- A...!
Rốt cuộc thì quận chúa Đông Kha cũng chịu buông tha. Vừa được thả, Trần Tĩnh Kỳ liền mau chóng thoái lui. Hắn cảm thấy bờ môi mình đau rát, theo phản xạ đưa tay sờ tới.
Máu. Nó vẫn đang chảy. Đông Kha, nàng ta vậy mà lại cắn hắn.
Cái này còn có thiên lí hay không? Trần Tĩnh Kỳ hắn mới là người bị cưỡng hôn kia mà!
Trần Tĩnh Kỳ hướng mắt nhìn về phía trước, trên thuyền Đại Liêu. Đông Kha, nàng hiện đã dời sang bên ấy. Trong bộ y phục sặc sỡ màu sắc, nàng xoay lại, khoé môi mỉm cười, tay cầm quạt ngọc giơ cao chào tạm biệt, thái độ như thể trêu ngươi.
- An Vương điện hạ! Món quà của điện hạ Đông Kha sẽ trân trọng giữ gìn!
- À, còn quà của Đông Kha... điện hạ ngài cũng nhất định phải lưu giữ đấy!
Lưu giữ?
Trần Tĩnh Kỳ thật không biết phải nói gì. Kiểu nữ nhân "to gan lớn mật" như vầy, trước giờ hắn đúng là chưa từng gặp.
...
Thuyền Liêu quốc đang dần rời khỏi đế đô, hình bóng quận chúa Đông Kha cũng từ từ xa khuất. Trần Tĩnh Kỳ đứng dõi mắt trông theo, chợt cảm thấy phía sau lưng bỗng nổi âm phong, sống lưng lành lạnh.
Sát khí!
Hắn vội quay người lại...
Cũng chả cần phải tốn công tìm kiếm, ngay lập tức hắn đã liền xác định được nguồn cơn. Khởi nguồn của sát khí chính là từ chỗ nữ hộ vệ vẫn luôn đứng phía sau lưng hắn nãy giờ: Bao Tự!
"Thôi chết!"
Trong lòng Trần Tĩnh Kỳ thầm hô lên một tiếng. Hắn đã quên mất sự tồn tại của Bao Tự. Mấy ngày hôm nay, vì để đảm bảo an toàn cho tính mạng của mình nên mỗi khi ra đường, theo bồi tiếp quận chúa Đông Kha hắn đều dẫn theo Bao Tự. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Nói cách khác, việc hắn và quận chúa Đông Kha môi chạm môi ban nãy, toàn bộ Bao Tự đều trông thấy. Mà Bao Tự biết đồng nghĩa Lê Ngọc Chân cũng sẽ biết. Các nàng vốn là một đôi hảo tỷ muội a!
Nhìn xem nhìn xem! Bộ dáng của Bao Tự nàng, cái cách mà nàng đang nhìn hắn đây, rõ ràng là biểu thị ý tứ bất bình, muốn hỏi tội!
- B-Bao Tự, cái này... Ta là bị cưỡng hôn a.
- Hừ...!
...
Đối với quận chúa Đông Kha, Trần Tĩnh Kỳ đã thầm mắng mấy câu trong dạ. Hành động lúc chia tay kia của nàng, "món quà" mà nàng ta trao tặng, nó thực đã gây ra phiền toái. Không chỉ riêng các thân tín trong phủ hắn mà còn cả những người bên ngoài. Triều đình Hạng quốc.
Người ta không thể không đặt ra câu hỏi, rằng tại sao quận chúa Đông Kha lại có hành vi thân mật với Trần Tĩnh Kỳ hắn tới như vậy. Nếu nói đó là do tính cách, phong tục, thì e chẳng thoả. So với phụ nữ Tiên Việt thì nữ nhân người Thát quả phóng khoáng hơn, nhưng cũng nằm trong một giới hạn nào đó chứ chả thể tuỳ nhiên, tự tiện giống như cái cách mà Đông Kha đã làm được. Trừ phi... giữa Đông Kha nàng và Trần Tĩnh Kỳ, quan hệ đôi bên không chỉ đơn thuần ở mức xã giao. Biết đâu so với tình hữu nghị mà người ta nhìn thấy, bọn họ đã thân mật hơn nhiều...
Mặc dù chỉ là phỏng đoán, song có người đã dựa vào đấy mà nói ra nói vào, thậm chí hướng đến Hạng đế Lý Uyên để bày tỏ lo ngại. Triệu Phi Yến, Lý Long Thành, phe cánh của bọn họ khá là tích cực. Mà ngẫm cũng đúng, với tình hình hiện tại, bọn họ làm sao có thể vui vẻ đứng nhìn Trần Tĩnh Kỳ củng cố địa vị. Thân phận nghĩa tử cùng một quận đất phong kia, nó vô cùng có ý nghĩa. Nếu dùng tốt, căn cơ của Trần Tĩnh Kỳ tại Hạng quốc sẽ ngày càng vững chắc.
Mẫu tử Triệu Phi Yến không muốn điều đó xảy ra. Bọn họ không thể để thế lực của Hoàng hậu Triệu Cơ và Thái tử Lý Long Tích quá vượt trội hơn mình. Trong suy nghĩ của bọn họ, Trần Tĩnh Kỳ chính là một quân cờ trong tay Hoàng hậu Triệu Cơ, hắn đang ra sức phò tá cho mẹ con nàng.
Những toan tính của Triệu Phi Yến, Lý Long Thành, Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên biết được. Hắn cảm thấy có hơi phiền toái, nhưng cũng chẳng quá lo. Hắn tin Hạng đế đủ sáng suốt để nhìn ra vấn đề. Kỳ thực, so với Triệu Phi Yến, Hoàng hậu Triệu Cơ mới càng khiến cho hắn phải lưu tâm phòng bị...
...
Lý Uyên là một người biết giữ lời. Sau khi việc tiếp đón sứ thần Đại Liêu hoàn tất, hắn cũng liền hạ lệnh thúc đẩy, đem toàn bộ vùng đất Ninh Kiều thuộc Quý Châu chuyển giao cho Trần Tĩnh Kỳ quản lí. Những phần thưởng khác cũng là như thế; năm mươi vạn lượng bạc trắng, năm mươi xấp vải lụa Hồng Đào, năm mươi vò rượu quý, hết thảy đều đã sớm được thái giám Quế Lân đưa đến tận phủ đệ của Trần Tĩnh Kỳ, trước cả khi đoàn sứ Đại Liêu quay về nước.
Còn về phía Đại Trần, phản ứng của Thiên Đức hoàng đế, cái này Trần Tĩnh Kỳ cũng chả phải lo, tất cả đều đã được Hạng đế Lý Uyên thu xếp chu toàn. Từ Trần quốc, Thiên Đức hoàng đế thậm chí còn đích thân viết thư gửi đến Đại Hạng để biểu thị sự tán đồng, ý tứ câu chữ còn tỏ ra hân hoan, tràn đầy thiện chí.
Chỉ là... Trần Tĩnh Kỳ, hắn không tin. Hắn thừa biết Thiên Đức là ai. Hắn hiểu, sự nhún nhường, thái độ niềm nở này của Thiên Đức thực chất chỉ để ngụy trang, nhằm có thêm thời gian phát triển binh lực mà thôi. Thời điểm binh lực đã đủ mạnh, thời cơ vừa tới, Đại Trần chắc chắn sẽ lập tức xua quân tiến vào đất Hạng.
Trong bối cảnh phức tạp như hiện nay, khi trước mặt là Liêu, bên hông là Trần, cả hai đều lăm le muốn xâm phạm, Hạng quốc quả đối mặt không ít khó khăn. Trần Tĩnh Kỳ sống trên đất Hạng, làm vương nước Hạng, lẽ dĩ nhiên cũng nằm trong thế cục. Một khi Hạng quốc bị tấn công, rơi vào nguy hiểm, tánh mạng của hắn e là khó giữ. Vì vậy, nhân khoảng thời gian còn hoà hoãn này, hắn cần phải tranh thủ thu lấy lợi ích, tìm kiếm cho mình một "thế" đứng an toàn nhất có thể.
Nếu có ai đó hỏi tại sao hắn không tính chuyện trở về Trần quốc, tại sao hắn không dùng danh tiếng đang có sẵn, đã được công nhận của mình để làm bàn đạp mà tranh đấu ở Trần, trong tư cách một vị hoàng tử chính thống, thay vì sống với thân phận vương gia nước Hạng, đưa bản thân vào giữa trùng trùng hiểm nguy... Hắn chắc chắn sẽ nhếch môi cười nhạt.