Đóa Đóa và Bạch Tử Dạ chậm rãi đi đến tướng quân phủ, Đóa Đóa bất đắc dĩ, “Vì hãm hại người liền chém mọi người bị thương, xuống tay thật đúng là độc.”
“Ngươi nên vui mừng người xuống tay không trực tiếp giết hết mọi người.”
Trên khuôn mặt yêu nghiệt của Bạch Tử Dạ lộ ra nụ cười lạnh, “Vì tranh quyền đoạt vị, có người coi tánh mạng người khác còn không bằng con kiến, đại đa số người ngồi trên cao đều giẫm lên vô số xương trắng.”
Hắn đang nói liền nhìn Đóa Đóa một cái, “Hoàng Phủ Dật nhà ngươi cũng không phải thông suốt tất cả mọi việc đâu, ngươi nên chuẩn bị tâm lý.”
“Ta tin tưởng hắn sẽ không lạm sát vô tội, cho dù có người chết trong tay hắn, cũng nhất định là người đáng chết.”
“Không chút nghi ngờ?”
“Không chút nghi ngờ.”
Bạch Tử Dạ đột nhiên nở nụ cười, “Ánh mắt Dật thật không tệ, có thể chọn được nương tử tin tưởng hắn như thế.”
Hắc hắc. . . . . . Đâu có đâu có, Đóa Đóa lộ ra nụ cười “khiêm tốn”.
Ở trên vai Đóa Đóa, Cửu Vương gia nghe nửa ngày nghi hoặc.
“Hai người các ngươi không phải tình địch? Sao nói chuyện một chút mùi thuốc súng cũng không có?”
“. . . . . .” Đóa Đóa cùng Bạch Tử Dạ đều bị sét đánh đầu bốc khói nhìn Cửu Vương gia.
Cửu Vương gia cảm thấy bọn họ thật kỳ quái, “Thế nào ?”
Bạch Tử Dạ khóe miệng run rẩy chỉ hắn, “Nó không phải Phá điểu ? Cô lại tìm đâu ra con quái điểu này?”
Hắn còn tưởng là Phá điểu thay lông, thì ra không phải.
“Quái cái gì quái! Thân phận ta rất tôn quý!”
“. . . . . .” Đóa Đóa rơi lệ, giải thích với Bạch Tử Dạ, “Hắn là đệ đệ của Phá điểu , tính cách. . . . . . cũng rất bất thường.”
Cửu Vương gia khinh bỉ hắn, “Chỗ các ngươi hình dung tính cách người khác đều dùng từ quái như thế ?”
“. . . . . .” Rõ ràng là tính cách huynh đệ các ngươi kì quái, tìm không thấy từ thích hợp . . . . . .
Náo loạn vài câu, bọn họ lại quay về chính sự.
“Thời gian này các ngươi sẽ ngụ ở tướng quân phủ, hiện cả hoàng gia mọi người trọng thương hôn mê, làm chủ chỉ còn lại có Trình đại nhân, còn may hắn tương đối công chính, hơn nữa ta trở về, chỉ cần có thể kéo qua vài ngày, để Dật có thời gian điều tra là được.”
“Uhm.” Đóa Đóa bắt đầu cân nhắc mình có thể giúp gì không.
Sau đó nàng chỉ chỉ tiểu hồng điểu trên vai, “Mấy người có hiềm nghi kia, có cần nó bay qua các nhà nhìn xem thế nào hay không.”