Căn nhà coi như đủ rộng, tổng cộng chia thành bốn gian, hai phòng. Gia chủ là một đôi vợ chồng già, chồng tên Lưu Hưởng, vợ gọi Lưu thị, tuổi đều đã ngoài năm mươi. Vốn dĩ họ có hai đứa con gái và một đứa con trai, nhưng hiện nay con gái đã đi lấy chồng, còn con trai thì đã tòng quân, thỉnh thoảng mới trở về thăm.
Biết được thân phận tôn quý của Trần Tĩnh Kỳ và Bình phi, Lưu Hưởng - Lưu Thị tỏ ra vô cùng kính cẩn, răm rắp nghe theo chỉ thị mà không dám có nửa lời trái ý. Bọn họ thậm chí còn chủ động đem hết hai căn phòng trong nhà nhường lại cho Bình phi và Trần Tĩnh Kỳ làm nơi nghỉ chân. Song Trần Tình Kỳ đã từ chối, chỉ lấy một phòng cho Bình phi, phần mình hắn xin ngủ trên bộ ván ngựa đặt ở gian sau của căn nhà.
Đối với cách hành xử của hắn, Bình phi dù không nói ra nhưng trong bụng cũng âm thầm tán thưởng. Tất nhiên là bản thân nàng sẽ không thừa nhận, bất quá một ý nghĩ thoáng qua vậy thôi.
Màn đêm chính thức buông xuống, bên ngoài trời vẫn đổ mưa. Sau khi đi phân phó cho các thị vệ, nhắc nhở đám quân binh phải cẩn thận canh phòng, Trần Tĩnh Kỳ quay trở vào nhà. Đi cả ngày đường, thân thể hắn giờ đã thấm mệt, lúc này cần được nghỉ ngơi.
Bất công?
Tôi tớ và chủ nhân thì làm sao có thể đánh đồng. So với đám quân binh hiện vẫn đang dầm mưa, hứng gió, sức khoẻ của hắn và Bình phi quan trọng hơn nhiều.
...
Mặc dù cả thân thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi, song Trần Tĩnh Kỳ vẫn không tài nào chợp mắt được. Tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, chúng phiền nhiễu hắn. Lòng hắn cảm thấy bất an.
Hắn nhẹ trở mình, xoay đầu nhìn về hướng phòng Bình phi, cách một bức tường miên man suy nghĩ.
- A a a...!
Bỗng, trong đêm tối, một tiếng hét thất thanh vang lên. Rõ ràng là giọng Bình phi!
Trần Tĩnh Kỳ không kịp nghĩ nhiều, lập tức bật người dậy, phóng đi.
- Nương nương! Xảy ra chuyện gì?!
Trong căn phòng nhỏ, dưới ngọn đèn mờ, Trần Tĩnh Kỳ nhìn thấy Bình phi đang ngồi co ro trên giường, nét mặt đầy sợ hãi. Hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra mà lại khiến nàng bị kinh động tới như vậy.
- Nương nương, người có sao không?! Mau nói ta biết đã xảy ra chuyện gì?!
- Nó...
Lâm Thục Nhu run giọng, ngón tay chỉ về phía trước:
- C-Chuột... Có chuột...
Chuột?
Khuôn mặt Trần Tĩnh Kỳ đờ ra. Nãy giờ hắn còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, hoá ra...
Chuột... Phải rồi, đối với những loài vật như thế, nữ nhân hầu như ai cũng bài xích.
- Điện hạ, nương nương, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lưu Hưởng và Lưu thị vừa mới tới, bộ dáng khẩn trương lên tiếng hỏi. Mới rồi, chính tiếng la thất thanh của Bình phi đã đánh thức bọn họ.
Nhìn đôi vợ chồng già đang thấp thỏm, Trần Tĩnh Kỳ mới dịu giọng trấn an:
- Không có gì đâu, chỉ là một con chuột thôi.
Rồi hắn quay sang bảo mấy tên thị vệ ở gần bên:
- Ổn rồi, các ngươi lui ra ngoài đi. Ta sẽ xem chừng Bình phi.
- Vậy chúng thuộc hạ xin phép cáo lui.
...
Đám thị vệ đã lui ra ngoài, vợ chồng Lưu Hưởng cũng vừa mới rời đi, bên trong căn phòng lúc này chỉ còn lại Trần Tĩnh Kỳ và Bình phi Lâm Thục Nhu.
Hắn chần chừ, hỏi ý:
- Nương nương, người có cần ta ở lại không?
Lâm Thục Nhu khẽ cắn môi, vẫn cứng đầu như cũ:
- Không cần.
Thấy nàng dứt khoát như vậy, Trần Tĩnh Kỳ dù muốn lưu cũng chỉ đành thôi ngay ý định.
- Nếu có chuyện gì nương nương cứ gọi, Tĩnh Kỳ sẽ lập tức chạy sang ngay.
Lâm Thục Nhu không nói gì.
Bất đắc dĩ, Trần Tĩnh Kỳ xoay gót rời đi.
Đúng lúc này, phía dưới chân giường của Lâm Thục Nhu, những tiếng "chít chít" lại một lần nữa vang lên.
- A a a...!
Khuôn mặt ngập tràn kinh hoảng, Lâm Thục Nhu hất tung cả tấm chăn mà tháo chạy. Song vì quá vội, chân nàng vướng phải thành giường, dẫn đến té ngã, đầu thậm chí cũng suýt va vào vách, may là có người ra tay đỡ kịp.
- Nương nương, người có sao không?!
- Đừng động vào ta!
Lâm Thục Nhu đem Trần Tĩnh Kỳ đẩy ra, mông nhích lui, tận tới khi đụng phải thành giường mới chịu dừng lại. Hai mắt ướt lệ, nàng nhìn hắn rồi bật khóc.
Những tiếng nấc nghẹn khiến người phải xót xa, ái ngại. Trần Tĩnh Kỳ nhìn mấy tên thị vệ, xua tay ra hiệu.
Đợi cho bọn họ đi rồi, hắn mới bước đến bên cạnh nàng.
- Bình phi nương nương...
Lâm Thục Nhu không đáp, hai mắt vẫn như cũ nhìn chằm hắn. Rất là tức giận.
Lâm Thục Nhu nàng không quên được. Chuyện hôm đó vẫn luôn ám ảnh tâm trí nàng, dày vò nàng. Tấm thân hoen ố, danh tiết bị hủy, tất cả những gì tốt đẹp của nàng đều mất hết rồi.
Do ai?
Cũng vì sự hiểm độc của Triệu Cơ! Cũng vì Trần Tĩnh Kỳ hắn!
Hắn bị gài bẫy, nàng biết. Nhưng nàng không thể không oán, không thể không hận!
- Xin lỗi...
Trần Tĩnh Kỳ nào có ngốc, đương nhiên nhìn ra được nỗi lòng Lâm Thục Nhu. Chính hắn và Triệu Cơ đã kéo nàng vào vòng xoáy tranh đấu này. Đau khổ của nàng, bản thân hắn vốn phải chịu một phần trách nhiệm.
- Xin lỗi?
Lâm Thục Nhu cười cay đắng:
- Những gì ta gánh chịu, ngươi nghĩ chỉ một câu xin lỗi liền xong sao? Có thể xoa dịu, khiến ta quên bỏ?
Mười đầu ngón tay nàng siết chặt.
- Trần Tĩnh Kỳ, ta hận ngươi. Ngươi và Triệu Cơ, ta hận các ngươi...
- Ta... có thể làm gì cho nương nương?
- Chết đi.
Lâm Thục Nhu bảo.
Ngó thấy đối phương im lặng, nàng cất giọng giễu khinh:
- Thế nào? Không dám?
- Xin lỗi, nhưng ta vẫn chưa muốn chết.