Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình

Chương 184: Thanh mai trúc mã Nhiếp Chính Vương (5)




Hình như hắn thật sự rất thích Vân Tri Hiểu nha. . . . . .
Nhiều năm vậy rồi mà hắn vẫn còn giữ lời thề lúc nhỏ trong lòng, chỉ với phần tâm tư này thôi cũng đã khiến nàng cảm động.
Mạc Lương Ngôn đứng lên, “Hiểu Hiểu, hôm khác ta lại đến thăm muội.”
“Ừm, ta tiễn huynh ra ngoài.”
“Không cần đâu.” Mạc Lương Ngôn lắc đầu, nhanh chóng rời khỏi.
Đến khi ra cửa cung, tới nơi không còn ai rồi bước chân hắn mới chậm lại.
“Hiểu Hiểu. . . . . .” Hắn thì thào lẩm bẩm, mắt vậy mà lại có chút hồng.
Cũng không biết lại nghĩ ra điều gì, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn lộ ra tia âm hiểm.
Mạc Lương Ngôn cười lạnh một tiếng, đi về hướng Vân gia.
———
Đóa Đóa vẫn cho rằng nam nhân thâm tình thì luôn luôn không phải người quá xấu, cho nên sau lần gặp mặt này, ấn tượng của nàng đối với Mạc Lương Ngôn cũng trở nên rất tốt, căn bản là không cảm thấy đáng sợ.
Nàng chỉ là có chút lấy làm tiếc vì mình đã chiếm thân thể Vân Tri Hiểu, nếu không hai người bọn họ bây giờ hẳn đã có thể tay trong tay hạnh phúc rồi . . . . . .
Không biết Vân Tri Hiểu đi đâu rồi nhỉ?
Là thật sự đã chết, hay cũng giống như nàng, đã xuyên qua một thời không khác?
“Nghĩ gì vậy?” Hoàng Phủ Dật ôm lấy nàng từ phía sau, cúi đầu thực thân mật mà thơm nàng một cái.
“Nghĩ đến chuyện của Mạc Lương Ngôn và Vân Tri Hiểu. . . . . .”
Bởi vì Hoàng Phủ Dật đã sớm biết Mạc Lương Ngôn không phải là nam sủng gì đó, cho nên cũng không cần giữ bí mật chuyện này.
Những lời hắn nói hôm đó, Đóa Đóa cũng đều đã nói với Hoàng Phủ Dật.
“Ta thật sự không ngờ Mạc Lương Ngôn lại là một nam nhân thâm tình.”
Hoàng Phủ Dật cũng cảm thấy kinh ngạc, “Ta đã dò la qua, vào thời điểm tin tức thành thân của chúng ta truyền đến Tây Nguyệt Quốc, Nhiếp Chính Vương đã bệnh nặng một thời gian, cách đây không lâu mới có thể xuống giường.”
Hắn cũng là vì đã biết chuyện này nên mới bắt đầu tin tưởng lời nói của Mạc Lương Ngôn.
“A. . . . . .” Nhan Đóa Đóa vô cùng kinh ngạc, “Còn có chuyện này ư.”
Xem ra Mạc Lương Ngôn là mới khỏe lại một chút liền chạy tới Kì quốc tìm Vân Tri Hiểu , ài.
“Ta cảm thấy thật có lỗi với bọn họ.” Đóa Đóa rầu rĩ nói.
“Đừng suy nghĩ lung tung, ” Hoàng Phủ Dật véo khuôn mặt nhỏ nhắn sầu muộn của nàng, “Cũng không phải nàng cướp thân thể này của Vân Tri Hiểu, huống hồ nàng ấy hẳn là đã quên lời thề khi còn bé từ lâu rồi.”
“Hẳn là sẽ không đâu. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.