Có thể theo học một chuyên ngành dẫn đầu ở toàn tinh tế tại một trường đại học đứng nhất nhì ở tương lai và luôn giữ thành tích đứng đầu chuyên ngành thì không có gì phải nghi ngờ về khả năng học tập của Minh Hạ.
Trước kia, tùy Minh Hạ biết rằng đây là xuyên qua dẫn tới, nhưng bởi vì không có đối lập, trừ bỏ cảm thấy bản thân rất may mắn thì cũng không có cảm tưởng sâu sắc gì khác.
Tuy nhiên vào lúc này, khi về thế kỷ 21, một lần nửa nhìn xem sách toán cao trung, nhìn những lý thuyết quen thuộc mà xa lạ đó, lại phát hiện bản thân không có lúc trước mới trở về khi tâm tình kích động, mà cảm giác như thể đang xem một cuốn sách vỡ lòng. Đọc lướt qua một lần liền hiểu tất cả và cũng biết cách vận dụng các công thức trong đó.
Sự khác nhau rõ ràng trước và sau khi xuyên qua, khiến Minh Hạ cảm thấy rất kỳ diệu và ngay lập tức khơi dậy hứng thú trong cô, eo lưng thẳng tắp một cách vô thức, cả người tiến vào trạng thái tập trung, đọc sách đến quên mình.
Ở trạng thái này tốc độ đọc của Minh Hạ rất nhanh, cơ bản khoảng mười giây là lại lật trang, trong chốc lát, sách toán lấy ra để đối phó với chủ nhiệm lớp lúc nãy đã đọc xong. Đặt sách về trên bàn, thấy trên bàn không có tập hai liền cúi xuống tìm trong hộp bàn, nhưng cô lại không chú ý, người bạn cùng bàn bên cạnh đã cau mày nhìn cô mấy lần.
Chỗ ngồi của Vương Phi chỉ ở đằng sau Minh Hạ.
Hắn nằm trên bàn, đem sách Minh Hạ tặng sắp xếp theo thứ tự Toán Anh Văn, nhìn bìa ba cuốn một lúc rồi thở dài thườn thượt. Những năm trước, hắn đều trận trọng mà giữ gìn những mòn quà Minh Hạ tặng. Tuy nhiên năm nay, Minh Hạ cư nhiên đưa hắn bộ đề ôn thi đại học, khiến hắn không biết phải làm thế nào.
Viết đi, hắn là thật sự chán ghét học tập. Không viết đi, lại cảm giác cô phụ Minh tỷ một phen tâm ý.
Buồn quá a.
Nghĩ đến đây, Vương Phi lại không khỏi thở dài, bĩu môi, nhướng mi nhìn Minh Hạ đang ngồi trước mặt, liền thấy cô eo lưng thẳng tắp, rất là nghiêm túc lật xem sách toán.
"Minh tỷ, Minh tỷ, lên mạng cùng nhau chơi game đi?" Hắn duỗi chân đá vào băng ghế của Minh Hạ, nhỏ giọng khuyến khích.
Bị Vương Phi đá vào băng ghế khi, Minh Hạ vừa lúc đem lý thuyết trong cuốn sách đọc được một nửa thì bị mặc kẹt và nghẹn đến mức khó chịu. Kết quả quay đầu lại, chợt nghe thấy Vương Phi kêu chơi game thì không thèm để ý trực tiếp quay đầu lại.
Vương Phi:. Minh tỷ thế mà không nói tiếng nào liền trực tiếp quay đầu lại! Có phải Minh tỷ chán ghét hắn quấy rầy tỷ ấy học tập! Minh tỷ sẽ không tức giận đi! Nếu không.. hắn làm hai trang luyện thi đề dùng để hướng Minh tỷ xin lỗi?
Lưu Nham Thụy là bạn học ngồi cùng bàn với Minh Hạ, vóc dáng không cao, thân hình thiên gầy, đeo một cái kính cận dày giống như đáy chai rượu, thành tích học tập khá tốt, luôn đứng thứ năm trong lớp.
Trước đây, chủ nhiệm lớp xếp Lưu Nham Thụy ngồi cùng bàn với Minh Hạ, chính là hy vọng tính chăm chỉ học tập của cậu có thể dẫn dắt Minh Hạ về con đường đúng đắn. Nhưng trên thực tế, nhiều học sinh có chút vấn đề xích míc nhau, nhiều trường hợp giáo viên coi đó là chuyện đương nhiên.
Ít nhất, khi xếp Lưu Nham Thụy ngồi cùng bàn với Minh Hạ, chủ nhiệm lớp đã không tính đến điều đó, ông cho rằng họ có thể hòa hợp với nhau nhưng không biết rằng, bọn họ từ sớm trước 800 năm liền ghét nhau như chó với mèo.
Lưu Nham Thụy cảm thấy Minh Hạ là tiểu thái muội, không học giỏi, không có tương lai, chỉ là ngồi bên cạnh đều làm hắn cảm thấy cả bầu không khí học tập xung quay đều bị xạo trộn. Còn Minh Hạ thì cảm thấy rằng Lưu Nham Thụy rõ ràng vào không được lớp chọn, ngay cả bọn họ cái lớp chuyên khoa văn bình thường này thành tích xếp hạng cũng không đứng nhất lớp, nhưng so với người khác, lúc nào cũng tự cho mình là học bá, không biết thì giả vờ làm cái gì.
Cả hai người đều xem đối phương không vừa mắt, thường sẽ xảy ra một ít mâu thuẫn.
Cũng giống như lúc này.
"Toàn bộ phòng học đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách của cô là rất khó chịu có biết không?" Đặt bút trên tay xuống, Lưu Nham Thụy ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Minh Hạ, giọng điệu rất là bất mãn.
Trên thực tế, tiếng lật sách của Minh Hạ cũng không lớn, thấm chí dù lật nhanh mấy cũng chỉ là tiếng cọ xát nhẹ của trang sách, âm thanh rất nhỏ. Chỉ là Lưu Nham Thụy đang giải một bài toán khó, suy nghĩ đi vào ngõ cụt, tâm trạng bực bội khiến cho âm thanh lật sách bị phóng đại gấp mười gấp trăm lần, mới khiến tâm trạng hắn nóng nảy như vậy.
Minh Hạ chìm đắm trong đại dương kiến thức, chợt nghe thấy giọng nói của Lưu Nham Thụy thì không phản ứng lại, cho rằng không phải đang nói với cô liền không để ý.
Thấy bản thân nói chuyện mà Minh Hạ đầu cũng không nâng, Lưu Nham Thụy đột nhiên cảm thấy bản thân bị khinh thường, tức giận nói: "Minh Hạ, cô không học thì người khác còn muốn học, có điểm tố chất được không?"
Hắn đều chỉ tên nói họ, lại ở khoảng cách gần như vậy, Minh Hạ đương nhiên nghe được. Sau khi phản ứng lại Lưu Nham Thụy đang nói cái gì, lồng mày cô nhăn lại ngay lập tức.
"Tôi không cho rằng là âm thanh lật sách của tôi rất lớn. Nếu cậu không thể nghe bất cứ thanh âm gì khi đang học thì tôi khuyên cậu nên đi học trong môi trường chân không. Âm thanh không thể truyền đi trong môi trường chân không. Ngay cả khi bên ngoài có sắm chớp mưa to, nó tuyệt đối cũng sẽ không ảnh hưởng đến cậu, nhất thích hợp cho cậu an tĩnh học tập." Cô chính là trầm mê với việc học, lười đến cùng Lưu Nham Thụy ba phải, nói thẳng ra xong liền cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Nghe được những gì Minh Hạ nói, ngồi ở đằng sau cô Vương Phi lập tức cười: "Hahahahahaha, môi trường chân không, Minh tỷ, tỷ đúng là độc miệng."
Khuôn mặt của Lưu Nham Thụy đỏ bừng vì tức giận.
Hắn còn muốn nói gì đó nhưng việc này vốn dĩ là hắn gây chuyện trước, sai trước là hắn, bị dỗi cũng là xứng đáng, lập tức cũng tìm không thấy lý do nói lại xấu hổ không thôi.
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên. Lưu Nham Thụy nhân lúc này quay đầu lại, cầm lấy bút, tiếp tục tính đáp án đề mục trên bản giấy nháp, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng mồm miệng lại nhịn không được, khinh thường cười lạnh: "Cái gì cũng không biết còn ở đó giả tạo đang học tập. Tôi thực sư chưa từng thấy ai chỉ đọc sách là học được môn toán mà không làm bài tập."
Khi Lưu Nham Thụy đang nói, Minh Hạ vừa lúc đọc xong sách toán tập hai. Cô cúi xuống từ hộp bàn lấy sách toán tập ba ra, mở ra đặt ở trên bàn, nhân tiện duỗi eo. Nghe được lời nói của Lưu Nham Thụy, cô liếc mắt nhìn qua đề mục hắn đang làm..
"Câu đầu tiên, diện tích của hình là = 32, câu thứ hai 1 < a < 3." Minh Hạ thản nhiên nói.
Lưu Nham Thụy lời này là cố ý nói cho Minh Hạ nghe, nhưng không ngờ rằng Minh Hạ sẽ nói lại dù hắn không chỉ tên nói họ. Nghe được cô nói thì có chút sững sốt.
Tuy nhiên lần này có vẻ như bởi vì nói đến vấn đề học tập, là thứ bản thân am hiểu, nên Lưu Nham Thụy nhanh chóng phản ứng lại, tư tin mở miệng cười nhạo: "Minh Hạ, ngươi vẫn là có chút tự mình hiểu lấy thì tốt hơn. Cái gì trình độ chính là cái gì trình độ, không hiểu cũng đừng giả vờ hiểu. Lấy trình độ của cô, nhìn lướt qua câu hỏi liền nói bản thân biết đáp án, quá giả tạo đi."
Thấy Minh Hạ cau mày, tầm mắt rũ xuống rơi vào câu hỏi, Lưu Nham Thụy nghĩ rằng cô chột dạ sau khi nghe hắn nói. Cảm giác đè nén khi bị dỗi lúc nãy ngay lập tức biến mất, cười đắc ý giải thích cho cô.
"Đề này rất phức tạp, bản thân phải tự đặt ra ba ẩn số. Ẩn số a trong đề chỉ nêu phạm vi giới hạn chứ không có con số cụ thể, vì vậy đáp án nhất định đều mang chữ cái, cô nói diện tích bằng 32 nhất định là sai."
Nhưng Lưu Nham Thụy đã hiểu lầm Minh Hạ.
Trên thực tế, tầm mắt Minh Hạ rủ xuống nhìn lại đề là chỉ để xác định bản thân có nhìn sai đề không. Đề đơn giản như vậy, trừ phi nhìn lầm đề chứ cô không có khả năng làm sai.
Nhìn lại câu hỏi, xác định chắc chắn bản thân không nhìn lầm câu hỏi. Minh Hạ liền yên tâm.
"Nếu cậu không tin đáp án của tôi, vậy cậu có thể tính ra một đáp án có chữ cái, rồi lại đi hỏi giáo viên xem đáp án của cậu có đúng hay không, không phải được rồi sao?" Minh Hạ một tay chống đầu, tiếp tục xem sách toán tập ba, thuận miệng nói.
Trình độ của Lưu Nham Thụy kém xa cô, cùng hắn tranh cãi quả thực lãng phí thời gian, cô không có thời gian nhàn rỗi này. Hơn nửa, vì đề đơn giản như vậy cãi cọ chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Diện tích hình là 32! Không có chữ cái nào! Minh Hạ nói đúng!"
Đột nhiên, giọng nói của một cô gái truyền từ bên cạnh sang, Minh Hạ còn chưa phản ứng lại là ai đang nói, thì thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một tờ giấy nháp với một cây bút. Cô nhìn qua, hóa ra là bạn cùng bàn của Vương Phi, Ngô Kỳ Kỳ. Một học sinh được cả lớp công nhận phẩm học kiêm ưu, thành tích của cô luôn đứng nhất lớp mỗi lần thi cử, vừa học giỏi lại tính cách tốt, mọi người đều thích làm bạn với cô ấy.
"Minh Hạ, đề này là cậu tính ra sao? Cậu còn nhớ quá trình tính không? Có thể giảng cho tôi không a? Tôi tính suốt một tiết học mà làm thế nào cũng không hiểu." Đem bút đưa cho Minh Hạ, Ngô Kỳ Kỳ đầy mặt chờ mong nói.
"32 thực sự là đáp án chính xác?" Lưu Nham Thụy vẻ mặt không tin xen mồm nói, "Ngô Kỳ Kỳ, cậu đang đùa tôi sao?"