“. . . . . .” Ô ô, nàng van cầu hắn, coi nàng là người ngoài đi mà!
Chỉ là Hoàng Phu Dật không để ý đến kêu gào nhỏ bé ở đáy lòng nàng, lập tức kéo nàng vào tẩm cung.
“Chàng muốn làm gì a?”
Đóa Đóa lập tức rất mất mặc ôm lấy khung cửa, chỉ sợ bị hắn kéo vào.
Ô ô, cô nam quả nữ ở chung một phòng. . . . . .
Không đúng, bọn họ vốn đã là vợ chồng, quần áo của hắn lại rất không nghiêm chỉnh, thế này thật rất giống như muốn làm việc gì đó không thuần khiết a!
“Ăn điểm tâm a,” Hoàng Phu Dật vô cùng “vô tội” nhìn nàng, “Ta vừa mới lâm triều về, còn chưa ăn cơm đâu.”
“. . . . . . Sao lại phải ăn ở tẩm cung, hôm nay thời tiết thật đẹp a. . . . . .”
Đóa Đóa không thèm để ý đến gió đang thổi mạnh, vẻ mặt nghiêm túc, “Chúng ta vừa ngắm cảnh vừa ăn cơm đi!”
Hoàng Phủ Dật nhỏ giọng nói, “Đóa Đóa, nàng thật sự muốn tiếp tục phun máu mũi ở ngoài này sao?”
Tiểu nha đầu này rất yêu mặt mũi, nhất định sẽ không muốn như vậy.
“. . . . . .” Đóa Đóa”vù” một tiếng chạy vào tẩm cung.
Ô ô. . . . . . vì sao hắn luôn có thể nắm được điểm yếu của nàng. . . . . .
Vì muốn thể hiện mình là một người chỉ đọc sách thánh hiền, trong lòng không có tạp niệm, Đóa Đóa vừa vào đến tẩm cung liền thuận tay cầm lấy một quyển sách, làm bộ làm tịch bắt đầu xem.
Thực ra trước mắt nàng tất cả đều là phù vân, căn bản không biết sách viết cái gì.
Sau đó nàng nghe thấy giọng nói đang nhịn cười của Hoàng Phủ Dật, “Đóa Đóa, nàng không cần ‘hiếu học’ như thế đâu, sách này vẫn là ta nên đọc thì hơn.”
Phản ứng của Đóa Đóa càng lúc càng chậm, không ý thức được ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ rất nghiêm túc giở sang trang.
“Không được, học vấn không có tận cùng, tri thức gì cũng phải biết một chút, mới có chỗ dựa tốt trong xã hội a!”
Ô ô, nàng rất cảm tạ cô giáo thời trung học, mỗi câu nói cô treo trên miệng hằng ngày ở đây lại dùng được!
Hoàng Phủ Dật tới gần nàng, cười xấu xa chớp mắt mấy cái, “Thật sự muốn học sao? Ta đây tự mình dạy nàng.”
“. . . . . .” Cảm giác thật không ổn a. . . . . .
Đóa Đóa nhìn theo ánh mắt hắn, a a a. . . . . .
“Chàng xem hoàng thư*!”
(*hoàng: vàng, hoàng thư ở đây là sách ‘nóng’)
Đóa Đóa như bị bỏng, lập tức ném quyển sách qua một bên.
Ô ô. . . . . . Vì sao lại thế này a!
“Không phải hoàng thư,” Hoàng Phủ Dật rất nghiêm túc nhặt sách lên, “Ta lấy để học tập.”