Tiểu Bụi không còn cách nào, đành phải bay qua đánh Hoàng Phủ Dật.
Nghiêu Phi trong lồng rất đúng lúc "đệm nhạc" ——
"Gâu gâu, gâu gâu!"
". . . . . ." Đóa Đóa yên lặng lau lệ.
Hoàng Phủ Dật vốn muốn phản kích, nhưng cánh Tiểu Bụi đánh vào người hắn tựa như cánh quạt, căn bản không có sức.
Nếu hắn ra tay, không cần người khác nói, bản thân cũng cảm thấy mình bắt nạt động vật nhỏ.
Phá điểu cũng nhìn ra, cho nên thập phần bất mãn gọi Tiểu Bụi, "Làm gì mà giống như chưa ăn cơm thế, dùng sức đánh!"
"Ta vốn chưa ăn cơm!"
Tiểu Bụi nổi giận, "Ta đuổi theo ngươi vài ngày, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, đã sớm không còn sức!"
Bạch quang chợt lóe, nó rất giận cởi quần áo ra ném, rơi xuống bên bàn, "Lão tử mặc kệ, có bản lĩnh tự ngươi đi đánh!"
. . . . . . Thật là "thoát quần áo" .
Đóa Đóa chấn kinh nhìn Tiểu Bụi cởi một lớp da. . . . . .
Khụ, là cởi một lớp quần áo, lộ ra thân thể nhỏ nhắn.
Thì ra là mặc áo khoác liền biết bay a. . . . . .
Chúng nó. . . . . . Khụ, bọn họ, không phải chim?
Bất quá dáng người này cũng quá bỏ túi một chút, rốt cuộc là cái gì hả?
Phá điểu cũng rất giận, còn dám nói nó?
Nếu nó còn sức, nó đã sớm tự mình bay lên đánh Hoàng Phủ Dật một trận!
Không có cách nào, nó cũng rơi xuống bàn, địng nghỉ trước một lát rồi nói sau.
Bị hai đứa nó lăn qua lăn lại như thế, một chút tức giận còn lại của Đóa Đóa cũng biến mất, nhưng vẫn còn xụ mặt.
Mới không để hắn biết nàng không giận đâu, bị hắn lừa lâu như thế, nàng cũng muốn lừa hắn!
Hoàng Phủ Dật bật cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi của nàng, tâm tư của nàng đều viết lên mặt, sao lừa được hắn?
Nhưng hắn vẫn rất phối hợp để Đóa Đóa "báo phục", ôm nàng dỗ nàng, "Đóa Đóa, đừng giận."
"Cứ giận!"
Nhịn không được cười hôn nàng một chút, Hoàng Phủ Dật dỗ tiếp, "Đừng giận, ta bảo đảm sau này không bao giờ... lừa nàng nữa, sẽ không giấu nàng chuyện gì, bằng không nàng tùy thời có thể giết ta."
". . . . . . Ta giết ngươi được sao" Đóa Đóa buồn bực nói.
Hắn lại cười hôn nàng một chút, "Ta biết nàng không nỡ."
"Mới không phải," Đóa Đóa chu miệng, "Ta tức giận!"