“Trừ phi bây giờ người mặc kệ chuyện này, bằng không chỉ cần người trở về cung, xem lần này người còn làm thế nào đi được nữa!”
Hoàng Phủ Dật cùng Nhan Đóa Đóa nghe xong đều hóa đá, hai con “chim” này, lai lịch không bình thường nha. . . . . .
“Vậy, các người cởi mã giáp cho ta xem một chút đi.” Đóa Đóa rất ngạc nhiên.
Phá điểu tức giận ôm cánh, “Đây không phải mã giáp! Đã từng thấy mã giáp nào đẹp như thế chưa!”
“. . . . . .” Đẹp thì thấy qua rồi, nhưng lòe loẹt thế này thì chưa thấy qua. . . . . .
“Được rồi,” Hoàng Phủ Dật nói chen vào, “Nói đi, đã có chuyện gì?”
Bởi vì cần bọn họ giúp đỡ, Tiểu Bụi nhìn Phá điểu một cái, bắt đầu nói.
“Bộ tộc Vũ Linh có bề ngoài giống như loài người, nhưng những Vũ Linh đã trưởng thành đều có thể biến thành loài chim, còn có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ.”
Bởi vì đề cập đến vấn đề ngoại hình hiện nay của Phá điểu , Tiểu Bụi cũng không nói tỉ mỉ lắm, chỉ cần làm bọn họ nghe hiểu là được rồi.
“Trong tộc ghi lại, từng có một vị Đại Tế Tư đã tiên tri, nói rằng bộ tộc Vũ Linh vào một vạn năm sau sẽ gặp phải nguy cơ diệt tộc, chỉ có một người đến từ thời không xa xôi mới có thể ngăn được chuyện đó xảy ra.”
Ách. . . . . . Đóa Đóa kinh ngạc, nàng cũng có năng lực thần kỳ gì đâu, sao có thể lợi hại như thế chứ?
Tiểu Bụi lại nói tiếp, “Bởi vì bộ tộc Vũ Linh thời gian qua luôn lớn mạnh, nên các tộc loài khác. . . . . .”
Hoàng Phủ Dật nâng tay ngắt lời Tiểu Bụi, “Tộc loài khác? Còn có loài tộc không phải người nữa sao?”
Tiểu Bụi căm tức, lời này sao nghe giống mắng chửi người ta vậy?
Có điều hắn vẫn thành thật trả lời, “Ngoại trừ Thiểm Linh tộc, thì các tộc loài khác đã sắp diệt vong hết, Thiểm Linh hiện giờ cũng là một nước thực lực đang yếu dần.”
Phá điểu hừ một tiếng, “Các ngươi thật là tự cao tự đại! Nếu Thiểm Linh quốc thật sự yếu giống các ngươi nghĩ vậy, sao ta có thể bị thương thành thế này?”
Ồ? Thì ra Phá điểu bị thương. Thảo nào hắn hơi tí lại bảo tình trạng mình không ổn.
Với lại, Đóa Đóa cũng rất lấy làm lạ.
Phá điểu luôn một bộ dáng rất đại gia mà không đặt người khác vào trong mắt, cũng rất. . . . . . Khụ, tự kỷ, không ngờ lúc suy xét đại sự hắn trái lại không hề như vậy.
Tiểu Bụi có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Phá điểu một cái, nói tiếp, “Tóm lại bởi vì các tộc khác sẽ không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta, nên tất cả mọi người đều không tin lời tiên tri đó, chỉ có Mộ Dung là luôn khẩn trương về chuyện này.”
“Sắp đến lúc chưa?” Hoàng Phủ Dật hỏi Tiểu Bụi.