Sau khi tiếp lấy hai vò rượu từ tay quận chúa Đông Kha, Trần Tĩnh Kỳ và Thái tử Lý Long Tích mới đem khui mở. Rượu vừa mở ra, một mùi hương cay nồng đã liền xông lên tận mũi, nhất thời khiến cho bọn họ phải nhăn mặt nhíu mày.
Chiếu theo kinh nghiệm, bọn họ dám cá rượu Miên Lý này ắt phải rất mạnh. Thậm chí so với Hồng Lộ - liệt tửu nổi danh của người Hạng - còn muốn mạnh hơn mấy phần. Thứ hương vị cay nồng này... e là chẳng dễ uống.
Trần Tĩnh Kỳ có suy nghĩ như vậy, cho rằng một màn mời rượu này của quận chúa Đông Kha không đơn giản.
Mà, nó đúng là không đơn giản thật. Bởi vì trước mặt, Đông Kha quận chúa đã vừa mới tự mình xác minh điều đó. Bằng hành động. Rất đỗi tự nhiên, có phần hào sảng, nàng nâng lên vò rượu, cứ thế kề môi uống từng ngụm lớn.
Tư thái kia, hành vi ấy khiến cho người ta phải chú ý. Nữ nhân uống rượu xưa giờ không hiếm, nhưng giống như Đông Kha uống từng ngụm lớn, nguyên cả một vò như vầy...
Rượu đựng trong vò nhẹ lắm hay sao?
Không. Rượu Miên Lý này rất mạnh!
Cực mạnh!
Lý Long Tích và Trần Tĩnh Kỳ đã vừa mới uống thử, chỉ ngay ngụm rượu đầu tiên thôi thì cổ họng bọn họ liền giống như bị lửa nóng thiêu đốt!
"Choáng váng", đấy là những gì mà bọn họ đã và đang cảm thụ. Thú thật, bọn họ chỉ muốn lập tức buông xuống vò rượu trên tay, thôi không uống nữa. Nhưng, bọn họ không thể! Bởi vì trước mặt Đông Kha hãy còn đang uống!
Đây là một sự thách thức, một màn so đấu, liên quan đến thể diện. Thân nam nhi sức dài vai rộng mà lại chẳng bằng một cô gái hay sao? Rượu, vốn là thứ quen thuộc với mọi nam nhân.
Có khổ nhưng không thể nói, Trần Tĩnh Kỳ và Lý Long Tích chỉ biết cắn răng tiếp tục, cố gắng đem từng ngụm rượu cay nồng nuốt trôi qua cổ họng...
Xoảng!
Quận chúa Đông Kha vừa uống xong, lập tức đem vò rượu rỗng trên tay ném đi, rồi đưa mắt nhìn về hai người phía đối diện.
Chẳng để nàng phải chờ đợi lâu, liên tiếp hai thanh âm đổ vỡ đã liền đáp lại.
Xoảng!
Xoảng!
Quận chúa Đông Kha hơi ngạc nhiên. Thực tế diễn ra khác với những gì nàng mong đợi.
Lý Long Tích là người tập võ, lại ưa thích rượu, uống hết cũng chả có gì lạ. Nhưng còn Trần Tĩnh Kỳ - kẻ mà nàng cố tình làm bẽ mặt...
Hắn uống hết. Miên Lý - thứ liệt tửu cực mạnh của người Thát - dường như chẳng đủ làm khó hắn.
Vị An vương Trần quốc này, xem nho nhã vậy mà tửu lượng cũng cực kỳ đáng nể. Phải biết ngay cả nam nhân tộc Thát của nàng, mười người chưa chắc đã có một người uống được rượu Miên Lý theo kiểu giống như vầy.
"Hừm... Thú vị."
...
Sau màn mời rượu, quận chúa Đông Kha xoay gót quay về chỗ cũ. Lý Long Tích và Trần Tĩnh Kỳ thì hiện cũng vừa mới đặt mông ngồi xuống tấm đệm. Trên gương mặt bọn họ, nếu để ý sẽ thấy nó đã có chút đỏ hồng.
...
Trước cửa điện Thái Hoà tiếng nhạc bắt đầu vang lên, báo hiệu yến tiệc đã sắp sửa bắt đầu. Mọi người không ai bảo ai, cùng đứng dậy, hướng mắt nhìn lên bục cao phía trước mà chờ đợi.
Bất quá vài ba nhịp thở, từ bên trái điện Thái Hoà, Hạng đế Lý Uyên cùng các phi tần tiến ra. Dẫn đường phía trước chính là tổng quản thái giám Trịnh Hoài An - kẻ mà Hạng đế Lý Uyên rất mực tin dùng.
Hạng đế đứng ở giữa, hai bên trái phải lần lượt là Hoàng hậu Triệu Cơ và Hoàng phi Triệu Phi Yến, phía sau còn có hơn mười vị quý phi, sau nữa là mấy mươi tên thị vệ tinh anh, tay nắm sẵn chuôi đao, tùy thời hộ giá. Tràng cảnh so với đêm Tết Nguyên Tiêu của bảy năm về trước thực là y hệt như nhau.
Sau ngần ấy năm tháng, Triệu Cơ vẫn cứ là xinh đẹp như vậy, đoan trang như vậy. Từ dung mạo, cho tới dáng đi, mỗi một đường nét, mỗi một cử chỉ của nàng đều toát lên vẻ kiêu sa, quyền quý, khiến người bất giác sinh lòng trọng thị. Quả thật, những vị phi tần khác, không ai có thể so được với nàng. Nhất là khí chất.
Hoàng phi Triệu Phi Yến ư? Hãy còn kém xa. Theo Trần Tĩnh Kỳ cảm nhận, Triệu Phi Yến có khi còn chẳng bằng người đang đứng ngay sau lưng nàng.
Vị quý này, Trần Tĩnh Kỳ hắn sớm đã nhận thức. Nàng chính là thân mẫu của Trung vương Lý Long Việt, cũng đồng thời là dưỡng mẫu của tiểu công chúa Lý Long Tranh - người vẫn thường xuyên ghé đến Thái Bình Lâu xem hắn giảng dạy: Bình phi Lâm Thục Nhu.
So với mọi hôm, hôm nay Bình phi ăn vận sang trọng hơn hẳn. Y phục nàng mặc, trâm hoa nàng cài, kiểu tóc nàng vấn, tất thảy đều rất tinh tế, kết hợp lại càng tôn lên vẻ hiền thục, nết na. Nếu như Hoàng hậu Triệu Cơ tạo cho người ta cảm giác cao quý bất phàm, uy nghi đĩnh đạc thì với Bình phi Lâm Thục Nhu, khi nhìn vào nàng, cảm giác mang lại chính là sự thân thiện, gần gũi.
Cũng chính nó, cái loại cảm giác kia đã không ít lần khiến Trần Tĩnh Kỳ xao động. Lâm Thục Nhu quả thực giống như một bông hoa thuần khiết mong manh mà bất cứ một kẻ yêu hoa nào cũng mong muốn được thương yêu, bảo vệ.
Dời đi ánh mắt, hắn nhìn đến Hạng đế Lý Uyên...
Bây giờ thì mới thấy sự sai biệt rõ ràng. So với bảy năm về trước thì hôm nay tóc Lý Uyên đã bạc nhiều, trên gương mặt nếp nhăn hằn in rất rõ.
Còn nhớ, Nguyên Tiêu năm ấy, khi lần đầu trông thấy Lý Uyên, trước vóc người tráng kiện, phong thái dung dung, thần tình minh mẫn của vị Hoàng đế này, Trần Tĩnh Kỳ đã âm thầm tán thưởng, trong dạ ngợi khen. Vậy mà bây giờ...
Tuy rằng cỗ khí chất vương giả nhân từ kia hãy còn chưa mất, nhưng so với bảy năm về trước thì hôm nay đã suy giảm nhiều rồi. Thời gian, bệnh tật... thật là khiến cho người ta phải cảm khái.