Quay Lại Tuổi 15

Chương 4: Chết cũng ngạo kiều




- Edit: YuuChan9
- Beta: EllieKashina
Chương 4: Chết cũng ngạo kiều
Mạc Thiến trong phút chốc bỗng hiểu ra.
Trường học bọn cô, mỗi năm đều dùng bài thi, sách luyện tập giống nhau, trên lớp làm bài thi, bài tập lúc nào cũng là về nhà làm sách luyện tập, sau đó lúc lên lớp, thầy cô cũng giảng qua đề thi trong sách luyện tập.
Đây là việc biến thái nhất, lúc phát sách luyện tập, đáp án phía sau toàn bộ đều phải xé toang, giao cho thầy cô, phần đáp án còn được viết tên lên, thầy cô đưa cho hội học sinh kiểm tra xem có thiếu vài tờ hay không?
Mạc Nhan muốn bài thi và sách luyện tập của cô, chờ khi thi, nó trực tiếp mang đi sao chép, không cần chép quá nhiều, cam đoan đủ tiêu chuẩn đi lên.
Có nhớ lúc trước khi nó năm nhất, trực tiếp đem sách luyện tập của cô đi giao nộp, đến cả sao chép cũng lười chép, đến về sau, bị mời phụ huynh vài lần, bởi vì bản chính sách bài tập đều đã viết xong, lớp của nó mới chỉ học có mấy tiết đâu.
Mạc Nhan cũng có chủ ý, bị mời phụ huynh, trực tiếp đi tìm Mạc Thiến năm hai, đi tới liền nói: "Ban chủ nhiệm muốn mời phụ huynh, chị đi một chuyến đi. "
Mạc Thiến lúc đó cảm thấy lờ mờ, cuối cùng cũng không đi, lại náo đến Mạc mẹ cuối cùng cũng biết chuyện này.
" Đừng cho nó mượn nữa, đem sách luyện tập ném đi. " Mạc mẹ lập tức nói.
" Đừng a, thật đáng tiếc! "
" Kia thứ phế phẩm, một cân cũng không đáng mấy xu. "
Mạc Nhan liền trong túi áo lấy ra 15 đồng tiền, dốc sức chụp lấy mặt bàn, hào hùng hô: " Trong phòng chị có bao nhiêu sách em lấy hết. "
Mạc mẹ bị thái độ Mạc Nhan chọc cười, cuối cùng vẫn là kiên trì: " Ngày mai con đừng ra ngoài chơi, cùng chị con học kèm. "
Mạc Nhan vô cùng không tình nguyện.
" Cái đó... " Lúc này Cố Thù dè dặt cẩn thận mở miệng, gặp mọi người đều dừng lại hoạt động hướng xem anh, rồi mới lên tiếng: " Ghi chép có thể cho tôi* mượn sao. "
*tôi: để Cố Thù xưng tôi với Mạc Thiến, đơn giản là cảm thấy Cố Thù thích Mạc Thiến, chắc chắn trong lòng một chút cũng không tình nguyện xem Mạc Thiến như chị đâu. o(* 3 *)o
" Được a! " Mạc Thiến lập tức đáp ứng: " Cơm nước xong, cậu tới phòng tôi, tôi tìm cho cậu. "
" Được. "
Cơm nước xong, Mạc Nhan đi vào phòng Mạc Thiến, muốn cướp lấy những sách luyện tập kia, lại bị Mạc mẹ túm cổ ném ra phòng bếp, cho hắn rửa chén.
Cố Thù nhăn nhăn nhó nhó, vẫn là đi vào phòng Mạc Thiến, vào trong liền đứng tại cửa, xem cô tìm đồ.
Phòng Mạc Thiến không lớn, vào trong liền ngay lập tức thấy giường, trên giường chất thành đống gấu bông, mắt liền nhanh không tìm ra chỗ ngủ. Khăn trải giường của cô là mẹ mua, cuộn sóng cuốn tiểu kim ngư, xem ra rất ấu trĩ.
Cô sau khi rời giường, chăn mền còn chưa chỉnh lý, cộng thêm lúc thay đồ, quần áo đều vất vưởng ở dưới đất, còn có nội y, làm cô vội vàng thu lại.
Cái gọi là thu lại, chính là dùng chăn mền che đi những quần áo kia.
Ngoài ra, trong phòng còn có một cái giá sách bằng thủy tinh trong suốt, để toàn là món nhỏ hàng mỹ nghệ cùng thư, trên thủy tinh còn dán bưu thiếp của nữ chiến sĩ xinh đẹp. Bên cạnh là một cái cửa sổ, dưới cửa sổ là bàn học, phía trên để đủ lại vật nhỏ.
Thời điểm đó cô thích dùng giấy gấp sao, hoặc là dùng mảnh dài ống nhựa gấp thành, thủ nghệ không kém, còn làm thành mấy hủ. Nơi cửa sổ còn treo chuông gió cùng ngàn con hạc giấy, xuyên thành chuỗi hạc, phía dưới chuông, có giá đỡ, bị cô quấn thành từng vòng màu sắc, xem ra thập phần tinh xảo.
Cô lập tức chỉ chỉ những thứ đó: " Đều là tôi làm, có lợi hại không? "
Cô còn chờ anh khen cô thật khéo tay, kết quả anh xem liền nhăn nhăn, khẽ hừ một tiếng: " Này là lãng phí rất nhiều thời gian đi? "
Tâm tình cô lập tức không tốt, bĩu môi, đến trước kệ sách kiếm notebook, cô nhớ được, cô trước giờ cũng không đem đồ ném loạn, vật tốt đều không nỡ vứt bỏ, lưu lại làm kỷ niệm, làm nhà cô càng thêm chật trội.
Lúc cô kiếm đồ, anh đi vào, cầm lên một cái chai thủy tinh, lắc lắc, bên trong chai đầy những ngôi sao trời làm bằng ông nhựa, nhìn kỹ một chút.
Cô không chết tâm, lại thăm dò anh: " Làm rất tinh xảo đi? "
" Cậu đem thời gian làm cái này đi học tập. Nói không chừng, vào năm học có thể đứng từ năm mươi trở lên. "
Cô lập tức đáp, đề cao giọng nói: " Khen tôi một câu, cho cậu một chai. "
" Tôi lấy cái đó làm cái gì. " Anh hỏi có vẻ rất là thuận tình hợp lý.
Cô chán nản, nhưng không thể phản bác.
Thậm chí cô nghĩ, này kỳ thật không phải thích cô đâu, chỉ là cô tự mình đa tình, ai đối với nữ sinh mình thích, lấy loại thái độ này để nói chuyện.
Cô giận, tiếp tục tìm kiếm ghi chép, liền nghe thấy Cố Thù dùng thanh âm cực nhỏ mà nói: " Chai này rất tốt, cho tôi đi. "
Động tác tìm notebook dừng lại, khóe miệng cô không nhịn được giương lên, mím môi mỉm cười, cái tên này chết cũng ngạo kiều a.
Cô thế nào lại quên, anh nhiều năm tính khí liền là thối lắm, miệng thối, rõ ràng là nam thần hàng đầu, lại không nhiều người tiếp cận hắn, trên mặt viết hoa hai chữ " CON NHÍM ".
Chẳng qua, nhiều nữ sinh tốt bụng đem cái loại tình cảm thấp biểu tình này của anh nói là " Thoát tục ", " Cấm YU ", " Người nhàn rỗi miễn lại gần ", thậm chí là " tiên phong đạo cốt* ", nghĩ tới thật thú vị.
*Tiên phong đạo cốt: Phong cách người tu tiên.
" Lấy đi. " Cô trả lời.
" Mất nhiều công sức mới làm ra vật liền đưa người khác, không đau lòng? "
" Cậu không phải là người ngoài " Cô trả lời rất tùy ý.
Tạm dừng một lát, âm thanh trầm thấp của anh mới hồi đáp: " Cám ơn. "
Mạc Nhan vung vẩy nước còn đọng lại trên tay đi vào, Mạc Thiến đang đếm số lượng ghi chép, Mạc Nhan nhìn, đưa tay muốn cầm lên xem, lại bị Mạc Thiến chụp lấy: " Lau tay sạch sẽ đã! "
Nó bất đắc dĩ lấy quần áo lau tay, tiến tới xem, cầm lên mấy cuốn tập, xem đến bên trong đều là ghi chép chi chít, nó một bộ dạng không hứng thú, ném tập trở về, xoay người tìm trên giá sách sách luyện tập.
Mạc Thiến cô cô rất thích mua đồ văn phòng phẩm.
Cô rất thích mua nhiều thứ văn phòng phẩm, vở, kẹp sách, thẻ kẹp sách, notebook của cô đều là mua ở văn phòng phẩm, khi đó cô sẽ không trả giá, chỉ có thể trong tiệm mua giá cao.
Khi cô mua vở, thích mua vở bên trong có màu sắc, có hình tiểu đồ án, cảm thấy loại vở này dùng để viết, rất có cảm giác, so với notebook sạch sẻ buồn tẻ thì đáng yêu hơn nhiều. Thế cho nên, mỗi lần khai giảng, cô đều để giành tiền, một cái notebook có giá từ 3 đến 7 nguyên đều mua, cô, khi đó một tháng tiền tiêu vặt liền đến 600 khối.
Thời điểm đó, cô vì trân quý quyển vở, vô cùng nghiêm túc khi chép, cách giải hay viết ở trên, ngẫu nhiên viết sai, cũng không gạch bỏ không đẹp mắt, ngay tại chữ sai dán giấy lên.
Cố Thù ôm ghi chép, trong tay cầm chai thủy tinh chứa đầy sao, nhìn thoảng qua thời gian, nói: " Đã muộn, tôi đi trước. "
" Đi. Tao đưa mày đi. " Mạc Nhan lập tức đồng ý.
" Chờ một chút. " Mạc Thiến từ giá sách lấy ra một cái túi, đưa cho Cố Thù, " Đem ghi chép bỏ vào đây. "
Cố Thù đưa tay tiếp lấy, đem ghi chép bỏ vào túi, mới cùng Mạc Nhan đi ra ngoài.
Mạc Thiến chống nạnh nhìn phòng mình, không thể phủ nhận, cô rất hoài niệm nơi này.
Vào năm cao trung thứ hai, cô và Mạc Nhan ra ngoài, được tinh thám* phát hiện, tiến vào làng giải trí, không mất mấy năm liền nổi danh, cô vốn nghĩ cùng Tô Lương Ngữ thi vào cùng một trường đại học, bởi vậy mà thay đổi, thi vào học viện điện ảnh và truyền hình.
*tinh thám: người săn tìm người có tố chất thành ngôi sao.
Sau khi nổi tiếng, thị phi cũng nhiều, gần nhà xuất hiện fan, cho nên cha mẹ cô hạ quyết tâm, chuyển nhà, là tiểu khu mới xây, trị an tốt lắm, dưới lầu có bảo vệ, nhóm fan không dễ dàng vào được.
Cô ngồi trên giường, cảm thấy hôm nay có chút hốt hoảng, nhưng cũng rất vui vẻ.
Cô còn thể nghe giọng của mẹ và Mạc Nhan, giống như là nó định lấy kem ăn, lại bị Mạc mẹ chặn lại, chê nó hôm nay ăn nhiều kem quá, Mạc Nhan đương nhiên không phục, tiếp tục tranh luận, cuối cùng cũng giành được một que, liền chạy ngay về phòng, lúc đóng cửa, thở dốc đến mức tường phòng bên cô còn lắc lắc.
Cô cười, cảm thấy bây giờ thật tốt lắm.
Cô không có tai tiếng tình dục, không bị nhiều người chú ý, cũng sẽ không vì làm sai một chút chuyện liền bị nghiêm khắc phê bình, còn có lúc nằm không cũng trúng đạn.
Cô bây giờ chỉ là một học sinh, còn đang nghỉ hè, sau khai giảng là lên cao trung.
Thứ duy nhất thay đổi là cô không còn thích Tô Lương Ngữ nữa, mà sẽ đối xử với Cố Thù tốt, rất rất tốt, đem anh sủng đến chín tầng mây.
Phát ngốc một chút, cô tới gần kệ sách, lấy ra ghi chép năm nhất, năm hai sơ trung xem xét.
Hiện tại, cô rất ư là lờ mờ, bởi vì, đã quên mất một số kiến thức.
Cô vì sợ xấu mặt, hậu kỳ học qua Anh ngữ, cho nên Anh ngữ bây giờ xem chừng rất đơn giản, liền trực tiếp xem nhẹ.
Cô có kỹ năng, trí nhớ cũng tốt, tuy rằng không phải gặp qua là không thể quên, cũng phải xem lại mấy lần, cố ý ghi nhớ, là sẽ ghi nhớ toàn bộ, vì vậy cô nhớ lời kịch rất lợi hại, có lúc tạm thời sửa kịch bản, cô cũng có thể ứng đối rất tốt, không giống như những diễn viên khác hội sẽ quên từ.
Cái này khiến cho, cô lúc này xem những thư văn đã xem trước kia, toàn thi văn cổ văn, có khả năng mơ hồ nhớ được, ngữ văn cũng liền xem nhẹ.
Lịch sử cùng chính trị, thậm chí là sinh học, cô xem qua một lần, cảm thấy không có vấn đề gì, lần nữa xem nhẹ.
Toán học, vật lý, hóa học đều yếu, cô tự biết chính mình, chỉ số thông minh của cô không được cao, chẳng hề là một nữ sinh thông minh.
Bây giờ nhìn cái biểu thức đại số, tổng cảm thấy, như đang đọc thiên văn*! Hảo cho một ít ký hiệu, cô đều không nhớ rõ nên đọc như thế nào.
*Thiên văn: Sách trời.
"Bethe? Oát? Ca mã? A...Trời ơi..." Cô sắp hỏng tới nơi rồi.
Do đó cô yên lặng đi tới giá sách lấy sách toán lớp 5, nhìn hồi lâu, cứ thế không nghĩ ra, tính Tiểu Minh cuối cùng ăn nhiều nhất bao nhiêu trái táo, này là vận dụng công thức thế nào?
Cô trước đây làm sao mà làm được thế?
Điểm số toán lý hóa của cô tuy rằng không cao, nhưng lần nào cũng đạt tiêu chuẩn, hoặc là điểm từ ưu tú trở lên a.
Có lẽ nào, trước đây cô là thần đồng?
Cô buồn khổ ôm đầu kêu rang, về sau biết phải làm sao bây giờ?
Một lát sau, Mạc Nhan gõ gõ vách tường, gọi hỏi cô: "Chị, chị cũng ăn kem nhiều nên đau bụng sao? "
" Coi như là... " Cô bất tắc dĩ trả lời.
" Đi vệ sinh ra phân liền tốt à. "
Cô cảm thấy, câu trả lời này liền không bằng cho cô uống nhiều nước nóng còn hơn.
" Em đó là bụng chứa nhiều phân, mới không phải do lạnh bụng, ngu ngốc. "
" Cắt, em quan tâm chị mà còn không biết cảm kích, vậy thì thôi. " Mạc Nhan nói xong, không để ý tới cô nữa.
Cô nhìn chòng chọc bức tường, cảm thấy nghẹn họng không nói lên lời, như vậy nam thần tương lai, em trai của cô, thế nào lại ngu ngốc như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.