Hoàng Phủ Dật lại cúi đầu hôn hôn nàng, hắn vẫn yêu thích một Đóa Đóa lý trí như vậy, thực đáng yêu.
Tiểu Bụi đến lông chim cũng không có tinh thần cụp thành một ổ, chỉ thiếu mỗi khắc hai chữ to lên gáy thôi ——
Buồn bực.
Cả Vũ Linh tộc vốn là mắt cao hơn đỉnh đầu, việc hắn thừa nhận mình không thông minh bằng Hoàng Phủ Dật đã là gắng gượng lắm rồi, hiện giờ ngay cả Đóa Đóa cũng ra vẻ thông minh hơn hắn?
Thực TMD buồn bực!
(TMD phiên ân TQ là te man de: con mẹ nó)
“Ngươi không nói ta nói.” Phá điểu đột nhiên phi từ cửa sổ vào, cũng không nhìn Đóa Đóa, giọng điệu nghiêm túc.
Không đợi Hoàng Phủ Dật ngăn cản, hắn đã nhanh chóng nói “Chúng ta nghi ngờ bởi vì ngươi tới gần Thiết Lặc nói chuyện nên hắn mới có thể đột nhiên ngồi dậy được.”
Ách . . . . . Đóa Đóa sửng sốt.
“Nào có thần kỳ thế, ta cũng không phải Diêm Vương xuyên không . . . . . .”
Thấy nàng không sợ hãi gì, Hoàng Phủ Dật cũng không ngăn Phá điểu nói tiếp.
“Trừ cách đó ra, cũng không có cách giải thích nào khác.”
Phá điểu vẫn thực nghiêm túc mà. . . . . . nhìn Tiểu Bụi, miệng lại nói chuyện với Đóa Đóa.
Tiểu Bụi cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận, “Nhìn gì mà nhìn! Không phải trắng thôi sao, nhăn nhó cái gì, ngươi nhìn Nhan Đóa Đóa cho ta!”
Phá điểu nổi giận, “Ai nhăn nhó!”
Thế là một Vương gia, một tên nghe nói không có chức quan, nhưng trừ hoàng tộc thì đều phải nghe lời tên lộng quyền ẩn hình như hắn, cứ như vậy lại đánh nhau.
Đóa Đóa rơi lệ, sau khi biết thân phận của bọn nó, lại nhìn bọn nó động một chút lại đánh nhau thật là sét đánh mà.
Nàng quay đầu nhìn Hoàng Phủ Dật, “Chàng đoán được, sợ dọa đến ta, cho nên không cho Tiểu Bụi nói?”
“Ừ,” Hoàng Phủ Dật không khỏi bật cười, “Thực ra nàng gan lớn hơn ta nghĩ một chút, là ta quá lo lắng…”
Đóa Đóa có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Kỳ thật gan của ta rất nhỏ, đặc biệt sợ quỷ, có điều có thể bởi vì có chàng ở đây nên cũng không thấy sợ lắm.”
Hoàng Phủ Dật rất vui với giải thích của nàng, cũng vui vì nàng tin cậy hắn, cảm thấy thoả mãn lại ôm chặt lấy nàng.
Chúng ta thử giúp họ đi, Đóa Đóa dùng ánh mắt thương lượng với hắn.
Cười cười, Hoàng Phủ Dật gật đầu đồng ý.
Ngẩng đầu nhìn bọn “chim” quấn lấy choảng nhau kia, hắn lên tiếng, “Đừng đánh nữa, đi Thái Y viện.”
Không ngờ bọn họ lại đồng ý, bọn Tiểu Bụi đều kinh ngạc một chút.