Người Trình Tuyết Y không động, Hoàng Phủ Dật đã quay đầu nhìn nàng, sau đó lại quay trở về.
“Đóa Đóa, một mình ngồi vẽ đi, ta đi thẩm tra người trước.” Hắn cúi đầu hôn hôn nàng.
“. . . . . .” Đóa Đóa ném ánh mắt nhỏ bi phẫn về phía hắn.
Sao nghe giọng điệu của hắn như đang dỗ trẻ nhỏ chứ?
Vẽ vòng tròn là việc cao thượng vĩ đại quang vinh a! Rõ ràng đều người cao nhã làm. . . . . . mà?
Hoàng Phủ Dật bật cười nhìn nàng bi phẫn, yêu thích ôm mặt nàng, “Đóa Đóa, sao nàng lại đáng yêu như thế.” Hắn cúi đầu hôn nàng thật mạnh.
“. . . . . .” Thuần khiết, ngươi thế nào phù vân như thế. . . . . . Ô ô.
Giúp Đóa Đóa bịt chặt tai, Hoàng Phủ Dật đứng dậy đi về phía Trình Tuyết Y, vẻ ôn nhu sủng nịch trên mặt đã thu hồi, giống như mang mặt nạ, trên khuôn mặt hắn lại là nụ cười ôn hòa thích hợp.
“Ngươi đã tỉnh, vậy bắt đầu đánh.” Hoàng Phủ Dật nắm dây thừng trước cổ nàng.
Trình Tuyết Y rụt về sau, “Sư huynh, vì sao huynh lại đối với ta như thế? Ta thật sự không biết gì hết!”
Hoàng Phủ Dật ung dung lắc lắc dây thừng trong tay, “Đánh trước rồi nói.”
Nói xong cũng không chờ Trình Tuyết Y đáp lời, hắn nâng cao tay lên, đánh mạnh xuống ——
“A —— ta nói!” Trình Tuyết Y khóc thê thảm kêu to.
Roi cách mũi nàng không đến một tấc liền dừng lại.
“Thật sự?” Nghe vậy, giọng Hoàng Phủ Dật có chút tiếc nuối.
“Thật sự thật sự!” Trình Tuyết Y sợ đến mặt không còn chút máu.
Đừng nói là năm mươi roi, dùng sức như thế, cho dù chỉ là một roi, mặt nàng cũng bị hủy!
“Vậy nói đi.” Hoàng Phủ Dật thong thả ngồi vào ghế, chờ nàng cung khai.
“Ta không nhận ra hắn, là hắn tự mình cho người đến tìm ta, nói có chuyện của huynh phải thương lượng.”
Đối với người coi trọng dung mạo như Trình Tuyết Y mà nói, hủy dung hiển nhiên so với chết còn đáng sợ hơn, cho nên hắn vẫn thẳng thắn.
“Ừm.”
Thật cẩn thận nhìn thần sắc hắn, đầu Trình Tuyết Y nhanh chóng nghĩ xem nên nói tiếp thế nào.
“Ngươi nói dối đi,” Hoàng Phủ Dật cười nói, ra vẻ tâm tình không tệ, “Như vậy ta mới có thể tìm được cớ đánh ngươi.”