Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 203: Ăn cây táo, rào cây sung




Sở Hoan tới trước cửa thanh lâu, vài cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp trước cừa cười quyến rũ muốn chào đón, nhìn thấy Sở Hoan nắm ngựa, có một cô nương gọi quy công tới, để cho gã dẫn ngựa đi ăn trước, sau đó lại ôm lấy cánh tay Sở Hoan. Ánh mắt Sở Hoan nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong đèn dầu huy hoàng, lầu hương cửa ngọc, từng đôi phu thê một đêm đang trêu đùa, bên trong có vẻ vô cùng lộn xộn, các âm thanh đan xen cùng một chỗ, vô cùng ầm ĩ.

Hắn rất nhanh chóng tìm được Lương phường chủ trong đám người, lúc này hai cô nương đang vây quanh đi lên lầu, Lương phường chủ và cô nương kia trêu đùa, nhìn qua thật đúng là khách quen nơi phong nguyệt, một tay ôm thắt lưng một cô nương, tay kia lại vuốt ve trên mông tròn mềm mại của cô nương khác, gã căn bản không lường trước được bị người theo dõi, có vẻ vô cùng khoái hoạt đắc ý.

Sở Hoan dáng người cân xứng, diện mạo cũng không kém, hơn nữa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không giống như phần lớn khách hàng tửu sắc hủ háo này, trái lại có vẻ khôn khéo quả cảm, tràn đầy hấp dẫn nam tử, tự nhiên là vô cùng hấp dẫn các cô nương. Nhưng trong mắt Sở Hoan có một tia sắc bén, trái lại không phải mỗi cô nương đều tiến tới giằng co.

Tuy rằng bị vài cô nương vây quanh, nhưng chỉ có một cô nương lớn gan ôm cánh tay Sở Hoan, thu ba nhộn nhạo, đưa tình ẩn ý nhìn Sở Hoan.

Sở Hoan cũng không đẩy ra, chỉ cười với nữ tử bên người này, thấp giọng nói:

- Cô đi theo ta là được rồi, tỷ muội khác không cần nữa.

Cô nương này còn tưởng rằng Sở Hoan coi trọng mình, vui sướng vạn phần lôi Sở Hoan vào trong, bộ ngực sữa đầy đặn dán vào cánh tay Sở Hoan. Cô nương khác thấy vậy, đều nghĩ rằng Sở Hoan nhìn trúng người, có mấy người lộ ra vẻ thất vọng, chẳng qua lúc này bên ngoài lại có khách tới, liền đều ra ngoài đón.

Sở Hoan nhìn thoáng qua trên lầu, nhìn thấy Lương phường chủ đáng bước tới trước một gian phòng, nhẹ giọng hỏi cô nương bên người:

- Cô có nhận ra vị kia không?

Nói xong, hắn lấy tay chỉ về phía Lương phường chủ.

Cô nương cười quyến rũ nói:

- Đó là Lương đại gia, đã tới vài lần, cũng không tính quá quen thuộc, nhưng… Hì hì… Nhưng mà rất sắc… !

Nàng ghé sát bên tai Sở Hoan, giọng nũng nịu hỏi:

- Công tử, ngài sắc hay không?

Sở Hoan thản nhiên cười, cũng không trêu đùa với nàng, nói:

- Vị Lương đại gia kia là bằng hữu tốt của ta, cô cùng ta đi qua, ta muốn gặp hắn.

Cô nương liếc trên lầu một cái, hơi hoài nghi, thấp giọng nói:

- Dường như Lương đại gia hẹn người, ta nhớ rõ bên trong còn có một vị đại gia đang chờ?

Nàng vừa mới nói xong, Sở Hoan đã đi qua bên kia, cô nương bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo.

Sở Hoan hiểu được bản thân tiến vào, nếu là một người, không thiếu được bị các cô nương khác tới giằng co, hoặc là lại bị người chú ý, mình mang theo một cô nương bên cạh, thì không có bất cứ kẻ nào chú ý.

Cô nương ôm cánh tay Sở Hoan lên lầu, ở chỗ rẽ gian phòng Lương phường chủ tiến vào, Sở Hoan đi thẳng tới phía trước, nghe được bên trong truyền ra từng tiếng cười phóng đãng, biết được bên trong rất hoan nhạc.

Sở Hoan lấy một thỏi bạc, đặt vào tay cô nương bên người. Cô nương ben người thấy Sở Hoan ra tay hào phóng như thế, mặt mày hớn hở, chưa kịp nói chuyện, Sở Hoan đã nhẹ giọng hỏi:

- Cô tên là gì?

- Hàm Nguyệt!

- Hàm Nguyệt cô nương, ta nhớ kỹ cô.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Cô đi trước chờ ta, ta nói mấy câu với vị Lương đại gia này, chờ sau khi xong việc, lại đi tìm cô, cô thấy thế nào?

Hàm Nguyệt cười quyến rũ nói:

- Công tử, muốn ta cùng ngài vào hay không?

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Không cần, cô đi nghỉ trước, ta sẽ xong rất nhanh.

Hàn Nguyệt ở nơi phong nguyệt, tự nhiên cũng là người thức thời, thấy Sở Hoan nói như thế, tiến tới gần hôn lên mặt Sở Hoan một cái, lúc này mới bày ra vòng eo mảnh mai lượn lờ rời khỏi, đi vài bước lại quay đầu quyến rũ cười:

- Công tử, ngài phải nhanh một chút, người ta chờ ngài, đêm nay nhất định hầu hạ ngài thật tốt!

Sở Hoan chờ nàng rời khỏi, lúc này mới gõ cửa, trong phòng lập tức an tĩnh lại, rất nhanh, trong phòng liền truyền đến một giọng nói:

- Là ai?

Sở Hoan không trả lời, vẫn gõ cửa như cũ, qua khoảng khắc, cửa phòng mới 'cạch' một tiếng mở ra một khe hở, hiện ra một khuôn mặt trang điểm nồng đậm. Cô nương kia nhìn thấy Sở Hoan đứng bên ngoài, đang tò mò, Sở Hoan đã đẩy cửa vào cực kỳ nhanh chóng, thuận tay đóng cửa phòng lại, cài then cửa.

Hắn đi vào như vậy, cũng khiến mọi người trong phòng giật mình kinh hãi.

Bố trí trong phòng vô cùng lịch sự và tao nhã, ở giữa là một bàn rượu, trên bàn bày các loại điểm tâm, có mấy bầu rượu khác. Vài người ngồi bên cạnh bàn, Lương phường chủ và một nam tử áo bào xám khác ngồi đối diện, ngoại trừ cô nương mở cửa, bên cạnh Lương phường chủ và nam tử áo bào xám kia đều có một cô nương trang điểm xinh đẹp cùng bồi. Lúc này người trong phòng mở to mắt, kinh ngạc mà nhìn Sở Hoan.

Nam tử áo bào xám kia vẻ mặt kinh ngạc, Lương phường chủ nhìn thấy mặt Sở Hoan, sắc mặt lập tức trở nê ntais nhợt, trán lập tức đổ ra mồ hôi lạnh, há miệng thở dốc, nhưng không nói ra lời.

Sở Hoan đóng cửa lại, lúc này mới nghênh ngang đi tới cạnh bàn, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người, hắn kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, quay đầu nhìn lại, liếc cô nương mở cửa một cái, nói:

- Tới đây, rót rượu!

Cô nương kia nhìn về phía nam tử áo bào xám, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Nam tử áo xám này tướng mạo xấu xí, thấy Sở Hoan như thế, kinh ngạc một hồi, rốt cục nhíu mày, giọng nói lạnh lùng:

- Ngươi là ai? Thật là to gan, ai cho ngươi vào?

Sở Hoan thấy cô nương kia không tới, tự mình lấy một bầu rượu, uống một ngụm, lập tức lau miệng cười nói:

- Trác không được đều thích uống hoa tửu, quả nhiên là rượu ngon.

Hắn nói với Lương phường chủ:

- Lương phường chủ, uống hoa tửu sao lại không gọi ta?

Hắn liếc nam tử áo bào xám này một cái, cười nói:

- Vị này là ai? Tại sao Lương phường chủ không giới thiệu một chút?

Sắc mặt Lương phường chủ khó coi nói không nên lời, một mảnh u ám, sau một lúc lâu mới nói:

- Ngươi… ngươi theo dõi ta?

- Theo dõi?

Nam tử áo bào xám nhíu mày, đột nhiên vươn tay, nắm lấy cánh tay trái của Sở Hoan, khí lực rất lớn, giận dữ hỏi:

- Ngươi là người phương nào?

Sở Hoan quay đầu liếc nam tử áo bào xám một cái, nhoẻn miệng cười, trong khi tươi cười, bầu rượu trong tay hắn dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được nện vào đầu nam tử áo bào xám.

Bầu rượu này không phải bằng sứ, mà là bằng đầu, lực đạo này thật sự kinh người, hơn nữa Sở Hoan đánh vô cùng có chừng mực, nam tử áo bào xám căn bản không có bất luận phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn Sở Hoan một cái, liền mềm nhũn xuống, nằm trên mặt đất, bị đánh ngất xỉu, chỗ bị đánh trúng vỡ tan, đổ máu ra.

Những người khác trong phòng đều mở to mắt, vài cô nương đang muốn kêu lên sợ hãi, Sở Hoan đã trầm giọng nói:

- Cũng không phải kêu, nếu ai phát ra âm thanh, ta không hiểu được thương hương tiếc ngọc.

Các cô nương lại biến sắc, che miệng lại, cố gắng không cho mình phát ra âm thanh.

Lương phường chủ rốt cuộc tỉnh táo lại, bỗng nhiên đứng lên, chân dưới bàn của Sở Hoan dùng sức đá vào đầu gối gã, Lương phường chủ kêu 'ôi' một tiếng, dưới chân mềm nhũn, lại ngồi xuống.

- Phốc!

Một con dao găm bị Sở Hoan cắm trên mặt bàn, trong mắt các cô nương đều lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Sở Hoan, lại đều gắt gao che miệng, không dám nói lời nào.

Sở Hoan liếc ba cô nương một cái, cười nói:

- Các cô không cần lo lắng, việc này không liên quan tới các cô, các cô ngồi xuống là được, chuyện sẽ xong rất nhanh.

Thấy ba cô nương không hề đáp lại, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đều ngồi xuống!

Mấy nữ nhân này nào dám nhiều lời, đều ngồi xuống bên bàn, cả đám cực kỳ hoảng sợ hai khẩn trương.

Các nàng chỉ cảm thấy lá gan người trẻ tuổi này thật sự quá lớn, cũng dám đến đây gây rối. Nhưng các nàng lại biết được, người tốt không tới, Sở Hoan không ngờ ra tay độc như thế, vậy không phải người bình thường, tuyệt đối không thể chọc vào.

Lúc này cửa phòng bị then cửa khó lại, ai biết nam nhân trẻ tuổi này có lai lịch gì, ai biết được tiếp theo hắn sẽ làm gì.

Nam tử áo bào xám nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, sắc mặt Lương phường chủ tái nhợt, trán đổ mồ hôi, trên khuôn mặt đều là mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy một con dao găm cắm trên bàn, gã đã hoảng sợ tới cực điểm.

Sở Hoan tựa vào ghế, giơ một tiếng điểm tâm trong tay, miệng cắn tước, lập tức nhìn về phía Lương phường chủ, lộ ra nụ cười nói:

- Lương phường chủ, ta cảm thấy con người ngài quả thật hơi không có suy nghĩ!

Sắc mặt Lương phường chủ khó coi, miễn cưỡng cười nói:

- Sở… Sở Hoan, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Sở Hoan liếc nhìn nam tử áo bào xám nằm trên mặt đất một cái, cười hỏi:

- Đây là bằng hữu của ngươi?

- Phải.. ồ, không phải, không phải!

Lương phường chủ vội vàng nói, không kìm nổi nâng tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

Sở Hoan cười nói:

- Không phải bằng hữu, thì là đồng bọn kinh doanh? Lương phường chủ, uống hoa tửu ở nơi này, nói chuyện kinh doanh, cũng là rất thích thú.

Hắn thuận tay lại nhấc một bình rượu khác trên bàn, uống một ngụm, mới hỏi:

- Đúng rồi, mạo muội hỏi một câu, lần này Lương phường chủ kiếm được bao nhiêu bạc? Không có mấy ngàn lạng, chỉ sợ không nắm được sinh ý này?

Lương phường chủ lúng túng nói:

- Không thể nào, là… ta… ta không biết hắn!

- Không biết?

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi không biết hắn? Lương phường chủ thật là có nhã hứng, cùng đóng cửa uống hoa tửu với một người không quen biết, điều này thật thú vị… !

Lương phường chủ không kìm nổi nói:

- Sở Hoan, ngươi không nên… không nên xen vào việc của người khác. Ta kết giao với ai, lại… lại quan hệ gì với ngươi chứ?

Khi gã nói chuyện, trong lòng khẩn trương, nhìn chằm chằm bầu rượu trong tay Sở Hoan, chỉ sợ bầu rượu trong tay Sở Hoan sẽ đập lên đầu mình bất cứ lúc nào.

Nụ cười trên mặt Sở Hoan biến mất, đôi mắt như lưỡi đao nhìn chằm chằm Lương phường chủ. Lương phường chủ không dám đối diện Sở Hoan, cúi đầu, Sở Hoan thản nhiên nói:

- Ngươi kết giao với người nào, quả thật không quan hệ với ta. Chỉ là sau lưng làm một số giao dịch, thương tổn Đại đông gia, thương tổn Hòa Thịnh Tuyền, cái này có quan hệ với ta.

Hắn đặt mạnh bầu rượu trong tay lên bàn, vang lên một tiếng 'bộp', khiến thân thể Lương phường chủ run rẩy. Thân thể Sở Hoan tiến tới gần, lạnh lùng nói:

- Tửu vương bị hủy trên đường, là một vở tuồng ngươi diễn với người khác đúng không? Ngươi nói cho ta biết, là bao nhiêu bạc, liền khiến ngươi ăn cây táo rào cây sung như thế, ngay cả cháu gái mình cũng muốn bán đứng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.