“Xin lỗi các vị chủ tử, điện hạ vừa tình, thái y căn dặn không thể cho nhiều người vào.”
Đóa Đóa cũng biết người bị bệnh nặng mới tỉnh không thể bị nhiều người quấy rầu như thế, nhưng mà nàng rất quan tâm.
“Tứ hoàng tử đã hoàn toàn tỉnh táo chưa? Thái y nói thế nào?”
“Hồi Thái tử phi, thái y nói hiện giờ điện hạ chỉ cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là có thể bình phục như lúc trước.”
“Vậy là tốt rồi.” Đóa Đóa yên tâm mỉm cười.
Tứ hoàng tử võ công cao cường cho nên là người tỉnh lại đầu tiên, nói như vậy chắc tất cả mọi người sẽ không có chuyện gì.
“Thái tử phi,” Có người vội vàng đi tới, thần sắc cung kính, “Tứ hoàng tử mời người vào”.
Ách. . . . . .
Đóa Đóa cảm thấy tất cả ánh mắt của mọi người đều lả tả bay đến.
Hoàng Phủ Dật không xuất hiện, hẳn là vốn không ở trong cung, Tứ hoàng tử mới vừa tỉnh lại đã muốn thấy nàng. . . . . .
Ô ô, nàng lại trèo lên làm nhân vật đầu bảng tám chuyện rồi!
Có điều lại nói, nếu nói về nhân vật đứng đầu bảng tám chuyện, đại khái thì nàng vẫn cứ anh dũng đứng đầu bảng. . . . . .
Ô ô, cuộc sống nhỏ bé bi thảm của nàng!
Cố hết sức lấy bộ mặt lo nước thương dân ra, Đóa Đóa thật trịnh trọng gật đầu, “Được, ngươi dẫn ta vào”.
“Thái tử phi, mời.”
Đóa Đóa rất có điệu bộ đi theo hắn, trên mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm túc.
Lúc bước qua bậc cửa, đột nhiên phía sau nàng có một tiếng người nhỏ giọng thì thầm, “Giả đoan trang!”
Đóa Đóa run lên, thiếu chút nữa té ngã.
Ô ô, ngụy trang bị lộ tẩy . . . . . . Khi nào thì nàng mới có thể có được kĩ thuật diễn của Hoàng Phủ Dật.
Vi vết thương trên lưng, Tứ hoàng tử nằm nghiêng trên giường, không đắp chăn nên lộ ra tấm lưng quấn vải trắng chằng chịt.
Đưa Đóa Đóa vào phòng xong, người dẫn đường lúc nãy liền lui ra ngoài, hiển nhiên đã sớm nhận được lệnh của chử tử.
Cửa vừa đóng, hiện giờ trong phòng chỉ còn lại Đóa Đóa và Hoàng Phủ Hạo, đương nhiên. . . . . . còn có bạn học Cửu Vương gia kiêm đủ bóng đèn, phương tiện giao thông, bảo tiêu, đa chức năng.
“Tứ hoàng tử?” Đóa Đóa ngồi xổm xuống, áp sát vào nhìn cho rõ Hoàng Phủ Hạo đang nhắm nghiền hai mắt.
Mở mắt ra, Hoàng Phủ Hạo tuy sức lực không đủ, nhưng khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười thực tà ác , “Tiểu Đóa Đóa, đã lâu không gặp”.
“. . . . . .” Đóa Đóa bị cách xưng hô này làm cho sợ tới mức run rẩy một chút.