Quân Vương Ngự Nữ

Chương 62: Cố tình làm khó




- Đó chẳng phải An Vương và Cao công tử ư?
- Phải, đúng là Cao công tử và An Vương.
- Chậc...
Một tên trong đám tặc lưỡi:
- Nãy giờ ta lo nói chuyện mà không để ý. Có An Vương và Cao công tử ở đây, mấy người chúng ta sợ là chẳng còn cơ hội.
Cả bọn văn nhân ai nấy lắc đầu nhụt chí, kể cả Tô Sáng - kẻ đã rất tự tin ban nãy - lúc này khuôn mặt cũng ỉu xìu. Văn chương thi phú của Tô Sáng hắn tuy rằng không tệ, nhưng để so với hai vị kia thì...
- Aiz... Các ngươi cũng không cần thất vọng. Hôm nay chúng ta tới đây, được diện kiến qua phong thái của Doanh Doanh cô nương đã tốt rồi. Nào, tiếp tục uống rượu, tiếp tục uống rượu!
Có người khai thông, đám văn nhân rất nhanh lại cân bằng tâm lý, cùng nhau đối ẩm ngâm thơ.
Qua thêm nửa canh giờ, khi Mai Hương Viện đã chật kín người, rốt cuộc Lạc Doanh Doanh cũng xuất hiện.
Vẫn như mọi khi, phân nửa khuôn mặt được che bởi một tấm mạn trắng mờ, trong bộ tử y rộng cổ, Lạc Doanh Doanh từ trên lầu năm, theo lối cầu thang bước xuống lầu ba, đi kèm bên cạnh là bốn tì nữ chuyên hầu hạ riêng cho nàng.
Hai tì nữ đem vạt áo lau qua ghế, sau đó mới để Lạc Doanh Doanh ngồi lên.
An vị, Lạc Doanh Doanh chậm rãi đưa mắt ngó quanh một vòng, cuối cùng dừng ở nơi đối diện - chỗ mấy người Trần Tĩnh Kỳ, Chu Đại Phú, Cao Trạm đang ngồi.
- Các vị, hoan nghênh mọi người đã đến Mai Hương Viện.
Giọng nói trong như suối ngàn khiến cho tất cả khách nhân phải tập trung chú mục, chỉ sợ mình bỏ sót. Trần Tĩnh Kỳ, hắn cũng không muốn rời mắt. Hắn phải thừa nhận trong số những nữ nhân mình từng gặp, chẳng ai có thể so bì chất giọng với Lạc Doanh Doanh. Thanh âm của nàng giống như ẩn chứa ma lực, khiến người mụ mị...
Đầu bên kia, Lạc Doanh Doanh nói tiếp:
- Hẳn mọi người đều đã biết, đêm nay tiêu chí chọn khách nhân của Doanh Doanh sẽ có đôi chút thay đổi... Doanh Doanh sẽ ra một câu đối, nếu ai đối được, câu đối tương xứng nhất, như vậy người đó sẽ trở thành khách nhân của Doanh Doanh.
- Doanh Doanh cô nương, xin mời cô nương ra câu đối!
- Doanh Doanh cô nương, mời ra câu đối!
Liên tiếp những thanh âm thúc giục, rõ ràng mọi người đều đã rất nóng lòng.
Lạc Doanh Doanh cũng hiểu, chẳng để mọi người phải chờ đợi thêm. Sau khi ra hiệu bảo mọi người im lặng, nàng cao giọng đọc:
- Phất phất phóng phong phan, pháp phái phi phù, phù phụng phật.
(Phất phơ cờ phướn bay trước gió, đạo pháp và cờ phướn bay để thờ Phật.)
Câu đối vừa ra, toàn trường ai nấy đều im bặt.
Những vị tài tử văn nhân ban nãy còn hăng hái, lúc này cũng lặng thinh. Câu đối kia... không dễ đối a!
Xưa nay, cái tài đánh đàn tì bà của Doanh Doanh thì tất cả đều biết, song còn văn chương thi phú thì chưa nghe ai nhắc. Vốn mọi người còn tưởng một kỹ nữ như Doanh Doanh thì sẽ chẳng thể ra được câu nào hóc búa, thật không ngờ...
Quân binh ra trận, gặp biến thì nhìn tướng, các khách nhân không hẹn mà cùng nhìn lên lầu ba, chỗ Trần Tĩnh Kỳ và Cao Trạm đang ngồi.
Câu đối khó thế kia, e cũng chỉ hai vị này là có thể nhanh chóng ứng khẩu được.
Trên lầu, Cao Trạm vẫn còn nhíu mày suy tư để tìm chữ. Trần Tĩnh Kỳ, hắn cũng tỏ vẻ như vậy, cúi đầu nghiền ngẫm.
Lạc Doanh Doanh kiên nhẫn chờ đợi.
Đã hơn một phút trôi qua...
Lúc này rốt cuộc có người lên tiếng. Nhưng ngoài ý muốn kẻ đó lại là Chu Đại Phú.
- Phất phất phóng phóng... phóng phong phong phong... phan... phan... a...!
- Chu huynh, không sao chứ?
- Ta cắn phải lưỡi...
Chu Đại Phú xuýt xoa, nói:
- Tĩnh Kỳ lão đệ, cái câu này... nó thật là câu đối hả? Sao ta thấy giống như... giống như người bị móm nói chuyện vậy?
- Khì...
Lời Chu Đại Phú nói ra liền khiến cho hai thiếu nữ đang ngồi hầu rượu bật cười. Trần Tĩnh Kỳ cũng cười.
Chu Đại Phú cảm nhận không sai, câu đối kia quả thật chẳng khác nào một người bị móm đọc lên.
Hắn đưa mắt nhìn về hướng đối diện, vừa hay một đôi mắt đẹp cũng đang nhìn hắn.
Lạc Doanh Doanh nói:
- Trần công tử, Doanh Doanh vẫn thường nghe các tỷ muội nói công tử là người tài hoa, ngâm thơ đối đáp đều rất giỏi. Câu đối này, chẳng biết là công tử có đối được không?
Một câu hỏi, song ý tứ lại giống như là đang thách thức. Trần Tĩnh Kỳ cảm nhận như vậy.
"Nữ nhân này đối với ta dường như không mấy thiện cảm."
- Hừm...
Bên tai, tiếng Chu Đại Phú truyền sang:
- Tĩnh Kỳ lão đệ, mọi người ai cũng đều đang nhìn ngươi a. Ngươi mà không đối được thì sẽ rất mất mặt.
Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên tự mình hiểu lấy. Hôm nay mọi người đã có cách nhìn khác về hắn, cái tài văn chương thi phú của hắn đã được công nhận, còn được đánh giá rất cao, nếu như bây giờ hắn đối không được... Thế chẳng phải Trần Tĩnh Kỳ hắn còn không bằng một kỹ nữ?
- Trần công tử, người học sâu hiểu rộng như công tử mà cũng không đối được sao?
Lạc Doanh Doanh lại lên tiếng thúc giục. Dưới tấm mạn che mặt kia, Trần Tĩnh Kỳ có cảm giác nàng vừa mới nhếch môi khinh thị.
Hắn cầm ly rượu, một hơi uống cạn, xoè quạt đọc lên:
- Căng căng canh cổ kệ, cao ca kì cứu, cứu cùng kinh.
(Tất cả cùng đọc kinh cổ, đọc to lên để khảo cứu kinh Phật cho đến cùng.)
Bàn bên cạnh, nụ cười của Cao Trạm lập tức tắt lịm.
Đối diện bên kia, ánh mắt Lạc Doanh Doanh cũng đã ngưng lại.
"Phất phất phóng phong phan, pháp phái phi phù, phù phụng phật.
Căng căng canh cổ kệ, cao ca kì cứu, cứu cùng kinh."
Hai vế đối... hoàn chỉnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.