Quân Vương Ngự Nữ

Chương 156: Quốc sắc thiên hương




Tại sao ư?
Trần Tĩnh Kỳ thầm tự hỏi, nét mặt trầm ngâm. Rồi, hắn đột nhiên bật cười, tiếng cười vui vẻ:
- Ha ha ha! Như thế chẳng phải lại càng hay lắm ư!
Trần Tĩnh Kỳ có ý tứ gì, trong nhất thời mọi người đều không hiểu được. Bao Bọc Vàng có hỏi, nhưng hắn chẳng giải thích gì thêm.
Lại nói, hôm ấy Trần Tĩnh Kỳ hắn thậm chí đã bỏ luôn bữa sáng, cứ để bụng đói, mang theo bộ dáng tiều tụy, lôi thôi kia mà theo thái giám Dịch Thành đi vào trong cung.
Thời điểm nhìn thấy hắn, cung nữ Tiểu Thúy đã không giấu được vẻ ngạc nhiên. Hình ảnh đang hiện hữu trước mặt nàng đây, thật khác xa so với những ngày trước đó, trông Trần Tĩnh Kỳ hắn chẳng khác nào đang bị bệnh. Hai mắt thâm quầng, thần tình tái nhợt, cái này... chỉ mới có một đêm thôi a!
Rốt cuộc thì đêm hôm qua đã có chuyện gì xảy ra với vị An vương này vậy?
- An Vương điện hạ.
Mặc dù nội tâm rất nghi hoặc, song ý thức phận nô tì, Tiểu Thúy không dám hỏi nhiều. Sau khi theo lễ cúi chào, nàng liền dẫn Trần Tĩnh Kỳ tiến nhập chính cung.
Rẽ cua mấy bận, cuối cùng thì Trần Tĩnh Kỳ cũng đến được nơi cần phải đến. Bên trong căn phòng rộng rãi, hắn và Tiểu Thúy nhẹ nhàng cất bước, hướng gian cuối bước qua. Triệu Cơ, nàng sớm đã chờ sẵn.
Hôm nay Triệu Cơ mặc một bộ cung trang màu tím, nhìn rất hoa lệ. Phong thái của nàng, so với lúc trú mưa ở Nhạc Lâm Hiên thì sai biệt đi nhiều, cứ như thể là hai con người khác nhau vậy.
Đây mới đúng là bậc Mẫu nghi thiên hạ cao cao tại thượng của Hạng quốc.
- Tĩnh Kỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương, chúc nương nương vạn phúc kim an.
Trần Tĩnh Kỳ cúi đầu thi lễ, trong lòng ít nhiều luyến tiếc.
Triệu Cơ thì chẳng lưu luyến chút gì. Bất quá nàng cảm thấy nghi hoặc, thầm hô quái lạ. Dáng vẻ tiều tụy, lôi thôi của Trần Tĩnh Kỳ thật khác xa so với mọi ngày.
- An Vương, nhà ngươi... sao lại có bộ dạng này?
- Bẩm nương nương, đêm qua Tĩnh Kỳ ngã bệnh, thành thử hôm nay mới có sắc diện này. Mong nương nương bỏ quá cho.
Triệu Cơ nghe vậy thì thôi không truy hỏi nữa. Nàng sai cung nữ Tiểu Thuý đi chuẩn bị điểm tâm, trà nước, phần mình thì để tay trên đùi, yên lặng ngồi trên trường kỷ.
- Hoàng hậu nương nương.
- Sao?
Triệu Cơ ứng tiếng, thanh âm lạnh nhạt.
"Thái độ của nàng hôm nay không giống mọi ngày."
Trần Tĩnh Kỳ thầm nhận định. Từ lúc tiến nhập chính cung Phượng Nghi đến giờ, qua sự quan sát của hắn, hắn thấy Hoàng hậu Triệu Cơ đối với mình rất hờ hững, chẳng có chút biểu hiện nào là muốn thân cận giống như những ngày trước đó. Lúc nghe hắn thưa đã ngã bệnh, nàng cũng chả buồn hỏi han.
"Ngay cả chiếc hộp ta đang cầm trong tay đây, nàng ấy cũng không hề thắc mắc..."
Sự hờ hững này của Triệu Cơ, rốt cuộc là tại sao?
Trần Tĩnh Kỳ vẫn như cũ, một bộ khiêm cung:
- Thưa nương nương, hôm nay đã không cần phải vẽ tranh nữa.
Trong đôi mắt Triệu Cơ ánh lên vài tia nghi hoặc.
Bức tranh hôm qua vẫn còn dang dở, sao hôm nay hắn lại bảo không cần vẽ thêm?
Không vẽ thì bức tranh sao có thể hoàn thành? Nên nhớ hôm nay đã là ngày cuối cùng của kỳ hạn.
- Ý nhà ngươi là gì?
- Thưa nương nương, tranh, Tĩnh Kỳ đã hoàn thành.
- Ngươi nói sao? Ngươi đã vẽ xong rồi?
Triệu Cơ lấy làm lạ. Bức tranh dang dở hôm qua, nó hãy còn nằm nơi đầu hoạ án, Trần Tĩnh Kỳ hắn sao lại bảo rằng đã vẽ xong? Theo ý tứ của hắn thì lẽ nào hôm qua, sau khi trở về hắn đã vẽ một bức tranh khác?
Tới lúc này, đôi mắt Triệu Cơ mới thực sự chú ý đến chiếc hộp mà Trần Tĩnh Kỳ đang cầm trong tay.
Trần Tĩnh Kỳ nhanh chóng hướng Triệu Cơ xác minh suy đoán của nàng, kế đó đem chiếc hộp mở ra, cầm quyển trục dâng trình.
Mang thái độ hoài nghi, Triệu Cơ vươn ngọc thủ, tiếp lấy quyển trục, từ từ hé mở.
Theo hai đầu quyển trục mỗi lúc một nới rộng, nét mặt Triệu Cơ cũng dần thay đổi. Cho tới hiện tại, khi bức tranh đã phơi bày trọn vẹn ngay trước mắt thì nàng không cách nào còn giữ được vẻ thờ ơ, lãnh đạm nữa.
Nữ nhân trong tranh, sao mà duyên dáng, sao mà kiều mị. Thần vận của nàng, thực sinh động xiết bao.
Thân là kẻ trong cuộc nên Triệu Cơ vừa nhìn liền hiểu được ngay. Dáng dấp của nữ nhân trong tranh rõ ràng là đang say rượu, ngồi hồi tưởng về một đoạn ký ức đẹp đẽ xa xăm...
Hiền thục, đoan trang, có chút mơ màng lại không mất đi sự uy nghi, quyền quý, Trần Tĩnh Kỳ đã đem hai loại phong thái kết hợp lại với nhau, rất đỗi tài tình. Thật là tuyệt diệu lắm thay.
Càng tuyệt hơn nữa là hai câu thơ hắn đã đề lên bức tranh.
"Quốc sắc triều hàm tửu
Thiên hương dạ nhiễm y."
("Người quốc sắc ban mai hay say rượu
Mùi thiên hương đêm nhuốm áo khăn.")
(Trích thơ Lý Chính Phong)
Hai câu thơ này vô cùng tinh tế, đã đem hoa và người hòa quyện với nhau.
"Quốc sắc triều hàm tửu", có thể hiểu đang nói về sắc đỏ của hoa. Còn "Thiên hương dạ nhiễm y", hiển nhiên chính là tả hương thơm của hoa.
"Quốc sắc triều hàm tửu/ Thiên hương dạ nhiễm y", hai câu thơ đã miêu tả một cách hết sức tài tình và sinh động về tư chất của hoa. Mà "hoa" ở đây, nó là hoa gì, nếu chẳng phải Mẫu Đơn - đoá hoa mà mỹ nhân trong tranh dùng để cài lên mái tóc?
Dùng “thiên hương” để nói về hương thơm như hương khí từ trên tiên giới truyền xuống nhân gian của Mẫu Đơn; dùng “quốc sắc” để ví sự mềm mại, hấp dẫn, đáng yêu của hoa cũng giống như gò má ửng hồng e lệ của người con gái khi uống rượu say... Quả chẳng sai đằng nào. Tư chất hương thơm và hình dáng mềm mại của mẫu đơn đúng là toát lên những điều đó.
Mà, như đã nói, trong hai câu thơ này, hoa và người vốn không tách biệt, trái lại đã hoà quyện với nhau. Tức là nói, "quốc sắc", "thiên hương", nó vừa để tả hoa, cũng đồng thời để ca ngợi dung nhan, khí chất của người cài hoa.
Triệu Cơ là nữ tử thông minh cơ trí, có học thức sâu rộng, dĩ nhiên không khó để hiểu ra. Và, cũng chính vì đã hiểu rõ nên giờ phút này nàng mới bất giác xao động, trong lòng dường thổn thức...
Ở trong mắt Trần Tĩnh Kỳ hắn, nàng xinh đẹp, cao quý tới như vậy sao?
"Quốc sắc thiên hương" tức sắc nước hương trời. Sắc nước là sắc đẹp nhất nước, hương trời là hương thơm chỉ có trên trời (thế gian không có)... Trần Tĩnh Kỳ tả hoa, ví người bằng những ngôn từ như vậy, thực đã ưu ái Triệu Cơ nàng lắm thay.
Liệu có phải ở trong lòng hắn...?
Triệu Cơ ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt như muốn xem thấu tâm tư của người trước mặt.
Có điều là... vẫn như cũ, nàng không xem ra được gì. Ở Trần Tĩnh Kỳ, biểu lộ duy chỉ vẻ khiêm cung.
- Bức tranh này... ngươi đã vẽ đêm qua?
- Vâng, thưa nương nương.
- Nói vậy lý do ngươi đổ bệnh...?
- Nương nương, Tĩnh Kỳ vẫn ổn, xin người đừng bận tâm.
Ngươi vẽ ra một bức tranh như vầy, lại mang theo bộ dạng tiều tụy này tới dâng nộp cho ta, ta có thể ngó lơ chẳng màng được sao?
Triệu Cơ khẽ nhíu mày, bụng thầm khó chịu.
Là vì áy náy ư?
Có lẽ cũng nên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.