Lê Hạ huyên thuyên rất nhiều về chuyện cũ của thôn bọn họ rằng nơi đây đã từng phồn hoa như thế nào.
Ở dưới ánh sáng không quá chói chang, làn da anh ta thoạt nhìn trắng đến mức có chút trong suốt, dưới làn da có thể nhìn thấy máu đang chảy, nhưng họ biết đây không phải là máu nữa rồi.
“Anh đang nói gì với cô Cố vậy?” Không biết từ khi nào Lê Ngọc đã dựa ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua.
Lê Hạ cười một chút, anh rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói “Anh đang cùng cô Cố ôn lại chuyện cũ, thôn Lê gia của chúng ta cũng coi như đã từng là đại gia tộc, anh không muốn người đời không còn biết gì về chúng ta.”
Ít nhất, có một người biết đã từng một gia tộc như vậy từng xuất hiện, bọn họ chế tác đèn lồng tinh xảo, bọn họ đã từng phục vụ hoàng cung, chỉ cần có một người nhớ rõ là tốt lắm rồi.
Cố Mông cười nói với Lê Ngọc “Anh trai cô nói đèn lồng cô làm đẹp lắm, là nhân tài bậc nhất trong thôn.”
Nghe vậy, Lê Ngọc cực kì không vui, còn nhịn không được dẩu môi cười lạnh một chút, cô ta nói “Làm đèn lồng đẹp thì sao? Bề ngoài xấu xí thì cũng chẳng ai thèm để ý!”
Cố Mông nghi hoặc nhìn cô ta.
Lê Ngọc lại là không hề nhiều lời, quay đầu nói với Lê Hạ “Anh, những người như cô Cố và chúng ta không cùng một đường, ở trong mắt bọn họ, chúng ta chính là quái vật uống máu ăn thịt người thôi. Bây giờ cô ấy không ra tay vì thân thể bị thương nặng nên không chắc chắn giết chết được chúng ta. Anh cứ quang quẩn ở đây không sợ bị bọn họ giết à?”
Nghe vậy, nét mặt của Lê Hạ nháy mắt có chút ảm đạm, anh ta đứng dậy cười với đám người Cố Mông rồi xoay người rời đi.
Cố Mông ngồi ở trên băng ghế nhỏ nhìn bóng dáng anh ta như suy tư gì đó.
“Cái người tên Lê Hạ nhìn giống như người tốt, nhưng ai mà biết được trên tay hắn dính máu bao nhiều người cơ chứ?” Nói đến đây Hổ Tử nhịn không được phỉ nhổ.
Cố Mông đôi mắt cũng không chớp mắt nói “Anh không giết người, trên tay anh ta không có huyết tinh khí, trên người cũng không có ác nghiệt.”
Đám người Hổ Tử nghi hoặc nhìn về phía cô, cô lại không nói chuyện này nữa, ngược lại ngẩng đầu nhìn không trung một cái, nói “Các người xem, thôn này có thật nhiều đèn lồng, nếu chỗ đèn lồng này mà được châm lên nhất định rất đẹp.”
Phòng ốc ở thôn Lê gia đều cách khá xa nhau nhưng lại nối với nhau bằng những sợi dây, trên dây treo đầy đèn lồng, có lẽ những chiếc đèn lồng này mỗi năm đổi một lần nên thoạt nhìn rất mới.
Những người khác không biết tại sao Cố Mông lại nhắc đến chuyện này, chỉ cảm thấy cô ấy vẫn còn là trẻ con, lúc này còn không quên ngắm đèn lồng.
“Có đôi khi cảm thấy Cố Mông thực đáng sợ, có đôi khi lại cảm thấy cô ấy ngây thơ giống trẻ con vậy, lúc này còn nghĩ đến đèn lồng.” Thẩm Cường cùng Diêm La nhỏ giọng nói, nhịn không được thở dài “Con người đúng là loài động vật khó hiểu.”
Diêm La đang lau thanh dao găm của mình, nghe vậy khẳng định nói “Đúng là bởi vì nhìn không thấu, cậu mới cảm thấy cô ấy đáng sợ.”
Thẩm Cường “……”
Câu này đúng là rất hợp lí, anh thật là nhìn không thấu suy nghĩ của cô gái trẻ này.
Xoay chuyển ánh mắt, lực chú ý của Thẩm Cường dừng ở thanh dao găm trên tay Diêm La, lập tức trên mặt liền lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, lấy lòng cười nói “Lão đại thanh dao găm này của anh đúng là tốt thật đấy, cho em xem một chút được không?”
Thanh chủy thủ này thoạt nhìn đen nhánh không ánh sáng, chỉ lưỡi dao mới có vệt sáng yếu ớt, nhìn thật đến đáng sợ.
Bọn Thẩm Cường cũng biết nguồn gốc của nó, thanh chủy thủ này là Diêm La mua được ở một sạp vỉa hè, đen thùi lùi nhìn qua không tính sắc bén, lúc ấy bọn họ không ai biết vì sao anh lại mua thứ kì quái này, chẳng lẽ bị ấm đầu?
Nhưng sau đó bọn họ mới biết được người bị ấm đầu không phải Diêm La mà là bọn họ, dao này vừa ra tay liền sắc bén kinh người, người của Lê gia thôn còn bị cắt như cắt củ cải kia kìa.
Phải biết rằng, những người thôn Lê gia đã giống như cây ăn thịt người rồi, thân thể đao thương bất nhập. Kể từ đó họ mới biết được sự lợi hại của thanh dao găm này.
Từ sau khi Thẩm Cường thấy uy lực của nó, ánh mắt thèm thuồng chỉ muốn sờ nó một cái.
“Xoạt!”
Khi sắp chạm được vào thì Thẩm Cường đột nhiên rụt tay lại, nhìn miệng vết thương trên ngón tay, trong miệng hít hà một hơi, cả kinh nói “Lão đại, dao này của anh sao lại càng ngày càng sắc bén thế? Em còn chưa đụng vào đã bị đứt tay rồi.”
Anh lắc lắc tay, vảy máu xuống, nhìn thanh dao trong tay Diêm La hai mắt tỏa ánh sáng.
Đàn ông luôn có một loại đam mê với vũ khí lạnh, nhìn thấy một vũ khí sắc bén như vậy trong lòng sao có thể không kích động?
“Tôi quên mất không hỏi anh, con dao này anh lấy ở đây mà sát khí nặng thế.”
Cố Mông đã xuất hiện từ khi nào, ngồi xổm bên người Diêm La, duỗi tay búng búng con dao trong tay anh.
“Sát khí? Đó là cái gì?” Thẩm Cường hỏi.
Cố Mông giải thích nói “Thế gian đều có khí chất của nó, người có sinh khí, quỷ có quỷ khí, mà sát khí là một loại khí chất càng sắc bén và bá đạo, kể cả ma quỷ cũng làm bị thương được. Cây dao này sát khí rất nặng, người thường mà cầm chỉ hại người hại mình, giống như anh đấy, chưa động vào đã bị đứt tay.”
Người thường đừng nói sử dụng, chỉ cần lại gần đã bị thương rồi, cũng chỉ có Diêm La có thể đè ép được sát khí của nó. Thứ này nằm ở trên tay anh hoàn toàn chính là như hổ thêm cánh.
Nghe cô giải thích, đám người Thẩm Cường bừng tỉnh, Hổ Tử nói “Trách không được khi lão đại giết mấy thứ đó như giết nghóe, ra là do dao này lợi hại.”
“Thứ này anh lấy ở đâu?” Cố Mông lại hỏi một lần nữa.
Diêm La lau khô dao rồi cắm lại vào trong vỏ, trả lời “Mua ở sạp vỉa hè, mười lăm đồng tiền!”
Thẩm Cường ở một bên bổ sung “Lúc ấy sau khi lão đại trả tiền, chủ quán còn mắng thầm chúng tôi là đám ngốc lắm tiền, bảo anh ấy mua phải một thanh dao cắt dưa hấu không xong.”
Người nọ nếu biết này dao găm này chính là một vũ khí sắc bén chắc là hối hận lắm đây.
“A, sao lại đau vậy nhỉ, vết thương bé tí mà máu không cầm được là sao.” Thẩm Cường cau mày, nhìn không ngón tay không ngừng chảy máu, cảm thấy có chút kỳ quái.
Miệng vết thương trên tay anh ta cũng không lớn, theo lý thuyết đã cầm máu mới phải, nhưng hiện tại máu vẫn đang chảy tí tách chưa hề ngừng lại.
Cố Mông xem xét một cái, đôi mắt rõ ràng sáng một chút, như suy tư gì nói “Không cần vội cầm máu tôi còn đang lo kiếm đâu ra mực chu sa, hiện tại có máu cũng được.”
Máu có ẩn chứa nhân khí, so với chu sa đây chính là thứ tốt nhất để vẽ bùa.
Tuy rằng không biết cô đang nói cái gì nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cố ấy, Thẩm Cường nhịn không được rùng mình một cái, đột nhiên liền cảm thấy trong lòng có chút rợn da gà.
*
“…… Em Cố ơi sao thế này? Anh cảm thấy mình như mất hết sức lực ấy.” Ngồi ở trên ghế, Thẩm Cường nhịn không được mở miệng nói.
Viết nét bút cuối cùng xong, Cố Mông nói “Xong, anh có thể cầm máu rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Cường mắt trông mong nhìn cô, nói “Nhưng không cầm được.”
Kể có băng bó cẩn thận cũng không ngăn được máu vẫn cứ chảy.
“À, do anh bị dao đó làm bị thương, sát khí phá hủy năng lực hồi phục của bản thân anh cho nên mới không cầm máu được.” Vừa nói Cố Mông vừa xoay người lại, vuốt qua tay anh một cái, sau đó nói “Được rồi.”
Thẩm Cường cúi đầu vừa thấy, trong mắt lập tức hiện lên nét kinh ngạc, chỉ thấy vết thương vừa nãy còn chảy máu không ngừng đã lành lại, ngay cả miệng vết thương đều không thấy.
Quả thực chính là thủ đoạn của thần tiên!
“Em vẽ mấy cái này để làm gì?” Diêm La dựa vào trước bàn, vừa hỏi, vừa duỗi tay cầm lấy một lá bùa mà Cố Mông vẽ.
Giấy cũng chỉ là giấy trắng notebook, hiện tại trên mặt còn dùng máu tươi vẽ nhưng phù văn kì quái, nhìn qua hoàn toàn chính là bùa trừ tà.
Cố Mông nói “Nơi thôn Lê gia tràn ngập oán khí, người bị hại ở đây thì linh hồn sẽ bị giam giữ ở đây vĩnh viễn.”
“Đây là bùa kim cương, dùng chín lá bùa kim cương có thể bày ra một kim cương trận. Phật gia có một ngài gọi là Kim Cương Phật, kim cương trừng mắt, phật hiệu vô biên, tự nhiên có thể siêu độ những hồn phách bị nhốt ở nơi đây.”
“Kim cương trận?” Những người khác nghe lời cô ấy nói chỉ cảm thấy không hiểu gì cả, nhưng nghe thấy có vẻ rất lợi hại.
Diêm La hỏi “Em muốn siêu độ cho những hồn phách ở đây?”
Cố Mông mỉm cười, nói “Thân thể của tôi không tốt, không thể vận dụng lực lượng quá lớn, nhưng không có nghĩa là tôi kiêng sợ cánh Rừng ăn thịt người này.”
Diêm La kinh ngạc, hỏi “Em muốn hủy Rừng ăn thịt người à?”
Nghe vậy, Nhị Cẩu lập tức nói “Cánh rừng này vừa thấy liền biết chẳng phải thứ gì tốt lành, không biết đã hại bao nhiêu người. Em Cố, em hủy khu rừng này đi chính là việc tốt đó”
Những người khác nghe thấy tin này tức khắc tinh thần có chút phấn chấn. Chờ sau khi huỷ Rừng ăn thịt người xong, bọn họ có thể rời đi.
“Chờ khi ra ngoài, anh sẽ bảo ông chú phái người bao vây nơi này. Những người thôn Lê gia này tuy rằng lợi hại nhưng tôi không tin chúng có thể chịu được một quả đạn đạo.”
Nhị Cẩu xoa tay hầm hè mở miệng, người thôn Lê gia đao thương bất nhập, nhưng đã qua thời vũ khí lạnh rồi.
Nghe vậy, Cố Mông nhướng mày, ý vị thâm trường nói “Những người thôn Lê gia có lẽ cũng không cần chúng ta xử lý.”
“Hả?” Những người khác không hiểu ý của cô.
Cố Mông cũng không úp úp mở mở, nói “Tôi ngửi thấy mùi Cắn hồn trên người Lê Hạ.”
“Cắn hồn?”
“Cắn hồn là một loại hương, thứ này không có tác dụng với con người, là chuyên môn dùng để đối phó quỷ quái, âm tà. Thứ hương này mà bốc lên kể cả Quỷ Vương hiện hồn cũng sợ là chịu không nổi.”
Chuyên môn dùng để đối phó quỷ quái âm vật?
Những người khác tức khắc hai mặt nhìn nhau, nếu là chuyên môn dùng để đối phó với những thứ âm tà, nhưng sao lại xuất hiện trên người của một Lê Hạ tràn ngập yêu khí?
*
Lê Hạ ngồi ở trong phòng, ngây người nhìn chai lọ ở trên bàn.
Có lẽ là biến thành quái vật, bọn họ giống với cây ăn thịt người, có chút sợ hãi ánh sáng mạnh.
Mà tình trạng của thôn Lê gia cũng chịu ảnh hưởng như vậy, ngay cả có phơi nắng thì vẫn anh căn bản cũng không cảm nhận được chút độ ấm nào.
Lần mà anh cảm nhận độ ấm cuối cùng hình như cũng đã lâu lắm rồi.
Người thôn Lê gia đều đã thành quái vật, đây chính là sự sai lầm!
Sai lầm cũng nên kết thúc rồi.
Lê Hạ nhìn da thịt trẻ trung bóng loáng của mình, vẻ mặt vô cảm.
- -- ------ ------ ------ --------