Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 739: Lời mời của Thanh Vũ




Không Vũ Vương Thành, Tiệm Tạp Hóa Quang Minh.
Mặc Hàn đang đón tiếp hai khách quý đến từ Công Hội Tạo Tác Sư.
Một là Hội Trưởng của công hội tại Không Vũ Vương Triều, Nguyễn Trần Thái Dung, người từng giao dịch với Thanh Vũ và cũng là thầy của Naela cùng với nhiều đứa trẻ có tài năng khác đến từ Giáo Đình.
Hai là Hội Trưởng của công hội tại Yêu Nguyệt Tông, một phân bộ hai sao, Nguyễn Trần Trung Quân, đồng thời là Tạo Tác Sư ba sao, địa vị thậm chí không thua kém gì Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tông là Trần Huyền Tôn Giả.
“Lục Diệu Trà này quả nhiên đúng với tên gọi, trà ngon, trà ngon.” Nguyễn Trần Trung Quân nâng một ly trà thơm lừng lên miếng rồi nếm thử, sau đó đặt ly trà lên bàn rồi khen ngợi.
“Nếu như Trung Quân Hội Trưởng thích Lục Diệu Trà vậy thì một hồi nữa ông cứ lấy một ít mang về.” Mặc Hàn mỉm cười nói.
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn sự tiếp đãi chu đáo của Mặc Hàn Giáo Chủ.” Trung Quân cười nhạt một tiếng.
“Về việc hợp tác…” Trung Quân lên tiếng nói tiếp.
“Không vội, tôi không thể làm chủ chuyện này được vì vậy tôi đã gửi tin cho ngài Giáo Hoàng, chắn hẳn ngài ấy đang trên đường đến đây.” Mặc Hàn chậm rãi cất tiếng nói ra.
“Giáo Hoàng à?” Trung Quân khẽ gật đầu.
Sau khi nhìn thấy dị tượng kinh người ở gần Quang Minh Thánh Điện, tổng bộ Quang Minh Giáo Đình thì Nguyễn Trần Thái Dung và Trung Quân đã trở về rồi bàn bạc lại một cách kỹ lưỡng, lần này, họ không những mua các vật liệu quý hiếm từ tiệm tạp hóa mà còn có một đề nghị khác.
Thái Dung yên lặng nhìn vào Trung Quân sau đó lại âm thầm đánh giá Mặc Hàn, cô cảm nhận được Mặc Hàn không hề tỏa ra một chút linh áp gì, cứ như ông ta là một người bình thường chưa bao giờ tu luyện.
Dù vậy, Thái Dung vẫn không dám khinh thường, ngược lại, cô càng coi trọng Mặc Hàn Giáo Chủ vì biết rõ tu vi của Mặc Hàn rất cao, vượt qua khả năng mà Thái Dung có thể cảm nhận được.
“Trung Quân Hội Trưởng, ông có biết tu vi của Mặc Hàn Giáo Chủ đã tới cảnh giới nào rồi không?” Thái Dung cảm thấy hiếu kỳ nên truyền âm cho Trung Quân.
Trung Quân là Tạo Tác Sư ba sao, tu vi Nguyên Anh kỳ, cho nên Thái Dung nghĩ rằng Trung Quân có thể cảm nhận ra được tu vi của Mặc Hàn.
Đáng tiếc, Nguyễn Trần Trung Quân liền truyền âm trả lời Thái Dung với giọng điệu ngưng trọng:
“Tôi không thể cảm nhận được tu vi của Mặc Hàn, theo tôi suy đoán thì tu vi của Mặc Hàn đã đạt đến Hóa Thần Đại Tôn trở lên, chỉ tu sĩ ở cảnh giới đó mới có thể ẩn dấu tu vi khỏi sự cảm ứng của tôi.”
“Hóa Thần Đại Tôn?” Thái Dung kinh ngạc nhìn vào Mặc Hàn.
“Thái Dung Hội Trưởng, cô có chuyện gì sao?” Mặc Hàn mỉm cười hỏi vì Thái Dung bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào ông.
“Không có gì.” Thái Dung lắc đầu trả lời.
Thái Dung không ngờ rằng một Hồng Y Giáo Chủ lại là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn!
Phải biết rằng, trước đó khi Thái Dung gặp gỡ Thanh Vũ thì cô chỉ suy đoán tu vi của Thanh Vũ ở khoảng Nguyên Anh Chân Quân mà thôi.
Một Hồng Y Giáo Chủ đã mạnh mẽ khó tin như vậy thì rốt cuộc nội tình của Quang Minh Giáo Đình sẽ khủng bố ra sao?
Thái Dung không nghĩ ra được và cũng không dám nghĩ, chẳng trách Giáo Đình nghiễm nhiên truyền bá tín ngưỡng ở Không Vũ Vương Triều, Kinh Hồng Vương Triều mà không sợ Yêu Nguyệt Tông phản ứng và vạch mặt trở thành thù không đội trời chung với Đà La Môn và Hợp Ma Tông.
Suy nghĩ kỹ càng thì mọi thứ khá hợp lý, ngay cả tu sĩ bảo vệ tiệm tạp hóa cũng là Nguyên Anh hậu kỳ đã cho thấy nội tình hùng hậu của Giáo Đình rồi.
Thời gian trôi qua, khoảng chừng mười phút sau, Mặc Hàn đột nhiên đứng lên rồi khom người về phía cánh cửa ra vào của tầng thứ năm tiệm tạp hóa, đây là tầng cao nhất mà tiệm tạp hóa vừa xây dựng thêm để tiếp đãi tu sĩ Ngũ Dương kỳ.
“Tham kiến Giáo Hoàng!”
“Giáo Hoàng?” Trung Quân, Thai Dung bất ngờ nhìn vào động tác của Mặc Hàn, bọn họ còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì một người đã xuất hiện ở phía cánh cửa, người đó giống như bước ra từ hư không vậy.
“Thái Dung Hội Trưởng, chúng ta lại gặp mặt!” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng trong khi nhìn vào Thái Dung.
Giáo Đình có thể đóng tàu vận chuyển lớn ở Hành Tinh Gaia cũng nhờ vào Nguyễn Trần Thái Dung đưa tới hàng mẫu, thông qua sự phân tích, mổ xẻ của Viện Trưởng Mira, tàu vận chuyển của Giáo Đình đang ngày càng được cải tiến sao cho mạnh mẽ hơn.
“Chào ngài Giáo Hoàng.” Thai Dung khẽ nói.
“Đây là…?” Thanh Vũ đưa mắt nhìn vào Nguyễn Trần Trung Quân.
Thai Dung liền lên tiếng giới thiệu cho Thanh Vũ:
“Đây là Nguyễn Trần Trung Quân, một Hội Trưởng của công hội tại địa phận của Yêu Nguyệt Tông!”
“Thì ra là Trung Quân Hội Trưởng, thứ lỗi cho ta không thể đón tiếp kỹ càng!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.
“Không dám, không dám!” Trung Quân vội vàng lắc đầu.
“Được gặp gỡ ngài Giáo Hoàng chính là vinh hạnh của tôi.”
Quả đúng là một Hội Trưởng lão luyện, cao tuổi, nói lời ngon ngọt làm người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu, sau này có bàn chuyện làm ăn cũng dễ dàng hơn.
“Nghe nói hai vị Hội Trưởng đến đây là muốn hợp tác với Giáo Đình?” Thanh Vũ từ tốn hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn hợp tác với Quang Minh Giáo Đình.” Trung Quân gật đầu đáp.
Trung Quân, Thái Dung đều nhất trí cho rằng Quang Minh Giáo Đình này không đơn giản, vì vậy, họ đều muốn kết giao chuyên sâu hơn một chút nữa ngoài việc mua bán vật liệu bình thường.
“Chúng tôi muốn mua nguyên liệu từ tiệm tạp hóa, ngoài ra chúng tôi còn muốn trở thành Tạo Tác Sư của Quang Minh Giáo Đình!”
Nghe thấy lời nói của Trung Quân, ánh mắt của Thanh Vũ ngưng tụ, Mặc Hàn đứng lên nhường ghế cho Thanh Vũ ngồi vào, thái độ rất kính trọng.
“Ồ? Ta rất có hứng thú với các đề nghị đó, vì vậy, chúng ta phải bàn bạc cho thật kỹ!” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng.
Nhìn thấy Mặc Hàn Giáo Chủ, một tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn vui lòng nhường chỗ cho Thanh Vũ rồi đứng ở một bên, hai người Trung Quân, Thái Dung đều cảm thấy người thanh niên Giáo Hoàng này rất khó lường, quyết tâm hợp tác càng kiên định hơn nữa.
Trung Quân nhanh chóng nói ra chi tiết, đầu tiên ông ta muốn mua các vật liệu quý hiếm từ tiệm tạp hóa, các vật liệu đó thường ít xuất hiện hay ở nơi quá xa so với vị trí Yêu Nguyệt Tông.
Thanh Vũ đương nhiên sẵn lòng bán cho Nguyễn Trần Trung Quân vì khi so sánh với dùng điểm tín ngưỡng trực tiếp mua lấy linh thạch thì việc bán đồ vật này có lời hơn nhiều, giảm mức tiêu hao của Quang Minh Giáo Đình.
Đề nghị thứ hai thì rất đơn giản, Nguyễn Trần Trung Quân muốn làm đồng minh của Giáo Đình, phụ trách công việc của Tạo Tác Sư, hơn nữa, ông ta còn muốn quay về bàn với gia tộc để mở rộng sự hợp tác hơn nữa.
Việc này khá thường thấy trong các công hội, mỗi một Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, … đề có thế lực đứng sau làm hậu thuẫn hay trực tiếp gia nhập một thế lực nào đó.
Các công hội tồn tại quá lâu đời nên các quan hệ rắc rối phức tạp, các công thức, bản vẽ bị thất lạc, rất khó để có thể quản lý chặt chẽ vì vậy các công hội cũng không quá khắt khe về chuyện này.
Giống như Trung Quân, ông ta đang là một Tạo Tác Sư hợp tác với Yêu Nguyệt Tông, nhận được phúc lợi từ tông môn và công hội.
Dù hợp tác thế nào thì các công hội vẫn là gốc rễ, có nhiều bí tích kiến thức, có nhiều Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Tạo Tác Sư cao cấp nhất.
“Ta rất coi trọng đề nghị của Trung Quân Hội Trưởng, nhưng ta có một ý kiến khác, không biết hai vị Hội Trưởng có hứng thú hay không?” Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra.
“Xin mời ngài Giáo Hoàng nói.” Trung Quân và Thái Dung nhìn nhau rồi gật đầu.
Thường thì khi nghe thấy có Tạo Tác Sư muốn làm đồng minh của tông môn, vương triều thì người đứng đầu phải cảm thấy vui mừng, điều này chứng minh thế lực của họ được coi trọng, có thêm sự trợ giúp từ Tạo Tác Sư, sau này làm việc gì cũng thuận tiện.
Nhưng Thanh Vũ thì quá bình tĩnh, không hề biểu lộ cảm xúc vui vẻ gì làm Trung Quân và Thái Dung cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Họ cũng muốn nghe thử ý kiến của Thanh Vũ.
“Ta muốn Thái Dung Hội Trưởng trực tiếp trở thành Tạo Tác Sư quản lý Tạo Tác Đường của Giáo Đình!” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.
“Cái gì?” Trung Quân và Thái Dung bất ngờ thốt ra.
Bọn họ không thể nào nghĩ ra được Thanh Vũ lại muốn xây dựng Tạo Tác Đường.
Các thế lực thường hay có các bộ phận nghề nghiệp riêng, nhưng các tu sĩ nắm giữ nghề phụ đó thường chỉ đến công hội kiểm tra cấp bậc và không có đãi ngộ gì về tài nguyên lẫn kiến thức, chỉ có danh nghĩa mà thôi, bọn họ phụ thuộc hoàn toàn vào thế lực họ đang làm việc cho.
Giống như vậy, Thanh Vũ muốn Thái Dung trở thành một Tạo Tác Sư làm việc riêng cho Giáo Đình, người đứng đầu Tạo Tác Đường, không thể làm việc cho những thế lực khác giống như Tạo Tác Sư bình thường được nữa.
Chức Hội Trưởng có thể giữ hay không còn chưa biết nhưng Thái Dung sẽ bị những người khác bài xích.
Kiểu như là:
“Thái Dung là Tạo Tác Sư của Giáo Đình, không nên cho cô ấy quá nhiều quyền lực ở trong Công Hội!”
“Nguyễn Trần Thái Dung là Tạo Tác Sư của Quang Minh Giáo Đình, hợp tác với cô ta là một việc quá nguy hiểm!”
Đương nhiên, nếu như gia tộc của Nguyễn Trần Thái Dung đủ mạnh thì cô ấy có thể vô tư làm điều bản thân thích mà chẳng cần sợ công hội bài xích, hay là tài năng hay năng lực nghề nghiệp của Thái Dung quá tuyệt vời tới mức các lão quái vật trong công hội không nỡ trách tội.
Việc gì cũng có ngoại lệ, giống như Phong Thanh Dương muốn Vũ Hy đến Công Hội Luyện Khí Sư để trổ tài, với tài năng của mình, Vũ Hy thừa sức được các Luyện Khí Sư cấp cao công nhận và bồi dưỡng dù Vũ Hy đang là Đường Chủ của Quang Minh Giáo Đình.
Thái Dung yên lặng suy nghĩ, cô không phải là một Tạo Tác Sư tài giỏi gì mặc dù khả năng học tập của cô cũng khá nhanh, nhưng cô thua xa khi so với các thiên tài khác, cô tự biết bản thân mình sẽ chịu nhiều thiệt thòi nếu như gia nhập Giáo Đình.
Và gia tộc Nguyễn Trần cũng chẳng phải là gia tộc mạnh, chỉ là một gia tộc nhỏ trước quái vật khổng lồ là Công Hội Tạo Tác Sư mà thôi. 
“Tôi cần có thời gian suy nghĩ!” Sau cùng, Nguyễn Trần Thái Dung nhẹ giọng nói ra.
“Được thôi, ta sẽ cho Thái Dung Hội Trưởng thời gian, dù sao đây cũng là việc quan trọng đối với cô và cả Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ đưa mắt nhìn thẳng vào Thái Dung rồi dùng giọng nói nghiêm túc.
“Nhưng có lời ta cần phải nói trước, nếu như gia nhập Giáo Đình, ta bảo đảm tương lai của cô sẽ không dừng chân tại Thiên Quy Đảo hay thậm chí là thế giới này!”
“Cảm ơn ngài, sau khi trở về thì tôi sẽ suy nghĩ kỹ!” Thái Dung nhẹ nhàng gật đầu nói.
“Đây là số vật liệu mà Trung Quân Hội Trưởng cần, tổng cộng bốn mươi triệu Linh Thạch hạ phẩm!” Thanh Vũ dùng linh lực nâng một cái Túi Chứa Đồ bay đến trước mặt Trung Quân.
Trung Quân nhận lấy Túi Chứa Đồ rồi kiểm tra, sau một hồi, ông ta cười nói:
“Cảm ơn Giáo Hoàng, ngài đã giúp cho chúng tôi một ân tình to lớn rồi đấy!”
Vừa nói xong, Trung Quân đưa một Túi Chứa Đồ với bên trong là bốn mươi triệu Linh Thạch hạ phẩm cho Thanh Vũ.
Thanh Vũ không kiểm tra, hắn tiện tay đưa cho Mặc Hàn đang đứng ở bên cạnh.
“Hợp tác vui vẻ!’ Thanh Vũ cười khẽ.
“Hợp tác vui vẻ!” Trung Quân gật đầu nói.
“Chúng tôi còn có việc, nên xin phép rời đi trước!”
“Hai vị đi thong thả!” Thanh Vũ khẽ nói.
Thanh Vũ, Mặc Hàn bình tĩnh nhìn vào bóng lưng của Trung Quân và Thái Dung.
Sau một hồi Mặc Hàn lên tiếng nói ra:
“Tại sao Giáo Hoàng không đồng ý đề nghị của Trung Quân, ông ta còn định kéo theo cả gia tộc làm đồng minh của chúng ta nếu như chúng ta đủ mạnh.”
Thanh Vũ nghe câu hỏi của Mặc Hàn, hắn thản nhiên trả lời:
“Không cần, nếu muốn xây dựng Tạo Tác Đường công bằng thì chỉ cần một người quản lý là đủ, kéo theo cả gia tộc sẽ khiến cho Tạo Tác Đường trở thành vật trong túi của gia tộc đó.”
“Thì ra là vậy.” Mặc Hàn gật đầu như đã hiểu.
“Còn nữa, theo như Naela nói thì ta cảm thấy Thái Dung Hội Trưởng là một người tốt bụng, có thể trở thành Đường Chủ của Tạo Tác Đường.” Thanh Vũ từ tốn nói tiếp.
“Quả thật Thái Dung Hội Trưởng có tư cách làm Đường Chủ của Giáo Đình.” Mặc Hàn bình tĩnh nói ra.
“Giáo Hoàng, về chuyện Vạn Thú Uyên, ngai định làm thế nào?”
“Vạn Thú Uyên có Vạn Thú Hỏa và Vạn Thú Phong, chúng là bảo vật tốt, ta sẽ tự mình dẫn theo người để thu lấy chúng, chuyến đi lần này cũng là một lần lịch luyện tốt cho các thành viên của Giáo Đình.” Thanh Vũ nói với giọng nhàn nhạt.
“Thời gian cho đến khi Vạn Thú Uyên mở ra còn bao lâu?” 
“Thưa Giáo Hoàng, Diêu Hạo truyền tin tức về, Vạn Thú Uyên sẽ mở ra trong khoảng năm ngày nữa!” Mặc Hàn thấp giọng trả lời.
“Phi Hạc Thương Hội có động tĩnh gì không?”
“Phi Hạc Thương Hội muốn tổ chức một Đấu Giá Hội trước khi Vạn Thú Uyên mở ra!” Mặc Hàn khẽ nói.
“Thời gian không vội, hãy chọn ra số người muốn đi Vạn Thú Uyên.” Thanh Vũ trầm tư trong một chút rồi nói ra.
“Chuyến đi lần này là cơ hội để cọ xát với những thế lực hai sao khác.”
“Về phần Phi Hạc Thương Hội, nếu chúng đã có gan chiếm lấy tài nguyên của Giáo Đình thì chúng ta cũng không thể không đòi lại!”
Trước đó không lâu, Hạc Vĩnh Tuân nhận tài nguyên từ Giáo Đình rồi mở đấu giá nhưng bị phá hoại bởi Phi Hạc Thương Hội, bọn chúng tịch thu toàn bộ số tài nguyên đó vì lý do không rõ nguồn gốc, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến Giáo Đình và Hạc Vĩnh Tuân.
Dù cho Thanh Vũ có nâng đỡ cách mấy thì Hạc Vĩnh Tuân cũng không thể sống tốt ở Phi Hạc Thương Hội, vì vậy, chuyến đi lần này, Thanh Vũ còn có mục đích khác.
“Mặc Hàn, không phải ông nói rằng công việc của ông rất nhiều sao?”
“Lần này, ta sẽ tìm kiếm một người giúp đỡ ông quản lý Tiệm Tạp Hóa, không, sau này phải gọi nó là Trung Tâm Thương Mại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.