Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 12:




Sau khi ăn nấm, bọn họ lập tức cào xé yết hầu, lớp da trên người lập tức bong tróc ra.
Âm thanh rạn nứt vang lên, thân thể khô khốc xấu xí của các thôn dân chậm rãi xuất hiện vết nứt nẻ, tiếng “Răng rắc” vang lên, những vật thể màu đen trên da họ rơi rào rào trên mặt đất.
Lớp vỏ cây vỡ ra, lộ ra lớp da trắng nõn căng bóng đến lóa mắt.
“Răng rắc!”
Tiếng vỡ không ngừng vang lên, các thôn dân vừa lột xác vừa kêu lên những tiếng kêu thảm thiết.
Diện mạo ở dưới lớp vỏ cây kia thật sự rất xuất sắc.
Nam anh tuấn mê người, nữ trầm ngư lạc nhạn, mỗi một nhan sắc đều cực kì xuất chúng, tùy tiện lấy một người ra cũng có thể so với minh tinh màn bạc.
Một màn này nhìn qua có cảm giác thật thần kì, nếu có người đột nhiên có người đến đây mà không thấy quá trình biến hóa của họ, sợ là sẽ tưởng rằng đây là tiên cảnh còn người ở đây đều là tiên nhân bằng không sao lại có thể xinh đẹp đến vậy?
“Khôi phục, chúng ta khôi phục rồi!” Có người vui mừng kêu to, tay lại vuốt ve khuôn mặt của mình.
Có cô gái móc guơng ra vừa ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của mình vừa mừng rỡ nói “Hình như mình còn đẹp hơn lần trước…… Tuổi trẻ thật tốt, mình không bao giờ muốn biến thành bộ dạng già nua kia, làn da nhăn dúm dó, xấu chết đi được.”
“…… Đúng vậy đúng vậy, già đi thật đáng sợ, nếu có thể luôn trẻ trung như thế này thì tốt rồi. Đáng tiếc, thôn chúng ta ngăn cách với thế nhân, người có thể lạc vào đây rất ít. Không có dầu thắp, chúng ta cũng không vào được Rừng ăn thịt người.”
“Bọn họ không vào được, nhưng chúng ta có thể ra ngoài mà? Bên ngoài nhất định có rất nhiều người khi đó còn lo thiếu dầu thắp sao?”
“Không được! Không thể đi ra ngoài!” Có người theo bản năng mở miệng, thấy mọi người nhìn qua, sắc mặt hắn xanh mét nói “Các người vẫn nên bỏ ý nghĩ này đi, bên ngoài kỳ nhân dị sĩ quá nhiều, nếu chúng ta ra ngoài sẽ dẫn đến sự chú ý của bọn họ. Đến lúc đó, mạng còn không giữ được thì còn làm được gì?”
Nghe vậy, có người tán đồng gật gật đầu, lại cũng có người không cho là đúng, nói “Lê Hạ, chúng tôi biết anh không thích tình trạng bây giờ, cảm thấy là Lê Ngọc bắt ép mọi người biến thành bộ dạng như thế này. Chỉ là anh không muốn đi cũng đừng nên ngăn cản chúng tôi. Anh biết rõ cơn khát máu cỡ nào thống khổ mà, tại sao còn muốn chúng tôi chịu nỗi khổ đó? Có phải anh muốn chúng tôi chết đúng không?”
“Tôi…… Tôi không có nghĩ vậy.” Lê Hạ dời mắt, một khuôn mặt tái nhợt đến có chút trong suốt, dưới làn da còn nhìn rõ cả mạch máu.
“Tôi thấy anh chính là nghĩ như thế đấy, anh muốn chết nhưng chúng tôi còn muốn sống!”
“……”
“Anh tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy đâu, anh ấy không quan tâm các người mà chỉ lo cho tôi thôi, sẽ không để tôi đau, không để tôi phải chết đâu.”
Lê Ngọc đi tới, trong tay cầm cây nấm xinh đẹp, cô đưa tới trước mắt Lê Hạ, nói “Anh à, có phải không chịu được nữa rồi đúng không? Không sao, ăn nấm trường sinh này là ổn rồi.”
Lê Hạ theo bản năng lắc đầu, anh ta nói “Không cần, tôi không cảm thấy khó chịu.”
“…… Anh à, anh định đợi em đút cho anh à? Dù sao, em cũng có rất nhiều cách để khiến anh ăn nó.”
“……”
Lê Hạ hít một hơi thật sâu, anh ta nhận lấy cây nấm, sau đó nhét toàn bộ vào trong miệng, nuốt xuống ngon lành.
So với những người khác, tình trạng của anh ta tốt hơn, da thịt lộ ra đều trắng mịn, chỉ là khi ngiêng đầu anh ta để lộ hoa văn giống hệt vỏ cây ở Rừng ăn thịt người.
“Cùng em trường sinh bất lão không phải là rất tốt sao anh? Vì sao anh cứ chống cự vậy?” Lê Ngọc hỏi anh ta, trên mặt có chút khó hiểu.
Lê Hạ không nói gì, hắn ngồi dựa vào gốc cây, một bàn tay ở trên đùi nắm chặt thành quyền, trên cổ gân xanh nổi lên chịu đựng sự thống khổ của quá trình biến hóa.
Lê Ngọc cười cười, cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt, cô ta quay đầu nhìn về phía Cố Mông, nói “Diêm tiên sinh các người đã tới rồi sao còn trốn ở đó làm gì?”
Nghe vậy, người của thôn Lê gia tức khắc có chút xôn xao, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Lê Ngọc đang nhìn.
Một bóng người cao lớn đi ra từ phía sau gốc cây, đối phương thân hình cao lớn, lệ khí trên người cùng sự hung hãn liền ập vào mặt họ, làm Lê Ngọc có một loại cảm giác hít thở không thông.
Ngay cả Lê Ngọc cũng có phản ứng như vậy, phản ứng của người khác còn mạnh mẽ hơn, bọn họ đều có biểu cảm kinh hoàng.
“Diêm tiên sinh tên này cũng thật thú vị, Diêm La à Diêm La, người bình thường cũng không dám lấy tên này.”
Lê Ngọc cười nói, khi nói ánh mắt đồng thời cũng dừng ở Cố Mông đang nằm trong ngực Diêm La.
Cố Mông bộ dáng xấu xí, cả người khô gầy, không còn nhìn ra hình người nữa. So sánh với Lê Ngọc - một ngừoi mỹ lệ vô song, một người xấu không còn gì để nói, đúng là một trời một vực.
“Sao mà xấu thế?”
“Vậy mà có người xấu đến mức này á?”
“Tôi nghe nói con bé đó chạy vào Rừng ăn thịt người bị cây ăn thịt người hút khô máu thịt, cho nên mới thành cái dạng này.”
“Vào Rừng ăn thịt người mà vẫn còn sống? Cô ta cũng may mắn quá đi!”
Người của thôn Lê gia bàn luận sôi nổi, ánh mắt kỳ lạ dừng ở trên người Cố Mông có lẽ họ chưa thấy ai xấu như vậy.
Đối với ánh mắt bọn họ, Cố Mông vẫn nhẹ nhàng tiếp thu, cô vỗ vỗ Diêm La, ý bảo anh đặt mình xuống, sau đó đi tới trước một cây ăn thịt người khom lưng hái được một cây nấm đỏ tươi.
Bàn tay khô gầy xoay cây nấm, Cố Mông nói “Nấm mọc ở cây ăn thịt người, người của thôn các người đúng là ăn thứ này, cho nên vẻ ngoài mới trở nên càng ngày càng xuất sắc như vậy, thậm chí có thể bảo lưu tuổi xuân. Chỉ là thứ này tràn ngập âm khí, ăn thứ như vậy sao có thể không bị ảnh hưởng được?”
“…… Biến dị giống cây ăn thịt người, trở thành loại người không ra người, quỷ không ra quỷ, hơn nữa mỹ mạo của các người cũng có hạn sử dụng, cho nên cần dùng nấm không ngừng để giữ trạng thái như thế này” Cố Mông chớp mắt, nói “Nói một cách khác, chỉ cần hủy Rừng ăn thịt người, các người sớm muộn gì cũng diệt vong thôi.”
“……”
Nghe được lời cô nói, người của thôn Lê gia tức khắc có chút khẩn trương, ánh mắt nhìn cô  càng vô cùng hung ác, hận không thể lập tức nhào đến xé nát cô.
"Này con bé kia, sao mày dám nói lung tung thế hả!” Một người đàn ông dáng người cao to rống lên một tiếng, một đôi mắt tràn ngập sự không phục, trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Cố Mông, hắn cười dữ tợn nói “Mấy cô gái trẻ trung như mày máu nhất định tươi ngon, để tao cắn đứt cổ mày, hút cạn máu mày!”
Nghe vậy, Cố Mông chớp mắt một cái, trong giây phút hắn ta lao tới cô liền phất tay.
“Phụt!”
Máu màu lục đậm từ trong cơ thể phun ra, Cố Mông nhanh chóng né tránh tránh máu dính vào người.
“Ách!”
Gã đàn ông trừng lớn hai mắt, hắn ngơ ngác cúi đầu, nhìn vết đỏ nhợt nhạt trên bụng của chính mình ầm ầm ngã xuống mặt đất, ngay cả khi tắt thở hắn ta cũng không nhắm mắt.
Không chỉ thân thể, ở  trên mặt hắn cũng có vết màu đỏ, tựa hồ lấy mặt hắn biến thành bông hoa.
Thấy một màn này khiến người thôn Lê gia tức khắc im tiếng, cảnh giác nhìn Cố Mông.
Cố Mông ngồi xổm xuống, cứa một vết trên cánh tay của cái xác khiến máu màu lục đậm chảy ra, dao cắt qua da cảm giác cứng như khứa vào cây.
Cô châm biếm một tiếng, nói “Cho dù bề ngoài giống như người nhưng bên trong có khác gì cây cối đâu, các người đã biến thành quái vật từ trong xương cốt rồi.”
Ngay cả linh hồn cũng có mùi hôi thối.
Lê Ngọc nhìn cô, cười nói “Chúng tôi không định đối trọi với mấy người cô Cố, như vậy, cô Cố có thể coi như chưa thấy chúng tôi được không? Tôi nghĩ với tình trạng hiện tại của cô Cố thì đối trọi với chúng tôi cũng chưa chắc đã là ý hay đâu.”
Cố Mông chớp chớp mắt, nói “Không nghĩ tới bị cô nhìn ra đó, hiện giờ tôi như nỏ mạnh hết đà, vậy được rồi, chúng ta liền nước sông không phạm nước giếng, cứ bình an là tốt nhất.”
Nói xong, cô ra dấu tay với Diêm La vẫn luôn im lặng, nói “Chúng ta trở về đi.”
Diêm La “……”
Anh đi tới, duỗi tay bế người lên, xoay người quay trở lại đường cũ.
Đi đến một nửa, Cố Mông đột nhiên quay đầu nói với người thôn Lê gia “Kể cả thân thể của tôi có suy yếu nhưng cũng đủ giết chết các người đấy, giống như mấy cái cây ăn thịt người đó.”
Cô duỗi tay vỗ vỗ cây ăn thịt người bên người, trong nháy mắt cái cây đó liền bốc cháy, qua vài giây đã biến thành một thân cây cháy đen.
“Cái này……”
Biểu cảm của thôn Lê gia thật lo sợ, bọn họ hiện tại không còn giống như trước, thậm chí không thể gọi là người, nhưng khi Cố Mông bày ra thủ đoạn quỷ dị này cũng khiến họ cảm thấy sợ hãi.
Sau một lúc lâu, có người lúng ta lúng túng mở miệng hỏi “Kia, kia thật sự là người sao?”
Đối phương còn có thủ đoạn, rõ ràng còn khác người hơn cả bọn hắn.
Lê Ngọc cười một chút, nói “Cái người Cố Mông này đích thực rất lợi hại, nhưng thủ đoan này của cô ta có lẽ chỉ để hăm dọa chúng ta thôi để chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ……”
Cô ta đi đến trước cái cây, duỗi tay vỗ vỗ, sau đó liền thấy cái cây vỡ thành tro vụ rơi đầy đất.
Lê Ngọc “……”
Biểu tình của cô ta nháy mắt trở nên xanh mét.

Bên này, Cố Mông nằm ở trong ngực Diêm La, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.