Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 621: Tĩnh Nguyệt, Priscisin




“Haha, đến giờ còn ngông cuồng nữa à, chẳng phải bây giờ ngươi chỉ là một con rùa con thôi sao>” Vong Phượng cười khẽ nhìn con rùa tím.
“Con chim nhỏ, ngươi ngủ lâu đến mức đầu óc bị ngu rồi sao? Nếu không phải nhờ bản Soái Quy xuất thủ thì ngươi có thể chạy trốn khỏi lũ tiên chết bầm kia.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy khinh thường, ngẩng đầu thật sao, không thèm liếc Vong Phượng.
“Sao ta nhớ được là một con rùa nào đó bị truy sát, ít trăm cái Bán Thánh đuổi theo mấy chục ngàn năm, sau cùng chạy đến tộc ta để nương nhờ, lại còn mượn tay tộc của ta để tinh lọc huyết mạch, dòm ngó đến Huyền Vũ Thần Thú?” Vong Phượng cười híp mắt nhìn Thiên Hoàng Tử Tinh Quy.
Cả hai người cứ khích bác nhau, dường như bọn họ đã quen từ trước, hơn nữa quan hệ còn vượt trên mức bạn tốt nữa.
“Nếu không phải nghĩ tình các ngươi cho ăn ở mấy ngàn năm thì bổn Soái Quy làm sao ra tay giúp đỡ lúc các ngươi bị…” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy ngông nghênh nói. 
“Thôi được rồi.” Vong Phượng lạnh nhạt cắt ngang.
“Đúng vậy, thời gian qua quá lâu, năm mươi ngàn năm chờ đợi, hiện tại, người cũng trở về từ chín lần Niết Bàn Luân Hồi, món nợ máu cũ nên đòi lại.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy cũng nghiêm túc, sau đó nhìn bầu trời, tựa hồ hai con ngươi màu tím quỷ dị kia có thể nhìn xuyên qua không gian, thấy rõ cảnh tượng mây trắng lượn lờ, không khí tràn ngập tiên khí, quần tiên thăng hoa.
“Món nợ máu này, chỉ có máu tươi của bọn chúng mới có thể làm dịu đi sự phẫn nộ của tộc nhân.” Vong Phượng trầm giọng nói ra.
Thoáng chốc, cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng ác liệt, không khí xung quanh ngưng đọng, sát khí như hóa thành thực chất, sát khí này phóng thẳng lên bầu trời cao, như thể có thể nhuộm cả vầng Mặt Trời thành màu đỏ tươi của máu.
“Sát khí thật kinh khủng!” Ngọc Trang ngưng trọng nhìn hai người họ, cô dùng linh lực bảo vệ bản thân nhưng vẫn cảm thấy không khỏe cho lắm.
Sát khí được ngưng tụ từ việc giết chóc của hai tồn tại cỗ lão bạo phát, người chưa trải qua nhiều trận chiến sinh tử như Ngọc Trang có vẻ không thoải mái, đó là sát khí từ rất nhiều sinh linh sở hữu quyền năng bị giết chết bởi hai họ.
“Tại sao ngươi lại chọn trúng cô gái kia?” Vong Phượng chuyển dời tầm mắt sang Ngọc Trang, vẻ mặt hiếu kỳ.
Thiên Hoàng Tử Tinh Quy này bắt nguồn từ Thiên Hoàng Thủy Hỏa Quy, sau đó lại dung hợp Thủy Hỏa Thiên Quy Bảo lại thành Thiên Quy Song Linh Hành, chủng tộc nắm giữ sức mạnh Thiên Quy Song Linh Hành là Thiên Hoàng Tiên Quy, gọi tắt là Thiên Hoàng Quy.
Chưa hết, lai lịch của tên Thiên Hoàng Tử Tinh Quy này không nhỏ chút nào, đến từ thâm hải cực xa, mang trên mình một bí mật động trời nên bị truy sát, sau đó mượn Niết Bàn Phượng Hỏa của Phượng Hoàng Tộc để tinh luyện dòng máu, đẳng cấp chủng tộc đã gần sánh vai với Huyền Vũ Thần Thú.
“Không biết, trực giác nói cho ta biết rằng cô gái đó có tiền đồ hơn ngươi nhiều.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy lạnh nhạt trả lời, bộ dạng có vẻ rất coi thường Vong Phượng.
“Thật thú vị.” Vong Phượng mỉm cười nhìn Ngọc Trang, cậu ta cảm thấy bản thân đang đứng trước một đối thủ đáng gờm.
Thiên Hoàng Tử Tinh Quy là một tồn tại nắm giữ linh hồn lẫn tất cả tinh hoa của Thiên Hoàng Quy, vì thân thể bị hủy diệt, còn lại một mảnh vỡ của linh hồn nên đành phải ẩn nấp ở trong đây, một thế giới tạo ra bởi Thiên Hoàng Quy.
Thiên Hoàng Tử Tinh Quy hấp thụ hết tinh hoa, tử khí của Thiên Hoàng Quy, đạt được tạo hóa kinh người, có thể xem như một bảo vật đủ để tu sĩ bình thường phi thăng thành tiên trong vòng một ngàn năm đổ lại.
“Cô bé, ta là Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, nếu muốn đột phá Thiên Địa Trúc Cơ, Thiên Địa Kết Đan, Thiên Địa Nguyên Anh, Thiên Địa… nói chung là chỉ cần đạt được ta, từ nay về sau, ta sẽ trợ giúp cô đặt chân đến cảnh giới cao nhất.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghiêm giọng nói.
“Đương nhiên, trước đó cô bé phải đánh bại tên chim lửa chết bầm này trước, còn phải giúp ta đoạt lấy Thiên Hoàng Song Linh Hành ở trong thân thể cũ của ta, còn phải làm một việc quan trọng nữa, đó là giải cứu một người…”
“Tóm lại, muốn tạo hóa, muốn cơ duyên, đập con chim lửa này trước đã!” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nhấn mạnh.
Đây là tồn tại từng táp luôn cả Thánh Giả vào miệng, một tồn tại tự thân ngưng tụ tạo hóa thông qua nhiều năm tháng chắc chắn không phải là thứ bình thường, chẳng trách Vong Phượng lại đi đến nơi này để tìm Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, hai người họ đã giao kèo từ trước.
Vong Phượng bình tĩnh nhìn Ngọc Trang, không để lời nói của Thiên Hoàng Tử Tinh Quy vào lòng, mặc dù mọi thứ được chuẩn bị để Vong Phượng trở nên mạnh mẽ nhất, nhưng Thiên Hoàng Tử Tinh Quy có quyền lựa chọn một người khác.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là người đó phải đánh bại Vong Phượng.
“Thế nào, cô bé có đủ tự tin không?” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy trầm giọng hỏi.
“Tôi là Ngọc Trang, một Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình, để đạt được sức mạnh to lớn hơn, tôi sẽ không ngần ngại đánh bại anh.” Ngọc Trang nhẹ nhàng giới thiệu với một đôi mắt sắc lạnh khác hẳn bình thường, cô cảm thấy Vong Phượng này đang tỏa ra một sự nguy hiểm đủ để cô đối mặt với cái chết.
Đây là một tồn tại không đơn giản!
“Cửu Chuyển Niết Bàn?” Đột nhiên, một bóng người đạp bước ra từ một cánh cổng ánh sáng chói lóa màu trắng bạc, đó là một người thanh niên với khuôn mặt hòa nhã, ở trên lưng có một đôi cánh màu trắng tuyệt đẹp, trên đầu có một vầng hào quang hình tròn đang phát sáng rực rỡ, tuy hào nhoáng nhưng lại khiến người khác cảm thấy bình ổn.
“Không ngờ ngươi lại có thể sống sót sau chín lần Niết Bàn, lột xác Niết Bàn Phượng Hỏa thành Niết Bàn Luân Hồi Hỏa.” Người thanh niên kia nhẹ nhàng nói tiếp.
“Ngươi là kẻ nào?” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, Vong Phượng lạnh lùng nhìn người mới xuất hiện đột ngột, bọn họ không phát hiện thêm có người bóp nát Trúc Cơ Thạch màu vàng để đến được đây, cho dù bóp nát thì Thiên Hoàng Tử Tinh Quy vẫn có thể khóa chặt cánh cổng, không cho phép kẻ lạ mặt xen vào.
“Xin được tự giới thiệu, ta là một trong Thất Thánh Đại Thiên Sứ, tên thật Priscisin, ở lúc này, người đời gọi ta là『Khiêm Tốn』.” Priscisin nở nụ cười nhẹ rồi nói một cách từ tốn.
Priscisin sở hữu khuôn mặt điển trai với mái tóc vàng được cắt theo kiểu cao quý gọn gàng, chiếc áo sơ mi cổ điển trang nhã màu trắng tinh khôi kết hợp với một cái quần đen tinh mỹ, một kiểu ăn mặc thời thượng của người ở địa vị cao cả, mỗi một cử chỉ lời nói đều nhã nhặn khiêm tốn làm người đối diện cảm thấy hài lòng, được tôn trọng.
“Tại sao ngươi lại biết Niết Bàn Luân Hồi Hỏa?” Vong Phượng cảnh giác nói, một ngọn lửa bùng cháy ra từ thân thể cậu, ngọn lửa màu đỏ hồng nhưng lại ẩn chứa huyền diệu quý dị thuộc về luân hồi, nếu như người yếu ớt nhìn thấy liền bị mất phương hướng, không thể thoát ra được.
Niết Bàn Luân Hồi Hỏa!
“Ta từng nhìn thấy một Tử Vong Phượng Hoàng, nó đã chết nhưng không phải vì bị giết, mà là vì quá trình Niết Bàn xảy ra sự cố, bị kéo vào Luân Hồi, thần hồn bị chôn vùi.” Priscisin bình thản lên tiếng nói ra.
“Ở trên thân thể của nó, có một ngọn lửa giống như ngươi vậy, nhưng ngọn lửa kia chỉ tồn tại được vài phút rồi dập tắt.”
“Tử Vong Phượng Hoàng?” Vong Phượng cau mày, cậu chưa bao giờ nhìn thấy chủng tộc Tử Vong Phượng Hoàng như lời kể của Priscisin, với lại tên của Pricisin rất xa lạ và khó phát âm., chắc là Priscisin đến từ một nơi cách rất xa Phượng Hoàng Tộc.
“À, thật xin lỗi vì quên chuyện quan trọng, ta là một hộ vệ của Ngọc Trang.” Priscisin cười nhẹ nói vì sực nhớ ra bản thân vẫn chưa giới thiệu đầy đủ.
“Anh là…” Ngọc Trang ngạc nhiên nhìn Pricisin, khuôn mặt, hình dạng, thần thái rất quen thuộc, cô từng triệu hồi ra Pricisin nhưng lại tưởng lầm rằng Pricisin chỉ là một sinh vật được triệu hồi, cả hai chưa từng giao tiếp quá nhiều.
“Belsin đã kể hết rồi chứ?” Priscisin nhẹ giọng hỏi.
“Anh ta đã nói hết với tôi.” Ngọc Trang nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Vậy thì tốt.” Priscisin mỉm cười gật đầu.
“Còn bây giờ, ta xin nhường lại sân khấu cho cô, hãy đánh bại người đó rồi giành lấy con rùa nhỏ màu tím.” 
“Ta là Thiên Địa Thần Quy, không phải con rùa nhỏ màu tím!” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghe vậy, vẻ mặt tức giận, kêu gào la ó phản đối.
“Rất mạnh!” Vong Phượng âm thầm đánh giá Priscisin, người này không biểu hiện gì nhiều, linh lực ôn hòa, nụ cười chân thành nhưng sức mạnh ẩn trong cơ thể thì rất khủng bố, ít nhất không thua kém cậu.
Phải biết rằng, Vong Phượng đang nắm giữ Niết Bàn Luân Hồi Hỏa, từng Niết Bàn chín lần thông qua Luân Hồi chứ không phải Niết Bàn theo cách bình thường của Phượng Hoàng Tộc, có thể nói Niết Bàn dựa vào Luân Hồi nguy hiểm hơn gấp trăm lần, một khi thất bại thì mọi cố gắng, thành tựu sẽ tan thành mây khói.
“Tên này thật kỳ lạ, mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn thấu.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghĩ thầm, lòng thì đang thở phào nhẹ nhõm vì Priscisin không tranh đoạt với Vong Phượng hay Ngọc Trang, còn lại là một hộ vệ của Ngọc Trang nữa.
Có lẽ Thiên Hoàng Tử Tinh Quy đã chọn trúng người, một hộ vệ còn nguy hiểm hơn cả Ngọc Trang, ẩn sau chuyện này là một bí ẩn lớn.
Còn Priscisin đến đây áp trận cho Ngọc Trang vì cảm thấy Ngọc Trang đang gặp gỡ những tồn tại nguy hiểm.
“Mặc dù chúng ta sẽ có một trận tỷ thí, nhưng ta nghĩ không cần phải đánh đánh giết giết, hay là ta sẽ thổi một khúc sao cho cô thưởng thức.” Vong Phượng thản nhiên lên tiếng trong khi cầm một cây sáo trên tay.
Huyết Phượng Sáo! Vong Phượng từng lấy nó ra rồi thổi một khúc lúc Bạch Linh Mộng Vũ, tạo ra một ảo cảnh hủy diện tận thế làm cho các tu sĩ hoảng sợ tột cùng.
Đó là một vũ khí mạnh mẽ đủ làm cho Thánh Giả muốn đoạt lấy.
Tuy bị phong ấn rất nhiều tầng nhưng một khúc sáo của Vong Phượng có thể làm khó dễ Ngọc Trang, một khúc sáo, một trận chiến âm thầm của hai bên.
Đối với thiên tài ở đẳng cấp vượt trội như họ, sự tranh tài không chỉ nằm ở một trận chiến, lúc này, một bài nhạc là đủ rồi.
“Xin mời, tôi rất muốn nghe anh thổi sáo.” Ngọc Trang cười khẽ. Nhưng vẻ mặt của cô thay đổi trở nên ngưng trọng, tập trung tinh thần cao độ, linh lực trong cơ thể tĩnh lặng để bảo vệ cơ thể một cách tốt nhất.
“Khúc tên Tĩnh Nguyệt!” Vong Phượng nhẹ nhàng nói, sau đó cậu ta bắt đầu thổi Huyết Phượng Sáo.
Tiếng sáo vang lên, cao vút nhưng lại trong trẻo, âm thanh sinh động tuyệt vời ngàn ngập trong Trúc Cơ Cốc, dù cho người ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng sáo tuyệt diệu này, nó đưa mọi người vào một thế giới kỳ ảo.
Mặt Trăng treo cao, hàng tỷ viên ngôi sao lấp lánh tỏa ánh sáng lung linh xinh đẹp, bóng Trăng in lên một hồ nước trong vắt, hồ nước không gợn sóng, âm thanh nhẹ nhàng vi vu khiến lòng người bị ảnh hưởng, giống như bóng Trăng đó, xinh đẹp mà tĩnh lặng.
Đối với mọi người là thế, nhưng cảm nhận của Ngọc Trang lại khác đi, cô biến mất, thân thể biến mất, linh hồn mê mẫn lạc vào bài sáo trong lành cứ vang lên tựa như không có hồi kết.
“Mình là hồ nước!” Ngọc Trang hơi cảm nhận không gian xung quanh, cô đã trở thành hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng kia, để cho bóng Trăng in đậm vào.
“Chỉ cần hồ nước nổi sóng, mình sẽ thua thuộc, đây là một bài sáo tác động tới tâm cảnh!” Ngọc Trang nắm rõ tình cảnh má cô phải đối mặt.
Tĩnh Nguyệt!
Mặt hồ không tĩnh, Nguyệt không lưu.
Ngọc Trang bình tĩnh cảm nhận tiếng sáo, nội tâm bình tĩnh lại, thưởng thức tiếng sáo đang ảnh hưởng đến tâm hồn của cô, một khi tâm hồn bị rung động thì cô sẽ thua cuộc.
Mặt hồ rộng lớn dưới màn đêm dần dần tỏa ra một ánh sáng ấm áp bao dung lấy bóng hình của Mặt Trăng, cả hai cứ lâm vào một ảo cảnh kỳ diệu không thể tả nổi.

Sau cùng, chẳng biết từ lúc nào, Vong Phượng đã cất Huyết Phượng Sáo, cậu ta mỉm cười nhìn Ngọc Trang.
“Cô xứng đáng để có được sự giúp đỡ của con rùa tím này.” Vong Phượng thản nhiên nói ra.
“Nhưng cô phải giúp ta một việc.”
“Cảm ơn anh đã nhường.” Ngọc Trang nhẹ giọng nói ra, nếu như chiến đấu một trận toàn lực thì tỷ lệ thắng của Ngọc Trang nằm ở ba phần mười, bảy phần còn lại thuộc về Vong Phượng.
“Xin hỏi, việc kia là gì?”
“Bây giờ không vội, khi thời cơ đến thì ta sẽ xuất hiện để nói cho cô biết.” Vong Phượng bình thản nói ra. 
Vong Phượng đã đề nghị so tài bằng một khúc sáo trước, chứng tỏ Vong Phượng đã nhường cho Ngọc Trang rất nhiều, có thể, sự xuất hiện của Priscisin làm Vong Phượng thay đổi ý định, tình nguyện tặng cho Ngọc Trang tạo hóa của mình.
Với sự cường đại, tâm tính cùng thiên phú siêu tuyệt của Vong Phượng, cậu ta chẳng coi trọng tạo hóa lần này lắm, chỉ là khi không có Thiên Hoàng Tử Tinh Quy đi theo thì tốc độ tu luyện của cậu ta sẽ giảm đi khá nhiều mà thôi.
Bù lại, Vong Phượng có được một ân tình từ Ngọc Trang, sau này, khi Ngọc Trang trưởng thành thì ân tình kia sẽ nặng hơn tạo hóa lúc bấy giờ.
Vong Phượng nhìn Thiên Hoàng Tử Tinh Quy một cái, sau đó trực tiếp bắt lấy một viên Trúc Cơ Thạch màu tím từ dưới hồ nước trước khuôn mặt khó chịu của con rùa tím.
“Đây là tài sản của ngươi ư, con chim lửa chết tiệt.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy rống lớn về phía Vong Phượng, người đang rời khỏi vùng đất bí ẩn này.
Sau đó, Vong Phượng rời đi, không ai biết cậu ta đi đâu và làm gì, nhưng Ngọc Trang chắc chắn rằng hai người sẽ còn gặp lại.
Khi đó, Ngọc Trang phải trả một ân tình cho Vong Phượng.
“Này cô bé, sau này ta chính là sự trợ giúp lớn nhất của cô.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy ngạo ngễ nói lớn, sau đó hơi ngẩng đầu lên chờ đợi sự tung hô, nâng niu của Ngọc Trang.
Thế nhưng, năm giây sau, Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghi ngờ quay đầu lại, thấy Ngọc Trang đã bước đến hồ nước rồi lấy mấy viên Trúc Cơ Thạch màu tím, kế tiếp, để Thiên Hoàng Tử Tinh Quy qua một bên, Ngọc Trang ngồi xuống hấp thụ Trúc Cơ Thạch màu tím.
Ngọc Trang muốn đột phá Thiên Địa Trúc Cơ!
“Này cô bé đừng có mà kiêu ngạo như thế, mau mau hầu hạ ta, nếu không ta sẽ không chỉ cô cách hấp thụ Trúc Cơ Thạch sao cho tốt nhất.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nói với vẻ mặt không vui, dù sao nó cũng là một bảo vật tuyệt thế, người người ngưỡng vọng, tham lam đến chảy cả nước dãi, tại sao lại bị ngó lơ?
Rầm! Rầm!
Tiếng nói của Thiên Hoàng Tử Tinh Quy vừa dứt thì có tiếng sấm sét nổ vang trời, Ngọc Trang đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ!
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngọc Trang không để ý đến thiên kiếp, cứ bỏ mặc các tia lôi điện cực mạnh bổ xuống, nhưng nó bị ngăn cản ở bên ngoài Ngọc Trang bởi một tấm khiên ánh sáng nhàn nhạt, vững chắc đến mức làm thiên kiếp cảm thấy áp lực.
Đầu năm nay, làm thiên kiếp không dễ dàng chút nào.
Ngọc Trang tiếp tục hấp thụ Trúc Cơ Thạch màu tím, đánh sâu vào cảnh giới Thiên Địa Trúc Cơ, thời gian trôi qua nhanh chóng, bảy ngày bảy đêm, Ngọc Trang đã luyện hóa xong viên Trúc Cơ Thạch đó, chuẩn bị phá vỡ bức tường trước mặt, đột phá cảnh giới.
Tuy nhiên, tại thời điểm quan trọng này, Ngọc Trang cảm thấy bản thân chuẩn bị gặp phải nguy hiểm lớn lao, một mối nguy cơ bao phủ trong lòng của cô.
Ầm! Ầm!
Trời đất điên đảo, mặt đất nứt vỡ, không khí phát ra tiếng nổ vang trời, bỗng nhiên, không gian vỡ vụn, Ngọc Trang nhìn thấy một bàn tay làm bằng đá đang đấm tới vùng không gian bí ẩn này, nấm đấm đó lớn đến không thể nhìn thấy toàn bộ, ít nhất là mười km.
Áp lực tỏa ra từ bàn tay đá khổng lồ này đã vượt qua Tứ Dương kỳ, gần chạm đến Ngũ Dương kỳ!
“Haha! Không ngờ bổn Tiên Tướng lại chiếm lấy được cơ duyên tuyệt vời như vậy, một con nghiệt súc và một người sở hữu thể chất mạnh mẽ.” Dường như một tiếng cười lớn vang vọng đến vùng không gian này.
“Nào, hãy trở thành một phần của bổn Tiên Tướng đi!”
“Đó là Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn!” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy trợn mắt lên nhìn, nó thấy được một người khổng lồ vươn người xuyên qua tầng mây, dùng một tay đấm vỡ không gian để đánh vào nơi này.
Mà người khổng lồ kia chính là Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn!
Tại thời điểm nguy hiểm, Ngọc Trang không thể bỏ ngang vì cô đang đột phá, nếu bỏ dỡ sẽ gặp phản phệ, mất đi tư cách đột phá Thiên Địa Trúc Cơ.
Bàn tay khổng lồ đấm mạnh tới, không khí nổ tung, áp lực khủng khiếp làm cho không gian nhỏ này run rẩy liên hồi.
“Ngọn Núi Nhỏ dừng tay, Hoa Linh không cho phép Ngọn Núi Nhỏ làm hại đến bạn Ngọc Trang.” Bỗng nhiên, một vệt ánh sáng nhỏ bé lao vụt đến chặn trước nắm đấm khổng lồ, theo đó là một giọng nói non nớt vang lên.
Ầm!
Nắm đấm không ngừng lại, một tiếng nổ rung chuyển đất trời vọng ra, một vùng đất lớn bị nứt vỡ, sụp xuống mấy chục mét, không gian nhỏ vốn đã yếu còn bị sức mạnh cỡ đó đánh trúng nên bắt đầu rách nát.
“Hoa Linh!!” Ngọc Trang mở mắt ra nhìn bóng hình nhỏ bé kia, ở trước nắm đấm khổng lồ, Hoa Linh không cản được một giây đồng hồ, cô bé bị đánh trúng, ánh sáng trên thân tan biến, thân thể rơi vào không gian nhỏ ở gần Ngọc Trang.
Sức sống suy yếu dần, ánh mắt của Hoa Linh mơ hồ nhìn Ngọc Trang.
“Bạn Ngọc Trang….”
“Xin đừng làm hại… Ngọn Núi… Nhỏ.”
Sức sống biến mất sau giọng nói yếu ớt kia, Ngọc Trang không màng đến tình trạng của bản thân, cô lập tức đứng lên rồi chạy đến gần Hoa Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.