Rất chậm rãi, cũng rất khẽ khàng, Trần Tĩnh Kỳ liếm qua môi mềm, khiêu khích giai nhân. Mỗi một động tác, mỗi một cử chỉ, bất kể từ miệng hay tay của hắn thì đều rất thành thục; cứ thế, chả mấy chốc mà cơ thể Mục Chân đã trở nên nóng ran, vài nơi ướt át.
Nàng vừa mới buông lỏng phòng bị, Trần Tĩnh Kỳ lập tức tách mở răng ngà, đưa lưỡi tiến vào bên trong, đem hơi thở của nàng từng ngụm từng ngụm cắn nuốt.
Mục Chân cảm thấy đầu óc trở nên mê muội, chỉ muốn xuôi theo dục vọng mà cùng nam nhân trước mặt ôm ấp triền miên.
Nàng như vầy có phải rất dâm đãng hay không?
Xin đừng nghĩ Mục Chân nàng rẻ mạt như thế. Nếu kẻ đang thân mật với nàng không phải Trần Tĩnh Kỳ mà là một nam nhân nào khác, nàng chắc chắn sẽ kịch liệt phản kháng. Trần Tĩnh Kỳ, hắn đã trở nên quá thân thuộc với nàng rồi. Hơn bảy năm trời nàng đi theo bên cạnh hắn, nghe những lời hắn nói, nhìn thấy những việc hắn làm, trong lòng nàng từ lâu đã cảm mến.
Dung mạo tuấn mỹ, khí chất bất phàm, học thức uyên thâm, năng lực hơn người... bao nhiêu ưu điểm đều hội đủ ở Trần Tĩnh Kỳ, có thể nói hắn chính là hình mẫu lý tưởng nhất của hầu hết nữ nhân. Mục Chân nàng có yêu thích hắn cũng rất đỗi bình thường, thậm chí muốn nàng dâng hiến tấm thân cho hắn, điều đó không phải không được. Chỉ là... Mục Chân nàng nguyện, Trần Tĩnh Kỳ hắn liệu có ưng?
Trong quá khứ, Trần Tĩnh Kỳ há đâu lại chưa từng đụng chạm. Nhiều là khác. Thân thể nàng, từ đầu tới chân đều đã bị hắn khám phá qua. Những nơi tư mật cũng chẳng hề ngoại lệ. Song...
- Ưm... Công tử, xin đừng...
Một tia lý trí còn sót lại đã nhắc nhở Mục Chân, giúp nàng có thêm nghị lực để khước từ. Nàng vội đem Trần Tĩnh Kỳ đẩy ra, thoát khỏi cái ôm thân tình của hắn.
Thế nhưng, khi nàng vừa chạy, một cánh tay đã liền vươn ra níu giữ. Một lần nữa, Trần Tĩnh Kỳ lại kéo nàng trở về.
- Công tử...
- Sao lại chạy? Ngươi không thích ư?
Mục Chân cắn môi, sâu trong đáy mắt có mấy phần u oán. Câu hỏi này, đáng ra hắn không nên hỏi. Thành thật mà nói, đối với những cái vuốt ve mơn trớn, những nụ hôn thân mật mà hắn dành tặng cho nàng, Mục Chân nàng cũng thích lắm. Nhưng dẫu có thích hơn nữa thì nàng vẫn phải khước từ. Bởi vì Trần Tĩnh Kỳ, hắn rất "ác".
Nhuyễn ngọc ôn hương này, hắn chắc chắn nếm, nhưng khẳng định sẽ không ăn!
Một thị tì có gương mặt thanh tú, thân thể kiều mị như nàng, chủ tử nếu là nam nhân, sinh lý ổn định, lý gì lại không ham muốn? Nói sao các nàng cũng chỉ là một loại tài sản, đối với thân thể các nàng, chủ nhân có toàn quyền định đoạt. Ấy vậy mà Trần Tĩnh Kỳ...
Đi theo hắn những bảy tám năm trường, đến hôm nay Mục Chân nàng vẫn cứ còn là nữ tử trinh nguyên! Nhiều đêm nằm nghĩ, chính bản thân nàng cũng cảm thấy tủi thân lắm a!
Sinh lý Trần Tĩnh Kỳ bất ổn? Hay là tâm lý hắn có vấn đề?
Đều không phải. Mục Chân dám khẳng định so với đại đa số nam nhân trong thiên hạ, năng lực phòng the của chủ nhân nàng tốt hơn rất nhiều. Đối với hắn, cái chuyện ngự hai ba nữ nhân, triền miên thâu đêm suốt sáng cũng chả có gì đáng kể.
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy? Hắn có biết mỗi lần khiêu khích nàng rồi bỏ đi như thế, trong lòng nàng rất hụt hẫng, tâm tình rất thất lạc hay không?
- Công tử, xin đừng dày vò nô tì nữa.
Thanh âm rất nhỏ, chỉ vừa đủ để Trần Tĩnh Kỳ nghe được. Và nghe xong thì... hắn lặng lẽ thu tay, đem tự do trả lại cho Mục Chân nàng.
- Công tử, nếu không còn việc gì, nô tì xin phép cáo lui.
Đáp lại là một cái gật đầu nhè nhẹ.
...
Hoàng cung.
Trong bộ giáo phục chỉnh tề, Trần Tĩnh Kỳ men theo lối cũ hướng Thái Bình Lâu đi tới. Lúc hắn tiến vào, thấy trong lớp các học trò đã có mặt đông đủ. Mấy vị hoàng tử thì ngồi tụm lại với nhau, chuyện trò rôm rả; riêng Lý Long Tranh - cô công chúa duy nhất - chẳng buồn tham dự, chỉ ngồi yên ở chỗ của mình, hai mắt dán vào quyển sách đặt ngay bên dưới, bộ dáng rất là chăm chú.
Tất nhiên đấy không phải hành vi giả tạo, cố tình biểu hiện cho người khác xem. Từ xưa đến giờ cô bé vốn đã luôn hiếu học như vậy rồi. Trần Tĩnh Kỳ biết rõ điều ấy.
- Chào các trò.
- Chúng con chào thầy!
Trần Tĩnh Kỳ đưa tay ra hiệu cho các học trò của mình ngồi xuống, mắt thoáng liếc qua tiểu công chúa Lý Long Tranh một chút, rồi từ tốn cất giọng:
- Bài học trước có chỗ nào các trò còn chưa hiểu hay không? Nếu có thắc mắc thì cứ hỏi, ta sẽ tận tình giải đáp.
Các vị hoàng tử quay mặt nhìn nhau, rồi một người đứng lên nói:
- Thưa thầy, ngày hôm qua thầy Nguyễn có giảng về chính sách cai trị thời Thái Tông, học trò vẫn còn vài điểm nghi vấn, mong được thầy giải đáp.
- Cứ nói.
- Dạ.
Vị hoàng tử nọ nhanh chóng nêu ra vấn đề...
Buổi học cứ thế tiếp diễn, sau khi đã giúp các học trò cởi bỏ hết mọi khúc mắc, Trần Tĩnh Kỳ mới chính thức đi vào bài mới. Trong quá trình giảng dạy, hắn vẫn theo cách cũ, lồng ghép những hình ảnh cụ thể, đưa ra các dẫn chứng minh hoạ, thỉnh thoảng cũng sẽ bất ngờ đặt câu hỏi để xem phản ứng của các học trò, cách nhìn của chúng.
Không ngoài ý muốn, nhạy bén nhất vẫn là nhị thập nhất hoàng tử Lý Long Cân và tiểu công chúa Lý Long Tranh. So với bốn người còn lại, bọn chúng rõ ràng thông minh hơn hẳn.
Song...
Giữa hai đứa trẻ này, cách biệt cũng thật là quá lớn. Không phải trí lực mà nơi tâm tính. Ở Lý Long Tranh, cái Trần Tĩnh Kỳ cảm nhận được là sự thiện lương, thuần khiết; phải - trái, đúng - sai, cô bé có thể phân biệt rõ ràng. Lý Long Cân thì khác, tính tình của đứa trẻ này thực hơi khắc nghiệt. Sự sai biệt ấy, thiết nghĩ là do chịu ảnh hưởng trực tiếp từ Triệu Phi Yến và Lâm Thục Nhu.
Hoàng phi Triệu Phi Yến - một kẻ ham muốn quyền lực, mong cầu địa vị - và Bình phi Lâm Thục Nhu - một người sống giản dị, vô tranh vô cầu, giữa đôi bên vốn dĩ đã không cùng chung lối đi.
"Con hư tại mẹ", câu nói này rất đúng trong trường hợp của Lý Long Cân.
Nhưng, biết thì biết vậy chứ Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng bận tâm làm gì. Hắn là thầy chứ đâu phải cha, đối với Triệu Phi Yến hắn nào có thiện cảm. Lại nói, Lý Long Cân trong mắt hắn không được đâu có nghĩa trong mắt Triệu Phi Yến kia cũng như thế. Dám cá nàng ta ưa chuộng đấy.