“. . . . . .” Đóa Đóa không biết nói gì ngưng nuốt.
Bạn học Phá điểu , ngươi nghĩ nhiều rồi. . . . . .
Kỳ thật ngươi một chút cũng không uy vũ, nếu không nói chính là tiểu Phá điểu bình thường.
Không có cách nào, Hoàng Phủ Dật bọn họ chỉ có thể cầm lồng chim, “Đi thế nào?”
Phá điểu hừ một tiếng, bắt đầu chỉ huy, “Ngươi ôm Đóa Đóa, nhắm mắt, miễn cho dọa đến các ngươi!”
“. . . . . .” Cái gì với cái gì nha. . . . . .
Hai người đều không nhắm mắt, tay Hoàng Phủ Dật vốn đang ở trên lưng Đóa Đóa, cho nên không động đậy nhìn Phá điểu .
Sau đó Hoàng Phủ Dật liền cảm thấy lồng chim như có một sức mạnh cực đại, đưa hắn bay lên không trung.
Ách. . . . . . Đóa Đóa bị Hoàng Phủ Dật ôm rời khỏi mặt đất, thực kinh ngạc nhìn xuống mặt đất.
Nàng rất xác định Hoàng Phủ Dật hiện không dùng khinh công, cho nên là Phá điểu và Tiểu Bụi làm bọn họ bay lên?
Hình như trước kia nàng quá xem thường Phá điểu a. . . . . .
Bọn họ rời khỏi không lâu, có bóng hắc y nhân tiến vân gia.
“Chủ tử, bọn họ rời cung, nói là ba ngày sau mới trở về.”
Ba ngày?
Mạc Lương Ngôn xoay xoay chén trà trong tay, trên khuôn mặt tuyệt mĩ lộ ra nụ cười quái dị, “Đã biết.”
“Dạ.” Hắc y nhân cung kính lui ra cửa.
“Ba ngày?” Mạc Lương Ngôn cười thì thào tự nói, “Ba ngày có thể xảy ra nhiều chuyện lắm.”
Không trung ——
Hai người Đóa Đóa đều không có động đậy, nhìn qua giống như đang bay, giống như thần tiên.
Trên mặt đất cảnh vật càng nhỏ đi, Đóa Đóa càng lúc càng kinh ngạc, bọn họ vẫn bay thẳng lên trên, chẳng lẽ bọn Phá điểu ở trên bầu trời?
Vấn đề rất nhanh có đáp án, vốn đang bay yên ổn, Phá điểu đột nhiên cảnh giác dừng lại, “Có người!”
Hoàng Phủ Dật nhíu mày, hắn căn bản không phát hiện có người tới gần, không lẽ võ công con quái điểu này lợi hại hơn hắn?
Tiểu Bụi hiển nhiên cũng phát hiện có người tới gần, cùng Phá điểu hợp lực, nhanh chóng đem Hoàng Phủ Dật cùng Đóa Đóa đứng lại trên một đóa phù vân.
“Đừng nói lung tung!” Phá điểu dặn dò.
“. . . . . .” Đóa Đóa ngây dại.
Dưới chân như giậm lên cát biển, thật cẩn thận giậm một cái, nàng phát hiện chân có thể xuyên qua phù vân, nàng vẫn nên đứng yên.