Một lúc rất lâu sau, Trần Phương mới gõ cửa bước vào trong, trông thấy Trần Mộ Bạch vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua thì cũng không nhiều lời, chỉ thông báo với anh có khách tới.
Trần Mộ Bạch gật đầu, quay về phòng tắm rửa rồi thay quần áo. Đến khi xuống lầu, Trần Mộ Vân và Đổng Minh Huy đã đợi được một lúc rất lâu rồi.
Một người từ trước đến nay đều không giữ được bình tĩnh như Trần Mộ Vân, lần này lại ngoan ngoãn ngồi đó, có lẽ trước khi đến đây Đổng Minh Huy đã dặn dò anh ta rất kỹ, không cho anh ta lên tiếng. Đổng Minh Huy trông thấy Trần Mộ Bạch cũng không gấp gáp mở lời.
Đối với sự có mặt của hai người họ, Trần Mộ Bạch làm như không thấy, nhẹ nhàng đi thẳng về phía phòng bếp rót một cốc nước mang ra, sau đó anh đứng trước cửa sổ quay lưng lại với bọn họ nhìn ra phía bên ngoài, nước trong cốc đã vơi đi một nửa, Đổng Minh Huy mới chịu lên tiếng.
“Tôi nghe được một tin, không biết là thật hay giả, nên cố ý tới đây để xác nhận với Mộ thiếu.”
Trần Mộ Bạch biết ông ta định nói gì, nhưng chỉ nhấp một hụm nước sau đó mới lạnh nhạt hỏi lại, “Thật thì sao mà giả thì sao?”
Đổng Minh Huy đứng dậy rồi bước lên vài bước, đứng bên cạnh anh, “Nếu như là giả thì tôi không còn gì để nói. Thế nhưng nếu như là thật, vậy thì tôi tới đây để đòi công bằng, người của Mộ thiếu hại chết em gái tôi không phải là nên đền bù thiệt hại sao?”
Trần Mộ Bạch đột nhiên bật cười, quay người lại, liếc mắt nhìn ông ta, “Đổng Minh Huy, bà chủ nhà họ Trần năm đó bị người ta ghẻ lạnh, sống một cuộc sống như thế nào ông chắc chắn biết. Bà ta đau buồn, lo lắng rốt cuộc là vì vấn đề gì ông cũng không phải không biết, thời điểm đó ông cũng đâu có nghĩ tới em gái mình đâu, bây giờ người đã chết biết bao năm rồi ông đột nhiên nhảy ra đòi công bằng, không cảm thấy quá gượng gạo sao?”
Đổng Minh Huy cũng đã lăn lộn trên thương trường biết bao năm qua, nên hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế được cảm xúc của mình, huống hồ, ông ta cũng đã quá quen với sự cao ngạo của Trần Mộ Bạch nên chỉ mím môi mỉm cười, “Ý của Mộ thiếu, tôi không hiểu.”
Trần Mộ Bạch hừ lạnh một tiếng, quay người nhìn về phía Trần Mộ Vân đang ngồi trên sofa, “Lão gia xảy ra chuyện, anh trốn biệt tăm biệt tích, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là đang chột dạ điều gì?”
Trần Mộ Vân ấp a ấp úng trừng mắt nhìn anh, “Tôi… tôi chột dạ cái gì? Ba xảy ra chuyện cũng không phải do tôi hại, có chột dạ thì cũng là con sâu bệnh kia phải chột dạ!”
“Trần Mộ Vân, anh ngu đến thế sao? Anh thật sự cho rằng người này coi anh như cháu ngoại mình à? Ngay đến cả em gái ruột của mình ông ta còn không lo, thì sao có thể lo cho anh chứ? Cho dù anh không chột dạ thì người cậu này của anh chắc đang chột dạ lắm rồi đấy.” Trần Mộ Bạch chớp mắt quay sang nhìn Đổng Minh Huy, “Sao nào, lúc này đẩy cái tên ngu ngốc này ra trước để di dời sự chú ý à. Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng nghĩ thông ra việc năm đó dốc hết tâm sức vào cái tên ngu ngốc này là không đáng, nên quyết định từ bỏ giữ mình rồi sao?”
Trần Mộ Vân đột ngột quay sang nhìn Đổng Minh Huy, sắc mặt của ông ta cũng thay đổi, chỉ quay đầu nhìn sang Trần Mộ Vân, “Cậu đừng có dùng kế ly gián!”
“Tôi ly gián? Vậy thì tôi có một vấn đề cần phải thỉnh giáo người đứng đầu của nhà họ Đổng đây. Kể từ lúc lão gia xảy ra chuyện, Trần Mộ Chiêu lôi kéo biết bao nhiêu người càng ngày càng hào phóng, ông nói xem, tiền của anh ta là từ đâu mà ra?”
Các đường nét trên gương mặt Đổng Minh Huy đều khá cứng rắn, thô kệch, khi lạnh lùng có cảm giác rất đáng sợ, ông ta mỉa mai hỏi ngược lại Trần Mộ Bạch, “Vậy mấy năm gần đây cậu chi biết bao nhiêu tiền để lôi kéo người, vậy thì xin hỏi Mộ thiếu tiền của cậu là từ đâu mà có?”
“Thứ nhất, tôi không phải cháu ông, thứ hai tôi không hợp tác với ông, chuyện của tôi ông không có quyền quản.” Trần Mộ Bạch nhìn ông ta, “Ngay từ lúc bắt đầu ông đã sai rồi, nhà họ Đổng đáng nhẽ chỉ nên ngoan ngoãn mà kinh doanh thôi, tiềm lực không đủ còn đòi làm rắn nuốt voi. Đổng Minh Huy, ông cũng không tự nghĩ mà xem, Mấy năm qua Trần Mộ Chiêu tuy rằng luôn thờ ơ, hờ hững nhưng đã có ai chiếm được chút lợi ích nào từ anh ta? Làm ăn với anh ta, ông sẽ có lợi hay sẽ mất cả chì lẫn chài đây? Năm đó, lão gia mượn tay ông để cướp vị trí người đứng đầu từ tay bố anh ta, bây giờ, ông định dùng lại cách này một lần nữa, ông nói xem anh ta sẽ bỏ qua mọi hiềm khích không tính toán với ông sao?”
Lúc hợp tác với Trần Mộ Chiêu, Đổng Minh Huy cũng đã nghĩ đến điều này, chẳng qua ông ta vẫn muốn liều thử một phen, ông ta vốn tưởng rằng Trần Mộ Bạch lo cho Trần Minh Mặc, rồi lại lo cho Cố Cửu Tư nên sẽ không thể nào chú ý đến được, ai ngờ, ông ta đúng là đã đánh giá thấp “Mộ thiếu” rồi.
“Chuyện của nhà họ Trần tôi có thể không nhúng tay nữa, thế nhưng tôi muốn nhà họ Đổng có thể bình an rút lui.”
Trần Mộ Vân vẫn luôn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng nở một nụ cười lạnh lẽo nhìn về phía Đổng Minh Huy, “Thế cho nên, những gì lúc nãy cậu ta nói là thật? Cậu muốn hy sinh tôi để làm đá lót đường cho Trần Mộ Chiêu? Đúng là người cậu tốt của tôi!”
Đổng Minh Huy nhìn Trần Mộ Vân im lặng không nói, trong ánh mắt cũng đầy cảm xúc phức tạp, nhưng cũng có sự thẳng thắn, bình thản trong đó, “Tôi tự cho rằng những năm qua đều không bạc đãi cậu, về việc hiện tại từ bỏ cậu, là vì thời gian đã lâu như vậy cậu chả tiến bộ một chút nào, hơn nữa cũng chỉ có một chút giá trị cuối cùng này mà thôi, cứ coi như cậu báo đáp những gì mà tôi đã cho cậu trong suốt bao năm qua đi!”
Trong mắt Trần Mộ Bạch, Trần Mộ Vân là một người rất đơn giản, đơn giản đến mức ngu ngốc, anh ta không có tiến triển gì đều là vì Đổng Minh Huy không cho anh ta có cơ hội để phát triển, bởi vì một khi mà anh ta trở nên đủ lớn mạnh, Đổng Minh Huy sẽ không thể nào dễ dàng khống chế được anh ta nữa, thật là vừa đáng buồn vừa đáng thương.
Anh thờ ơ đứng ngoài cuộc, nhìn hai cậu cháu nhà họ trở mặt thành thù, trong lòng chợt đau nhói, vì lại chợt nghĩ đến Cố Cửu Tư.
Đột nhiên anh cảm thấy tức giận! Những người có chung cùng một dòng máu mà còn đối đãi với nhau như vậy, chỉ vì lợi ích mà ngay đến cả người thân của mình cũng có thể bán đứng, anh và cô vốn không cùng một huyết thống, sao cô lại ngu ngốc đến mức đó chứ! Bây giờ anh thà rằng Cố Cửu Tư là một người bạc tình bạc nghĩa, ít nhất cô vẫn còn sống thật tốt.
Đợi đến lúc Trần Mộ Bạch tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Đổng Minh Huy, dường như ông ta vẫn đang đợi câu trả lời của anh.
Anh bước đến sofa rồi ngồi xuống, “Đến lúc này rồi mới nghĩ đến việc buông tay, không thấy là đã muộn rồi sao?”
Đổng Minh Huy nhìn anh, “Tôi và cậu giống nhau, cũng đều có trách nhiệm riêng với gia tộc của mình, cậu vì nhà họ Trần, tôi vì nhà họ Đổng, suy nghĩ của tôi cậu có thể hiểu được.”
Trần Mộ Bạch tỏ ra cực kỳ khinh thường, “Tôi không hiểu, đừng dùng chiêu này với tôi, không có tác dụng đâu.”
Đổng Minh Huy là một người thông minh, “Cậu có điều kiện gì, cứ việc nói.”
“Tôi không có điều kiện gì hết, bởi vì hợp tác với người như ông, tôi căn bản không hề có hứng thú.”
“Tôi mà rút, người được lợi nhất là cậu.”
Trần Mộ Bạch dường như không còn kiên nhẫn được với ông ta nữa, cười lạnh một tiếng, nhìn ông ta, “Ông và Trần Mộ Chiêu thực sự cho rằng tôi ngu lắm sao? Đổng Minh Huy ông là người như thế nào, sẽ thực sự chỉ vì một vài câu nói của tôi mà rút lui? Vở kịch này, ông mất công diễn rồi. Lão gia sắp ra ngoài, tốt nhất là ông nên suy nghĩ thật kỹ xem nên đối phó thế nào đi.”
Đổng Minh Huy vẫn luôn tỏ ra yếu thế đột nhiên nghe xong thì thay đổi thái độ, thẳng thắn ngồi xuống, gật đầu tỏ ý tán thưởng, “Trần Mộ Bạch đúng là Trần Mộ Bạch, chẳng trách lão gia lại chọn cậu làm người kế nhiệm, nếu như tôi có được đứa cháu ngoại như cậu…”
Trần Mộ Bạch trầm giọng lên tiếng ngắt lời ông ta, “Kịch cũng diễn xong rồi thì cút đi.”
Đổng Minh Huy không tỏ ra tức giận, nhanh chóng đứng lên, trước khi đi còn cố quay lại nói thêm một câu, “Nói thực lòng, tôi thực sự muốn biết cậu định giải thế cục “chết” này thế nào, tôi sẽ chống mắt lên xem.”
Trần Mộ Bạch ngồi trên sofa một lúc rất lâu, ván cờ “chết” này… không có cách nào để giải.
Đáy mắt đột nhiên có một bóng hình vội vã lướt qua, anh đột ngột quay đầu nhìn sang phía đó. Có lẽ, do ánh mắt của anh quá đỗi sắc bén, khiến cho Trần Tĩnh Khang vốn chỉ định lặng lẽ đi qua cũng bị giật mình, cậu ấp úng hồi lâu, “Thiếu gia, có chuyện gì sao?”
Trần Mộ Bạch lắc tay, lần trước anh cũng ngồi ở vị trí này suy nghĩ thất thần, vừa quay đầu liền nhìn thấy Cố Cửu Tư, lúc đó cô cũng đang đứng ở nơi mà Trần Tĩnh Khang đang đứng hiện giờ, trên người cô khoác lên những tia nắng mặt trời, nhìn anh khẽ mỉm cười, anh gọi cô Tiểu Cửu, cô liền lặng lẽ bước về phía anh.
Anh cúi đầu nhìn những vệt nắng dưới đất, nhẹ giọng lên tiếng, “Tiểu Cửu…”
Lục Chính Thành biết dạo gần đây tâm trạng của Trần Mộ Bạch luôn không được tốt, nên buổi sáng không dám đến sợ làm anh bực mình, phải đến gần trưa mới dẫn theo vài người tới, Trần Mộ Bạch phân phó vài việc, sau đó mọi người đều nhanh chóng rời đi, chỉ còn Lục Chính Thành vẫn đứng nguyên chỗ cũ không động đậy.
Trần Mộ Bạch liếc mắt nhìn ông, “Còn có chuyện gì sao?”
“Người cậu dặn đi tìm chắc một hai ngày nữa là có thể tìm được rồi, còn nữa…” Lục Chính Thành đột nhiên cảm thấy khó xử, “Đỗ Trọng hành động rất nhanh, lão gia đã ra ngoài rồi, tôi đã đưa lão gia tới bệnh viện theo lời dặn dò của cậu, thế nhưng lão gia cứ khăng khăng đòi nhị thiếu chữa bệnh cho mình.”
Nhị thiếu trong lời ông ta chính là Trần Thốc, Trân Mộ Bạch cau mày nghe hết, vẻ mặt tối sầm lại, hiện tại anh vốn chả muốn gặp Trần Minh Mặc, nên rút máy ra gọi điện thoại, đầu dây vừa nhấc máy liền lập tức lên tiếng chất vấn.
“Trần Thốc và ba có quan hệ gì? Bây giờ ba đưa ra yêu cầu như vậy trong lòng thoải mái lắm sao?! Bây giờ ba đã bình an ra ngoài rồi, tội danh của ba cũng có người khác gánh thay rồi, ba vẫn là Lão Trần mà người người tôn kính, những gì của ba vẫn là của ba, muốn tìm ai chữa mà chẳng được sao cứ nhất định phải làm phiền đến anh ấy?!”
Trần Minh Mặc lên tiếng, giọng điệu tang thương, âm trầm, “Chỉ có nó mới không hại ta.”
Trần Mộ Bạch nghe xong muốn nổi cáu, “Dựa vào đâu mà anh ấy sẽ không hại ba! Năm đó ba đã đối đãi với anh ấy và mẹ anh ấy như thế nào?! Vì sao mà anh ấy phải chữa cho ba?! Rốt cuộc ba còn muốn ép anh ấy đến bước đường nào thì mới chịu tha cho anh ấy!”
Trần Minh Mặc dường như vô cùng mệt mỏi, không muốn nói nhiều, “Ta chỉ muốn Trần Thốc.”
Trần Mộ Bạch tức giận, lập tức cúp điện thoại, “Vậy thì chờ chết đi!”
Dường như tất cả mọi người đều biết tâm trạng của Trần Mộ Bạch dạo gần đây vô cùng tệ, Đường Kính cảm thấy không có Cố Cửu Tư bên cạnh, Trần Mộ Bạch càng lúc càng máu lạnh vô tình, càng lúc càng khó dò tâm ý, im lặng đến mức đáng sợ, dường như có dấu hiệu bất thường, giống như ngay lúc này…
Đứa con gái của Vua bài lừng danh một thời có liên quan đến vụ án giết người, tiêu đề này vừa đọc lướt qua cũng đã đủ khiến người khác giật mình, Trần Mộ Bạch nắm chặt tờ báo trong tay, sắc mặt khó coi vô cùng.
Đương Kính run rẩy đưa tay muốn giật tờ báo đó lại, nhưng không giật được. Anh cố gắng dùng sức, cuối cùng cũng giật được rồi vứt sang một bên, đang định thở phào một hơi thì liền bị ánh mắt của Trần Mộ Bạch dọa cho cả người run lên, “Đừng cáu, báo chí cố viết vậy để câu khách thôi, sau tìm người, cho một ít tiền là có thể áp xuống được, không cần cậu ra tay, để tôi.”
Trần Mộ Bạch vô cùng mệt mỏi, nhấc tay xoa nhẹ mi tâm, “Cậu thay tôi đi thăm cô ấy đi, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi.”
Cơ hội thăm nom vốn vô cùng khó khăn, Đường Kính không nghĩ tới việc Trần Mộ Bạch sẽ để cho mình đi, “Sao cậu không tự đi?”
“Tôi không muốn gặp cô ấy.”
“Vậy có cần tôi chuyển lời gì không?”
“Không cần.”
Đường Kính càng lúc càng không đoán được Trần Mộ Bạch đang nghĩ gì, “Vậy tôi đi… nói những gì?”
“Không cần nói gì cả, xem xem cô ấy có cần gì không, sau đó quay lại nói với tôi.”
Đường Kính thăm dò hỏi thêm một câu, “Vậy thôi?”
Vẻ mặt Trần Mộ Bạch vẫn vô cùng bình thản, ngay đến cả hơi thở cũng không có chút khác thường nào, “Vậy thôi.”
Đường Kính mang theo sự thấp thỏm đó đi gặp Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư thấy anh tới cũng không ngạc nhiên.
Bình thường, Đường Kính luôn tỏ ra vui vẻ đã quen rồi, thế nhưng trong hoàn cảnh như thế này lại không biết nên nói gì mới phải, nghĩ mãi một lúc mới cầm chiếc hộp màu trắng đẩy về phía cô.
Người quản giáo liếc nhìn một cái sau đó rất nhanh quay đầu về hướng khác, giống như không nhìn thấy gì hết.
Cố Cửu Tư mở ra, vành mắt liền đỏ lên.
Là một hộp phô mai. Ngày đó bọn họ đến thảo nguyên, ngày ngày ăn thịt nhiều đến mức không tiêu hóa nổi, cô không thích ăn thịt, nhưng lại rất thích món này. Sau khi trở về cũng mang thêm vài hộp, thế nhưng lúc ngồi trên máy bay lại làm rơi mất ở đâu đó, không biết hộp này Trần Mộ Bạch lấy được từ đâu.
Đường Kính thấy ánh mắt của Cố Cửu Tư đỏ hết cả lên thì bắt đầu hoảng, vội vàng lên tiếng, “Em có muốn gặp cậu ấy không?”
Anh có ý ám chỉ, Trần Mộ Bạch hiện đang ngồi trong xe đỗ ngay bên ngoài, nếu như em muốn gặp cậu ấy, anh sẽ lập tức đi gọi cậu ấy cho em.
Cố Cửu Tư vẫn mãi cúi đầu nhìn chiếc hộp, “Không cần.”
“Vậy có muốn anh chuyển lời gì không?”
“Không.”
Đường Kính có cảm giác cuộc đối thoại này thật quen thuốc, ngay đến cả giọng điệu cũng quen thuộc như thế.
“Vậy quay trở về… anh nên nói gì?”
“Không cần nói gì cả.”
“Vậy thôi?”
“Vậy thôi.”
Đường Kính đột nhiên có cảm giác lần này tới đây không thu hoạch được gì cả, còn đang định nói gì đó thì Cố Cửu Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, “Anh về đi.”