi ngờ cất tiếng hỏi, “Cậu cũng họ Trần, không lẽ lại khéo như vậy?”
Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư liếc mắt nhìn nhau, có lẽ là trước mặt ba mình, Cố Cửu Tư không được thoải mái và cảm thấy chột dạ nên cô lập tức quay đầu sang nhìn nơi khác.
Khóe mắt anh khẽ giật, ý của cô là bắt anh phải đơn phương độc mã xử lý vụ này sao?
Anh nhanh chóng mỉm cười chuyển đề tài khác, “Bác trai chắc cũng đã mệt rồi, vào trong trước ngồi nghỉ rồi nói sau vậy.”
Trần Phương thấy có khách tới nên nhanh chóng chuẩn bị rồi bê trà lên sau đó cũng rời khỏi để ba bọn họ nói chuyện.
Lúc này, Cố Qua đang ngồi trên chiếc salon dài, Cố Cửu Tư thì ngồi bên cạnh, còn Trần Mộ Bạch thì ngồi một mình trên salon đôi. Ý của anh vốn là muốn cô ngồi bên cạnh mình. Tuy rằng từ trước đến nay, anh ăn nói không kiêng nể ai, thế nhưng cũng biết cách xử sự. Ba vợ có bao giờ thuận mắt với con rể, huống hồ trong việc này còn liên quan, dây dưa đến Trần Minh Mặc, quan hệ phức tạp, có giải thích cũng không thể giải thích rõ. Anh vốn nghĩ nếu như Cố Qua có chỗ nào không hài lòng với anh thì Cố Cửu Tư có thể lên tiếng nói đỡ anh một vài câu.
Thế nhưng anh nhìn Cố Cửu Tư, ra hiệu cho cô mấy lần, cô vẫn không hề để ý đến anh, vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Cố Qua.
Vị trí như thế này lại có cảm giác như đồng minh đột nhiên phản bội, khiến cho anh phải tự mình xoay xở. Tuy rằng anh chưa bao giờ để ý đến việc người khác sẽ nhìn mình như thế nào, thế nhưng anh biết đối với Cố Cửu Tư, ba cô quan trọng như thế nào. Đối với chuyện lớn của đời người như vậy đương nhiên sẽ muốn có được sự ủng hộ và chúc phúc của ba cô, cứ nghĩ ngợi như vậy từ đáy lòng anh đột nhiên cảm thấy có đôi chút căng thẳng.
Anh hắng giọng, tuy rằng hơi ngại mở miệng thế nhưng vẫn nên thật thà nói trước, “Cháu là con trai Trần Minh Mặc.”
Cố Qua dù gì cũng là người đã trải qua nhiều việc, nghe thấy vậy cũng không tỏ ra có gì bất thường, chỉ mỉm cười sau đó gật đầu, rồi đổi chủ đề nói về những việc thường ngày với anh.
Sau đó, Trần Mộ Bạch mời Cố Qua ở lại nhà của mình, ông cũng không hề tỏ ra từ chối mà đồng ý luôn.
Anh biết giữa hai cha con bọn họ có rất nhiều điều cần nói nên liền viện cớ rời đi. Cố Cửu Tư đang ngồi trong phòng khách sắp xếp lại giường cho ông thì ông ngồi xuống một bên nhìn cô.
Im lặng một lúc rất lâu, Cố Cửu Tư mới lên tiếng, vừa nói vừa tiếp tục chỉnh sửa, “Anh ấy và người đó không giống nhau.”
Cố Qua gật đầu, giọng điệu bình thản, “Con là do một tay ba dạy dỗ, ba tin vào sự lựa chọn của con.”
Cố Cửu Tư có thể nhận ra ông không hề hoàn toàn hài lòng về Trần Mộ Bạch, nhưng lại không biết ông không hài lòng ở chỗ nào, nên liền lên tiếng thăm dò, “Ba không thích anh ấy à?”
Cố Qua không đáp lời mà hỏi lại, “Chuyện của con cậu ta đều biết hết ư?”
Cô gật đầu, “Biết hết ạ.”
Cố Qua vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi, “Cậu ta không nói gì sao?”
Vẻ mặt cô vô cùng kiên định, “Anh ấy sẽ không.”
Từng câu từng chữ của cô đều bảo vệ Trần Mộ Bạch, Cố Qua chỉ biết thở dài, trả lời câu hỏi vừa nãy, “Cậu ta có vẻ ngoài quá đẹp, quá xuất sắc, không đáng tin.”
Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì sững người lại, sau đó bật cười, “Ba… chỉ là không thích vẻ ngoài của anh ý?”
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người vì có vẻ ngoài quá đẹp nên mới bị ghét, “Lúc ba còn trẻ cũng rất phong độ.”
Cố Qua ngay lập tức tiếp lời, “Chính vì không đáng tin cậy như vậy nên mới hại con đến bước đường thế này.”
Nụ cười trên gương mặt cô ngay lập tức biến mất, giọng điệu cũng trầm xuống, “Những chuyện trước đây ba đừng nhắc lại nữa.”
Cố Qua lại thở dài một hơi, không nói thêm gì.
Lúc cô lấy đồ từ vali ra để sắp xếp thì mới phát hiện ra nửa vali đều là thuốc, từng lọ thuốc lớn nhỏ đầy một hốc khiến cô cảm thấy vô cùng đau xót.
“Sức khỏe của ba vẫn ổn chứ?”
Cố Qua dường như không hề để ý lắm, “Vẫn ổn, nếu vẫn uống thuốc đúng giờ thì có thể sống thêm được một thời gian nữa. Chỉ là tuổi đã cao rồi, trí nhớ không được tốt lắm, nên thường hay quên.”
Cố Cửu Tư nghe vậy thì cau chặt mày lại, trí nhớ của ông là tốt nhất trong những người mà cô đã từng gặp, ông đã từng có thể chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà ông có thể nhớ được hết tất cả những màu sắc, đường nét, con số và cả thứ tự cua những quân bài, thế nhưng bây giờ ông lại đang cảm khái rằng trí nhớ của mình không được tốt nữa. Bọn họ mới có mấy năm không gặp, ông đã già đi đến vậy rồi sao?
Bởi vì sự xuất hiện của Cố Qua, nên đến buổi đêm dù có như thế nào Cố Cửu Tư cũng không chịu ngủ chung với Trần Mộ Bạch, cho dù Trần Mộ Bạch có thề rằng chỉ đơn thuần là muốn ôm cô đi ngủ không có ý đồ gì khác cũng đều bị cô chặn ngay ngoài cửa từ chối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Cửu Tư tỉnh dậy liền phát hiện bản thân mình đang nằm gọn trong lòng anh! Anh ôm cô từ phía sau, cả cánh tay vắt ngang qua người cô, ôm rất chặt, ngủ vô cùng ngon.
Cố Cửu Tư nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giường, sau đó ngay lập tức bật dậy khiến cho Trần Mộ Bạch đang ngủ cũng phải mơ màng ngồi dậy theo, vẻ mặt hoang mang hỏi cô có chuyện gì.
Trần Mộ Bạch vừa mới nếm được tư vị sao có thể kiềm chế cho nổi, đêm qua anh lặng lẽ vào phòng cô, ôm cô vào trong lòng vừa hôn vừa sờ nắn, cọ xát giữa hai chân cô, tự tới một mình mới có thể tạm thời dập được lửa, có lẽ đêm trước cô đã mệt đến mức hoàn toàn không tỉnh lại được.
Lúc này, anh vừa thức dậy, dục vọng dường như cũng bị đánh thức, vẻ mặt cô lúc vừa mới thức dậy còn mang theo màu phớt hồng mê người, áo ngủ bị anh giày vò đêm qua cũng trở nên nhàu nhĩ, xộc xệch, hờ hững che đi một số chỗ, ngược lại càng khiến cho anh không thể rời mắt.
Cố Cửu Tư không hề biết trong lòng anh đang nghĩ đến điều gì, thấy anh không chịu động đậy mà cứ nhìn chằm chằm mình nên cảm thấy vô cùng sốt ruột, cô sáp lại gần đẩy đẩy anh, “Anh ngây ngốc gì đấy, mau đi đi!”
Hô hấp của Trần Mộ Bạch đột nhiên trở nên gấp gáp, ngay lập tức nhào tới vừa hôn vừa nịnh cô, “Một lần thôi, sau đó anh sẽ đi.”
Lời nói của đàn ông trên giường quả nhiên không đáng tin, đã nói một lần nên anh cũng không dễ dàng chịu kết thúc, cô càng sợ động tĩnh lớn quá khiến người khác nghe thấy anh càng cố tình muốn hành hạ ép cô phải kêu lên, sự kích thích trước nay chưa từng có khiến cố dần dần trở nên hưng phấn.
Hai mắt Trần Mộ Bạch bị kích thích đến nỗi đỏ hồng lên, sao có thể bỏ qua cho cô, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì, cúi xuống ngậm lấy tai cô, ở bên tai cô cười xấu nói một vài từ gì đó.
Chỉ thấy Cố Cửu Tư cau chặt mày nghiến răng nhìn anh, “Không bao giờ!”
Trần Mộ Bạch bật cười uy hiếp cô, “Vậy thì chỉ có thể phụ thuộc vào anh thôi, có thể sẽ không nhanh đến vậy đâu, chắc bác trai không đợi được em ăn sáng cùng rồi.”
Cố Cửu hận anh muốn chết! Mắt đỏ bừng trừng trừng nhìn anh, nhưng lại chỉ càng làm cho Trần Mộ Bạch trở nên hưng phấn. Cô thực sự không còn cách nào khác, chỉ đành tìm cách làm thỏa mãn anh trước.
Đợi đến khi hai người họ xuống lầu, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Cố Qua đã ăn xong bữa sáng từ lâu, đang ngồi đọc báo, ngước đầu lên nhìn hai người họ. Tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt hai người có muốn cũng không giấu được, ai cũng có thể nhìn ra được bọn họ vừa làm chuyện gì.
Cố Cửu Tư trừng mắt nhìn Trần Mộ Bạch, còn Trần Mộ Bạch da mặt vẫn dày như mọi khi, cũng không cảm thấy có gì phải ngại ngùng nên bước đến chỗ Cố Qua rồi ngồi xuống bên cạnh, rất tự nhiên lên tiếng nói chuyện với ông.
Cố Cửu Tư nghe hai người bọn họ nói đột nhiên lên tiếng hỏi, “Ba, ba đã uống thuốc chưa?”
Cố Qua dường như đột nhiên nhớ ra, vỗ nhẹ vào đầu, “Ôi, ba quên mất rồi, đi uống ngay đây.”
Nói xong, ông liền đi thẳng lên lầu lấy thuốc.
Thật ra, diễn xuất của ông cũng coi như là giỏi nhưng hai người họ cũng là cao thủ, ông vừa lên lầu, Cố Cửu Tư và Trần Mộ Bạch đều lo lắng quay ra nhìn nhau vài giây, vẻ mặt cô u ám sau đó cũng bước lên lầu.
Phòng không khóa, lúc cô gõ cửa đi vào trong thì Cố Qua đang đứng nhìn mấy lọ thuốc xuất thần.
Nét mặt cô ngưng trọng nhìn ông, “Ba, rốt cuộc là ba quên uống hay căn bản không hề muốn uống?”
Cố Qua hạ lọ thuốc đang cầm trong tay xuống, “Tiểu Cửu, bệnh của ba, ba tự biết rõ, uống thuốc cũng không có tác dụng đâu, tình hình chỉ càng ngày càng tệ hơn thôi, uống thuốc cũng không thể thay đổi được điều gì. Ba có thể trụ được đến ngày hôm nay để gặp con, coi như đã là kỳ tích rồi. Chắc có lẽ, Trần Minh Mặc cũng biết ba không thể sống được bao lâu nữa nên mới để ba trở về, con nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Cố Cửu Tư nhíu chặt mày nghe ông nói.
Bệnh tình của ông quả thật đã càng ngày càng nghiêm trọng giống như ông nói, một ngày nọ lúc ông đang ăn cơm, đột nhiên lại lên cơn ho kịch liệt, cầm khăn ôm chặt miệng với mũi lại, sau đó khi hạ khăn xuống, vết máu đỏ đến đáng sợ đó cả ba người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cố Cửu Tư đột ngột đứng phắt dậy, cất cao giọng lên trách mắng ông, “Con nói ba bao nhiêu lần rồi là phải uống thuốc đúng giờ, nhưng ba đâu có nghe, ba xem đi!”
Nói xong, cô liền vứt đũa chạy thẳng lên lầu, chỉ còn Trần Mộ Bạch vẫn còn ngây ra một chỗ, từ lúc gặp cô đến giờ anh chưa bao giờ thấy cô lại vô duyên vô cớ nổi cáu như vậy.
Lúc anh quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Qua đang mỉm cười, nụ cười đó chất chứa biết bao nhiêu sự đau xót, “Con bé này lại đang sợ rồi, nó sợ bác sẽ chết. Từ bé nó đã như vậy, khi nào sợ hãi thường sẽ nổi nóng vô cớ.”
Trần Mộ Bạch đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hiểu ra những nguyên nhân cho sự phiền muộn, bực dọc vô cớ của cô.
Cố Qua không đuổi theo cô để giải thích mà vẫn ngồi im ở nơi đó, chỉ cúi đầu từ từ lên tiếng, “Tính cách của Tiểu Cửu bề ngoài trông có vẻ hơi lạnh lùng, có một số lời con bé cũng không bao giờ nói ra, nhưng lại là người có tình nghĩa nhất. Lúc bác mới xảy ra chuyện, bác và nó phải trốn bọn chủ nợ. Lúc đó, ăn không no, mặc cũng không đủ ấm, phải chui rúc ở những nơi phức tạp, lộn xộn. Sau đó lại có một bệnh dịch bùng phát, ngày nào cũng có người chết, tất cả mọi người đều giống như ngây ra chờ chết. Có một số người ngày hôm trước vẫn còn sống, đến sáng ngày hôm sau đã không bao giờ tỉnh lại nữa. Bệnh dịch càng lúc càng nghiêm trọng, khắp nơi đều chỉ nhìn thấy người chết, ngay đến cả không khí cũng tràn ngập sự lạnh lẽo đến rợn người. Nhưng bất kể, bác và nó có cố gắng phòng tránh thế nào, cuối cùng bác vẫn bị lây nhiễm, nó liền thức đêm liên tục mấy hôm liền, cũng không chịu để bác ngủ, nó sợ bác không thể nào tỉnh lại được nữa. Lúc đó, con người không còn được gọi là con người nữa rồi, ai cũng không còn nhân tính, đến đâu cũng chỉ cướp đồ ăn, cướp thuốc. Nó vừa phải chăm sóc bác, lại còn phải đề phòng những người khác, quả thật không hề dễ dàng chút nào. Lúc đó, trong lòng bác cũng đã nguội lạnh, vốn cũng chẳng muốn sống, nó còn tóm chặt lấy cổ bác, đỏ mắt hét lên không ngừng, Cố Qua, nếu như ba dám chết, con sẽ… Lúc đó bác và nó đều đã đến bước đường cùng rồi, chắc nó cũng chợt nhận ra không còn gì có thể uy hiếp được bác nữa nên hét xong như vậy thì liền đẩy bác ra rồi chạy đi. Thời điểm đó, ngày nào nó cũng nổi cáu, nổi cáu xong lại tìm một nơi nào đó lặng lẽ khóc. Lúc đó, con bé mới có bao nhiêu tuổi chứ, chắc lúc đó nó sợ hãi lắm. Thật ra, bác đối xử với con bé cũng đâu có tốt, cứ coi nó như một cỗ máy mà huấn luyện, vô cùng hà khắc, không hề làm tròn chức trách bổn phận của một người cha nên làm. Bây giờ nghĩ lại, cả đời này bác có biết bao nhiêu con, ai cũng hòa nhã, điềm đạm hơn nó, thế nhưng đến cuối cùng lại chỉ có nó ở lại bên cạnh. Trải qua biết bao nhiêu việc như vậy, bác cũng không hề quan tâm đến việc cháu là con trai của ai. Mấy ngày nay thấy từng người ra vào đều gọi cháu là “Mộ thiếu”, xem tướng mạo, khí độ cũng biết cháu không phải là một người đơn giản, bình thường. Thật ra bác vẫn hy vọng con bé có thể tìm một người bình thường mà yên bình sống hết cuộc đời còn lại, thế nhưng nếu như con bé đã chọn cháu, bác cũng sẽ không phản đối. Bác chỉ muốn cháu hiểu rằng, kiểu người như con bé có thể trao tình cảm cho người khác là chuyện khó khăn đến mức, bất kể là ai, đều phải đối xử với con bé thật tốt.”
Trần Mộ Bạch chỉ im lặng lắng nghe, ý tứ của Cố Qua anh có thể hiểu được, một lát sau anh mới đáp lời, “Cô ấy không phải con gái của vua bài, cháu cũng không phải Mộ thiếu. Cô ấy chỉ là Cố Cửu Tư, cháu cũng chỉ là Trần Mộ Bạch mà thôi.”
Cố Qua nghe thấy vậy cuối cùng cũng yên tâm hơn phần nào, không lên tiếng nữa.
Trần Mộ Bạch vẫn còn điều thắc mắc, việc này là do anh hỏi thay cô, “Mẹ cô ấy…”
Cố Qua nghe thấy vậy gương mặt vẫn cô cùng bình tĩnh, không có hoài niệm cũng không có oán hận, “Lúc bác quen biết bà ấy, bà ấy đã cưới người khác, cũng có đứa con riêng của mình. Giữa hai chúng ta cũng chỉ là một sai lầm mà thôi, bà ấy sẽ không nhận con bé, bác cũng không cần thiết phải để nó biết mẹ nó là ai. Chuyện này, cháu đừng bao giờ nhắc đến với nó. Nếu như nó có hỏi tới, cháu cứ…”
Cố Qua nói đến đây thì dừng lại một chút, “Con bé sẽ không hỏi đến đâu, nó biết rằng bác không thích nhắc đến chuyện này. Thế nên từ trước đến nay nó chưa bao giờ hỏi, nó quả thật rất hiểu chuyện.”