Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình

Chương 223: Năng lực không thể tưởng tượng (6)




Hoàng Phủ Dật bước nhanh đi qua, vươn tay kéo Thiết Lặc một chút ——
Không phản ứng.
Nhắm mắt, Hoàng Phủ Dật nhớ lại tiếng động nhẹ vừa rồi, sau đó quay đầu, “Đóa Đóa, nàng ra ngoài trước, Tiểu Bụi, ngươi đi ra ngoài giúp ta coi chừng nàng.”
“Thế nào?” Đóa Đóa không rõ, “Ta cần tránh sao?”
“Tiếng vừa rồi có thể là do xương, ta muốn cởi quần áo hắn kiểm tra một chút.”
“Uhm.” Đóa Đóa lập tức ra cửa, tiểu Bụi mặc dù không cam nguyện, cũng theo ra ngoài.
Cách một cánh cửa cũng tìm hộ vệ, quá cẩn thận rồi!
Trong căn phòng, Cửu Vương gia không phải rất tin tưởng nhìn Hoàng Phủ Dật, bất quá xem Mộ Dung không nói gì, hắn cũng nhịn.
Không để ý tới thái độ của hắn, Hoàng Phủ Dật đã cởi quần áo Thiết Lặc xuống, thần sắc bình tĩnh bắt đầu kiểm tra.
Phá điểu đứng trên xe trượt tuyết, nhìn chằm chằm động tác của hắn, lưu ý từng tiếng động.
Hoàng Phủ Dật kiểm tra từng cái xương trên người Thiết Lặc, nhưng không có gãy xương, mỗi một khớp xương đều hoàn hảo.
Phá điểu nhăn mi, “Ta cũng cảm thấy đó là tiếng gãy xương, sao lại không có?”
“Có lẽ không phải gãy xương,” Kiểm tra không có kết quả, Hoàng Phủ Dật dùng dược thủy bên cạnh bắt đầu rửa tay, “Là tiếng xương mọc dài.”
“Mọc dài?”
Cửu Vương gia cuối cùng tìm được chỗ không hợp lý trong lời hắn nói, “Ngươi là nói trước đó hắn đã gãy xương? Không có khả năng! Người Thái Y viện nhân đã kiểm tra không biết bao nhiêu lần, trên người hắn tuyệt đối không có vết thương.”
Hoàng Phủ Dật liếc mắt nhìn hắn, “Có lẽ là vết thương mới.”
“Ai lại đả thương một người chết?”
Thứ nhất là tự đánh giá mình rất cao, thứ hai là không rõ tiểu Bụi sao lại tin phục hắn đến vậy, ngay cả Mộ Dung cũng chú ý đến lời hắn nói, cho nên cửu vương gia nhìn Hoàng Phủ Dật không thuận mắt.
“Rất nhiều người, hung thủ thật sự, kẻ thừa nước đục thả câu, tùy thời phá hoại, có thù riêng với Thiết Lặc, đã chết cũng không bỏ qua thân thể hắn.”
Hoàng Phủ Dật trong chốc lát đã nói ra vài khả năng.
Cửu vương gia không phục, nhưng nhất thời cũng tìm không ra lời nào phản bác hắn, chỉ có thể hừ một tiếng.
“Ngươi không phải bị thương?” Hoàng Phủ Dật nhìn Phá điểu .
Phá điểu có chút không cam lòng mắng một câu, sau đó lên tiếng, “Trở về rồi nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.