Quẹo Vào GL

Chương 73: [Ý Khanh] Ngoại truyện (2):Sau khi kết hôn




"Vợ ơi, hôm nay em đi đón tiểu quỷ tan học nha!"
Thẩm Ngôn Khanh sắp xếp lại tài liệu, cô ấy nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, "Chị tan tầm liền đây, chị tiện đường đi đón nhóc con là được."
"Không cần em hả?" Kiều Ý làm nũng, "Em đi đón, em đi đó cơ, vợ yêu đại nhân đi làm vất vả rồi mà!"
"Nhớ là không được mua đồ ăn vặt cho con bé đâu đấy, nếu không sẽ không cho ăn cơm chiều." Kết hôn đã hơn một năm, con cũng sắp bảy tuổi nhưng Kiều Ý vẫn không đứng đắn, nào có dáng vẻ người mẹ? Thẩm Ngôn Khanh có nói bao nhiêu lần mà Kiều tiểu thư cũng không đổi được, hết cứu.
"Dạ dạ dạ!" Kiều Ý nói mấy câu dạ, suýt nữa nhảy lên trời.
Sau khi "Phù hoa" thành công vang dội, tất cả mọi người đều cho rằng nữ diễn viên trẻ tuổi sẽ lập ra một thế giới mới, nhưng ngay tại thời điểm mấu chốt Kiều Ý dần rời xa lĩnh vực điện ảnh chuyển hướng sang mảng truyền hình.
Về phần tại sao? Kiều Ý chưa bao giờ biết mình thực sự muốn gì, giống như những diễn viên khác trong giới, cô bị ám ảnh bởi danh lợi và danh dự, mơ ước được nổi tiếng khắp thế giới, nhưng khi cô thực sự đạt được cả danh tiếng và tiền tài thì cô mới ngẫm ra ý nghĩa câu thoại: Phù hoa cũng chỉ là mây khói.
Đứng trên sân khấu rực rỡ, nghe tiếng reo hò ngưỡng mộ của hàng nghìn người, tay cầm cúp vàng, cuối cùng cũng không sánh được với cái ôm của Thẩm Ngôn Khanh.
Thẩm Ngôn Khanh nói cô không có chí tiến thủ, Kiều Ý liền nói cô cũng chỉ muốn cùng cô ấy sống cuộc sống bình thường mà thôi.
Có thể cô nhìn cuộc sống của Ôn Văn ở nước ngoài nên muốn vứt bỏ hào quang chỉ để sống cuộc sống bình đạm với người thương. Khi đó Ôn Văn nói với cô: "Cuộc đời chị chưa bao giờ hạnh phúc như vậy." Thực sự hạnh phúc, hạnh phúc đến mức Kiều Ý cảm thấy cô có phần dư thừa...
Sau này Kiều Ý mới biết được Jerry – chủ nông trại kia, chỉ là một người bạn bình thường của Ôn Văn ở Mỹ. Cô ấy không muốn dùng cái gọi là trách nhiệm để ở bên Kiều Ý, như chính Ôn Văn đã nói cô ấy dùng một năm để Kiều Ý yêu cô ấy lần nữa, nhưng thời gian cho cô ấy biết hai người là không thể. Bởi vì tất cả đã thay đổi, Jerry là lý do tốt nhất để Ôn Văn rời khỏi Kiều Ý, để Kiều Ý có cuộc sống của riêng cô.
May mắn thay, Ôn Văn và Jerry từ diễn thành thật, đúng là đi được cùng nhau hay không còn phải xem duyên phận.
Khi về nước, Kiều Ý đã nghĩ nếu đủ may mắn thì Thẩm Ngôn Khanh còn độc thân, vậy cô sẽ sống một cuộc đời bình thường.
Trời cao chiều lòng cô, cuối cùng cũng chờ được cô ấy.
Nhưng mà! Hãy chú ý tới từ ngữ mang tính đối lập này, nhưng mà!
Theo lý thuyết mà nói cùng là kết hôn nhưng Ann và Moira đã kết hôn ba năm nhưng suốt ngày dính nhau như sam, rải cơm chó cho người khác. Kiều Ý và Thẩm Ngôn Khanh thì... chỉ mới một năm mà đã...
Kiều Ý phải xin kinh nghiệm từ hai người kia.
"Các em có con đương nhiên không thể so sánh với bọn chị rồi!"
Mễ Lam ôm An Bạch cho Kiều Ý xem một màn cháo lưỡi, tâm lý yếu ớt của Kiều Ý đâu chỉ chịu một chút thương tích, cô không chịu nổi kích thích này.
Nhắc đến con cái, tại sao Kiều Ý lại tích cực đón Tiểu Nhược tan học như vậy? Mục đích là nhanh chóng gửi tiểu quỷ kia cho dì Băng, để cô và Thẩm Ngôn Khanh có không gian riêng, phát triển đời sống vợ vợ hài hòa.
Người ta nói phụ nữ ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, nhưng đối với Thẩm Ngôn Khanh thì không phải vậy. Kiều Ý lo lắng vô cùng, nếu đã cưới cô thì sao Thẩm tổng cứ ăn chay vậy!?
Tâm trí Thẩm Ngôn Khanh đều đặt trên người Tiểu Nhược, Kiều Ý cảm thấy cô không được một phần ba tình yêu kia, vậy việc cô ghen tị với Tiểu Nhược cũng là điều dễ hiểu!
Mễ Lam chậm rãi uống rượu, mỉa mai nói: "Đồ nhát gan, nói thằng ra là em muốn, không biết da mặt em lại mỏng như vậy luôn đó! Lúc cần thì làm đi, chơi một chút khác ngày, đồ trẻ con này cs hiểu không? Có muốn chị đây dạy em..."
Kiều Ý muốn giơ chân đá chị một cái cũng may An Bạch động thủ trước, cô tát nhẹ Mễ Lam một cái, "Miệng chó không nói được lời hay!"
Chơi không giống ngày thường, thật ra Kiều Ý đang nghĩ Thẩm Ngôn Khanh có cho không? Nhưng đầu tiên phải tiễn "ôn thần" đi đã rồi nói tiếp.
"Sao lại đi nhà bà nội ạ?" Tiều Nhược thấy Kiều Ý đưa cô bé về nhà bà nội lập tức có ý kiến.
Nhóc con này đúng là không hiểu chuyện, ngày thường cho con ăn nhiều kẹo như vậy mà thời khắc mấu chốt không biết nghĩ cho mẹ, Kiều Ý chỉ có thể nói: "Bà nhớ con đó!"
"Mẹ nhỏ, có phải mẹ muốn đánh nhau với mẹ lớn không ạ?"
Kiều Ý: -_-||
Hôm đó Kiều Ý vội vàng không kịp đóng cửa đã đè Thẩm Ngôn Khanh lên giường, đúng lúc bị tiểu quỷ nhìn thấy, vì chuyện đó nên Thẩm Ngôn Khanh giận cô nửa tháng, mà nửa tháng nay Kiều Ý cũng không được chạm vào cô ấy.
"Không phải! Hôm nay phải nghe lời bà đó, cuối tuần mẹ nhỏ đưa con đi công viên chơi, muốn cái gì liền cho con cái đó nè!"
Giao dịch thành công.
Khi Kiều Ý về tới nhà liền thấy Thẩm Ngôn Khanh đang nấu cơm trong bếp, lúc trước Kiều Ý muốn sống một cuộc sống có củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm và trà với cô ấy, nhưng cô không ngờ cô ấy lại học nấu ăn!
Suy cho cùng việc học nấu ăn vẫn là vì tiểu quỷ kia, chỉ cần có thời gian, Thẩm Ngôn Khanh đều tự mình xuống bếp.
Kiều Ý lặng lẽ đi vào bếp, từ phía sau ôm eo Thẩm Ngôn Khanh, đưa cho cô ấy một bó hoa hồng nói: "Cái này cho chị, chị thích không?"
"Đi ra ngoài đi." Thẩm Ngôn Khanh không nhận cũng không ngẩng đầu, một lát sau mới hỏi, "Hôm nay là ngày gì?"
Kiều Ý tự tát mình một cái, "Kỷ niệm ngày cưới đầu tiên... kỷ niệm một trăm ba mươi lăm ngày."
Thẩm Ngôn Khanh: "Nói vớ vẩn, ra ngoài đi!"
"Thẩm Ngôn Khanh! Chị còn không buồn liếc em một cái, có phải chị chán em rồi đúng không!" Kiều Ý lắc tay cô ấy.
"Em thiếu đánh hả, chị phải nuôi hai đứa nhỏ rất mệt đấy." Thẩm Ngôn Khanh xoay người nhận hoa hồng của Kiều Ý, cô ấy cười bảo: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi."
Kiều Ý vẫn ôm cô ấy, cô hơi ngẩng đầu muốn hôn môi Thẩm Ngôn Khanh nhưng chưa hôn được thì cô ấy đã tránh, cô ấy nghiêm túc nói: "Chị cảnh cáo em bao nhiêu lần rồi?"
Kiều Ý biết Thẩm Ngôn Khanh để ý cái gì liền nói: "Em đưa tiểu quỷ sang nhà dì rồi." Sau đó nghiêng đầu về phía cô ấy nhắm mắt cầu xin: "Hôn một chút, chỉ hôn một chút thôi mà!"
Thẩm Ngôn Khanh hôn nhẹ một cái tượng trưng lên môi Kiều Ý.
"Ăn cơm."
Tắm xong Thẩm Ngôn Khanh dựa vào đầu giường chơi máy tính.
Hôm nay Kiều Ý cố tình thay bộ đồ ngủ hoạt hình thành một chiếc váy ngủ hai dây lộ ngực, quai váy còn bị cô làm tuột xuống cánh tay, cái này ám chỉ đủ rõ ràng rồi đó!
"Khanh Khanh à!" Kiều Ý nhẹ nhàng gọi tên cô ấy sau đó ngồi lên đùi cô ấy, cô hất tóc lòng dáng giống như quảng cáo dầu gội đầu vậy.
Tất nhiên sự quyến rũ của Kiều tiểu thư không bằng màn hình máy tính, Thẩm Ngôn Khanh chỉ đáp một tiếng: "Ừm."
Vẫn cố chấp, "Moira nói có bộ phim mới hình ảnh khá đẹp, chị xem cùng em được không?" Thực ra là Kiều tiểu thư lên mạng tìm được một bộ phim điện ảnh chủ đề đồng tính nữ, thôi thì tạm thời cứ đổ cho Mễ tiểu thư cũng không sao.
"Em mở đi."
Được Thẩm Ngôn Khanh cho phép, Kiều Ý tung tăng xuống giường cầm USB cắm vào tivi...
Vừa mở lên đã truyền tới âm thanh...
"Ưm... A... Á..."
Hai thân hình đẹp đẽ đan xen vào nhau trên màn hình TV LCD độ phân giải cao 60 inch, cảnh quan hệ tình dục cũng rất là ***. Trước đó Kiều Ý xem trên máy tính làm sao có cảm giác bằng xem trong phòng chiếu phim.
Âm thanh và hình ảnh đánh sâu vào thị giác và thính giác, Kiều Ý đỏ mặt, cô còn chưa xem như thế này với Thẩm Ngôn Khanh bao giờ, lúc này còn xấu hổ hơn tưởng tượng nhiều.
"Đây... Đây là phim gì vậy?"
Đây chẳng phải biết rõ còn cố hỏi sao, em nói xem là phim gì? Thẩm Ngôn Khanh nghĩ.
Kiều Ý hạ thấp âm lượng cũng chui vào chăn với Thẩm Ngôn Khanh, vừa xem vừa nói: "Em cũng không biết, tại Moira nói xem hay, có phải có ý gì không?"
Mễ Lam cảm thấy có người đang mắng chị...
Ý tại ngôn ngoại, Thẩm Ngôn Khanh đen mặt, cô ấy thất thần tiếp tục chơi máy tính, nhưng âm thanh ướt át kia lọt vào tai đúng là... Kiều Ý, em có xấu hổ không!
"Vậy cũng được á..." Kiều Ý thốt lên, cô cắn môi dưới, tay chậm rãi xoa đùi Thẩm Ngôn Khanh.
Thẩm Ngôn Khanh ngồi tránh tay Kiều Ý.
Kiều Ý sờ không được sắp muốn khóc rồi, chuyện xấu hổ đều làm rồi, Thẩm Ngôn Khanh chị phải có phản ứng đi chứ. Bây giờ cô rất muốn lên mạng đăng tus: Có vợ là người chơi hệ cấm dục cảm giác như thế nào?
"Em vẫn xem à?" Cuối cùng Thẩm Ngôn Khanh cũng đóng máy tính, sau đó cô ấy nhìn lên tivi liền thấy tư thế cắt kéo kia, đúng thật là...
Tắt máy rồi, Kiều Ý ôm vai cô ấy, bộ phim này khiến tai cô đỏ hết lên rồi, tim ngứa mà lửa trong người sắp không dập được nữa rồi, "Khanh Khanh... Hay là... Chúng ta cũng... Thứ một xíu..."
Giọng nói của Kiều Ý nhỏ đến mức cô không thể nghe rõ.
"Muốn xem thì ra phòng khách đi. Ngày mai chị phải đi làm, ngủ trước đây." Thẩm Ngôn Khanh gỡ tay cô ra, cô ấy nghiêng người nằm xuống.
Một mình tới phòng khách xem phim chẳng phải tự ngược à? Kiều Ý tắt tivi, tắt đèn, cô ngoan ngoãn nằm xuống cạnh Thẩm Ngôn Khanh.
Trong phòng tối đen, hơi thở hai người đều có chút không ổn định, hình ảnh trong bộ phim ban nãy không ngừng lặp lại trong đầu họ... Đúng là "giáo trình hướng dẫn loại bỏ thanh cao" cực kỳ tỉ mỉ...
Thực sự không muốn thử sao?
Chắc chị ấy mệt rồi, Kiều Ý tự an ủi bản thân nhưng đang trong thời điểm tuyệt vọng nhất....
Thẩm Ngôn Khanh đột nhiên xoay người ôm Kiều Ý vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn kiểu Pháp đã lâu không có, hơn hết vẫn là Thẩm tổng chủ động...
Đêm nay hai người ăn ý chưa từng có, ăn ý cởi quần áo cho nhau, rất nhanh đã hoàn toàn không có vướng bận ôm nhau. Kiều Ý đáp lại nụ hôn sâu của Thẩm Ngôn Khanh, cô muốn cười to nói: Thẩm tổng, chị giả vờ đứng đắn với ai!
Đây mới là lăn giường chân chính, ga trải giường bị ép qua lại cho đến khi biến dạng! Rốt cuộc thì Kiều Ý cũng cảm nhận được sự "đói khát" của Thẩm Ngôn Khanh, cô ấy mạnh mẽ hôn cô năm phút mới buông tha cho cô, sau lại cắn vào ngực cô một cái để trả đũa, cơ thể Kiều Ý lập tức đỏ lên.
Hai người đều thở dốc.
"Tiểu sắc quỷ, đêm nay em... Cố ý..." Thẩm Ngôn Khanh dùng tay đi xuống thăm dò, cô ấy cố ý cọ tới nơi đã trơn trượt trong đùi Kiều Ý.
"Chị sao lại..." Kiều Ý dướn người lên dùng hai chân kẹp lấy tay Thẩm Ngôn Khanh, hai tay ôm cổ cô ấy, liếm cổ cô ấy từ dưới lên đến sau tai rồi nói: "Khanh Khanh, em muốn..."
"Tiểu Ý, chúng ta...... Thử xem?"
"Ưm!"
***
Ngày hôm sau, kết quả chính là Thẩm Ngôn Khanh và Kiều Ý đều nằm trên giường không dậy nổi.
Mặt trời lên cao vẫn không ai mở mắt.
"Lão Thẩm, có phải cảm thấy xương cốt rời ra từng mảnh không?" Kiều Ý đắc ý nói tiếp, "Cơ thể chị không dẻo dai bằng em cơ à?"
"Cút!" Thẩm Ngôn Khanh co chân đạp vào bờ mông đang vểnh lên của Kiều Ý, "Nấu cơm đi, chị đói bụng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.