Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 19:




Cha Cố ngồi ở văn phòng, cả người mệt mỏi thật sự, từ tâm thần đến thân thể đều rất mỏi mệt.
“Bác sĩ, hai đứa con gái của tôi không có vấn đề gì chứ?” Ông hỏi.
Bác sĩ đặt bản báo cáo xuống, nói “Cháu Cố Nguyệt vẫn ổn, chỉ là xương sườn ở ngực bị gãy thôi, sau này cứ nghỉ ngơi là được, không vận động mạnh là không thành vấn đề.”
“Gãy xương sườn?” Cha Cố hỏi một câu theo bản năng, Cố Mông đá một cái mà khiến xương sườn con bé gãy được á?
Hít vào một hơi thật sâu, cha Cố do dự một chút, hỏi “Vậy đứa lớn nhà thôi thì sao ạ? Thân thể của nó……”
“Đây cũng chuyện tôi muốn nói  với ngài Cố đấy.” Bác sĩ nhíu mày, nói “Thân thể cháu Cố Mông…… Tôi hy vọng ngài có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, nội tạng trong cơ thể đã suy kiệt toàn bộ, hiện tại còn có thể hoạt động đã là một loại kỳ tích. Chúng ta cũng không thể xác định kỳ tích này sẽ tồn tại đến ngày nào, đến lúc đó……”
“Đến lúc đó sẽ thế nào? Nó, con bé……” Cha Cố duỗi tay che mặt lại, hốc mắt có chút đỏ lên, điều hòa lại cảm xúc, ông nhịn không được hỏi “Thật sự không có cách nào sao? Thay nội tạng? Thay nội tạng cũng không được sao?”
Bác sĩ lắc đầu, thở dài nói “Tôi chưa từng gặp qua tình huống như vậy, hơn nữa không chỉ nội tạng suy kiệt Cố Mông còn gặp vấn đề khác, bệnh viện chúng tôi thật sự không có cách nào chữa được.”
Cha Cố “……”
Thất thiểu từ văn phòng bác sĩ đi ra, cha Cố đi đến cửa phòng bệnh, từ ngoài cửa đã thấy Cố Mông ngồi ở trên giường ăn cơm trưa.
Cô cầm cái muỗng, xúc một muỗng đầy cơm nhét vào miệng, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thỏa mãn, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Nhìn cảnh này, trong lòng cha Cố tức khắc có chút khó chịu, xoay người liền rời đi.
Phòng bệnh.
Hứa Tâm Như nhìn thoáng qua cửa, nói với Cố Mông “Cố Mông, mình nhìn thấy cha bạn, nhưng ông ấy lại đi rồi.”
Cố Mông ăn một miếng cơm, ậm ừ trong cổ họng.
Hứa Tâm Như giật giật thân mình, trong mắt hiện lên một tia hóng hớt, có chút tò mò hỏi “Nghe nói hôm nay bạn một chân đá bay Cố Nguyệt phải không? Chuyện này là thật sao?”
Cố Mông khẽ gật đầu, nói “Cô ta quá ồn ào, toàn nói mấy thứ mình chẳng hiểu gì cả, chưa thấy người nào nói nhiều như cô ta.”
“Những thứ khó hiểu?” Hứa Tâm Như tò mò hỏi “Cô ấy nói với cậu cái gì thế?”
Cố Mông nghĩ nghĩ, nói “Cái gì mà mình sắp chết, rồi cái gì mà cha mình không thích mình ấy”
Hứa Tâm Như “……”
“Mẹ ơi, Cố Nguyệt tàn nhẫn như vậy sao? Không ngờ đấy.”
Cô không hề hoài nghi lời Cố Mông nói, đây là một loại cảm giác, Cố Mông không phải người nói dối.
Cố Mông trầm tư một chút, nhưng trầm tư cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc ăn cơm của cô, vừa ăn vừa nói “Mình thấy cô ta không có quan hệ huyết thống với cha, chắc chắn cha bị lừa rồi.”
Vừa nói, cô còn vừa gật đầu, cảm thấy suy đoán của mình thật sự là quá đúng.
Hứa Tâm Như “…… Cố Nguyệt vốn dĩ không phải là con ruột của cha bạn, cô ấy là con gái của bà Cố và chồng trước, tất nhiên là không có quan hệ huyết thống với chú Cố rồi.”
“Thế hả, dù sao cũng không liên quan đến mình.” Cố Mông một chút đều không quan tâm chuyện này, so với Cố Nguyệt, cô quan tâm đến hộp cơm ở trược mặt hơn.

Buổi chiều Triệu Dĩnh chạy tới, sau khi thấy Cố Nguyệt nằm trên giường, bà ta tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói “Cố Mông, sao nó tàn nhẫn như vậy? Dám đánh con thành ra thế này!”
“Mẹ! Cố Mông điên rồi, cô suýt nữa thì bóp chết con.” Nghĩ đến bộ dạng lúc đó của Cố Mông, Cố Nguyệt nhịn không được run run.
Cô có thể cảm giác được, lúc ấy Cố Mông thật sự muốn giết mình, cô chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của Cố Mông, lạnh lùng như không còn chút sinh khí.
Triệu Dĩnh nhìn vết thâm trên cổ Cố Nguyệt, tàn nhẫn nói “Mẹ biết rồi, con bé này chính là cái loại sói mắt trắng. Cha con ở đâu, ông ấy đi đâu rồi? Lại giương mắt nhìn Cố Mông đánh con ra nông nỗi này?”
Cố Nguyệt nói “Lúc ấy cha không ở đây, con cũng không nghĩ tới Cố Mông sẽ đột nhiên động thủ.”
Cố Mông tính tình mềm yếu, cho tới nay đều để mặc cô bắt nạt. Cho nên, khi cô động thủ, Cố Nguyệt không phản ứng kịp.
“Chờ cha con qua đây, mẹ nhất định phải bắt ông ấy dạy dỗ con bé này, không thể để con bị đánh oan được.” Triệu Dĩnh nói.
Nghe vậy, Cố Nguyệt lập tức gật gật đầu.
……
Chờ khi cha Cố quay lại, Triệu Dĩnh đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là trên mặt vẫn phủ một tầng sương lạnh, sắc mặt không vui vẻ gì.
“Nguyệt Nguyệt thấy thế nào rồi?” Đi đến bên mép giường của Cố Nguyệt, cha Cố dịu dàng hỏi.
“Không sao ạ, chỉ là ngực hơi đau ạ.” Cố Nguyệt thần sắc ảm đạm, nói “Con không ngờ chị lại ghét con như vậy, xuống tay với con tàn nhẫn đến thế.”
Nghe vậy, cha Cố tức khắc có chút xấu hổ, ông nói “Mông Mông không phải cố ý……”
“Thiếu chút nữa nó đánh chết Nguyệt Nguyệt, còn không phải cố ý?” Triệu Dĩnh quay đầu, ánh mắt phun ra lửa, nói “Cố Vũ! Anh định thiên vị con gái anh chứ gì, vậy nên tìm lí do có lí một chút đi! Em biết, Nguyệt Nguyệt không phải là con gái ruột của anh không so được với Cố Mông, nhưng tốt xấu gì nó cũng gọi anh là cha nhiều năm như vậy, anh cứ giương mắt nhìn Cố Mông bắt nạt nó sao?”
“Anh vẫn luôn coi Nguyệt Nguyệt là con gái ruột, chưa từng thiên vị ai!”
Điểm này, Triệu Dĩnh đương nhiên rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lí lẽ của bà ta, nói “Được, nếu như vậy, vậy anh đừng thiên vị Cố Mông. Nó muốn giết Nguyệt Nguyệt, là phạm pháp, nếu phạm pháp, vậy báo án đi!”
“Báo án? Không được!” Cha Cố cự tuyệt không chút suy nghĩ.
Triệu Dĩnh nói “Anh không báo án, vậy được, chúng ta liền ly hôn, hoặc là báo án, hoặc là ly hôn!”
“Em đừng có gây sự vô cớ!”
Cha Cố nói cho có chút đau đầu, nhịn không được xoa xoa mày, ông thở dài, nói “Mông Mông sắp chết chết.”
“Cái gì?” Triệu Dĩnh trong nháy mắt hoài nghi mình nghe lầm, bà ta gặng hỏi nói “Sao lại sắp chết?”
Cha Cố ngồi xuống, suy sụp nói “Bác sĩ nói, nội tạng trong cơ thể Mông Mông bị suy kiệt, căn bản không có thuốc nào cứu được. Hiện tại con bé còn sống là chuyện khó tin, chính là kỳ tích. Nhưng nói không chừng ngày nào đó kỳ tích sẽ biến mất……”
Ông nhìn về phía Triệu Dĩnh cùng Cố Nguyệt, hốc mắt đã hoàn toàn đỏ, nói “Ai cũng không biết con bé còn có thể sống được bao lâu.”
Triệu Dĩnh và Cố Nguyệt nhìn nhau, kinh ngạc qua đi, trong mắt liền hiện lên một tia vui mừng.
“Đứa nhỏ này, tại sao lại như vậy? Con bé còn trẻ như vậy.” Triệu Dĩnh làm bộ thở dài.
Trong lòng Cố Nguyệt vẫn là có chút không thoải mái, bây giờ ngực còn rất đau. Chỉ vì Cố Mông sắp chết mà không truy cứu?
Sao nó không chết quách đi cho xong? Cứ muốn ở lại làm ngữa mất người khác.
Trong lòng Cố Nguyệt ác độc nghĩ.

Cố Mông căn bản không thèm để ý đến người của nhà họ Cố, thậm chí quay đầu ném cha Cố và Cố Nguyệt ra sau đầu, quan tâm mấy người xa lạ này còn không bằng ăn thêm mấy chén cơm.
Nhưng dù cô không quan tâm, không có nghĩa đám người Triệu Dĩnh không thèm để ý. Sau khi biết Cố Mông sống không được bao lâu, Triệu Dĩnh lại rất rộng lượng. Thậm chí còn đến thể hiện tình mẫu tử với Cố Mông.
Lại bị bộ dạng của Cố Mông dọa sợ.
Đây…… Đây là Cố Mông?
Trong một giây, trong lòng bà sinh ra nghi vấn giống Cố Nguyệt. Nhưng rất nhanh, bà điều tiết lại cảm xúc của mình, tươi cười ôn nhu nhìn Cố Mông.
“Mẹ đã nghe cha con nói về tình trạng của con, con còn trẻ thế mà sao lại gặp chuyện như vậy?” Triệu Dĩnh lau lau nước mắt, ngồi xuống muốn nắm tay Cố Mông, không ngờ bị Cố Mông tay mắt lanh lẹ né tránh.
Triệu Dĩnh “……”
Bà ta xấu hổ giật môi, dừng một chút lại tiếp tục nói “Con cũng đừng lo lắng, hiện tại y học phát triển, nhất định có thể trị bệnh của con, con có thể sống sót.”
“Đương nhiên tôi có thể sống sót.” Cố Mông ngắt lời nói của bà ta, cảm thấy đối phương nói rất vô nghĩa, còn cảm thấy có chút phiền, cô nói “Cô và Cố Nguyệt tuy rằng là mẹ con, nhưng thật khác nhau. Cố Nguyệt ước gì tôi sớm chết đi, chán ghét tôi, cũng nói thẳng luôn. Còn cô cũng mong tôi chết sớm, nhưng vẫn cười khanh khách với tôi, cô còn đáng ghét hơn cả Cố Nguyệt.”
Triệu Dĩnh biểu cảm cứng đờ.
Cố Mông dừng một chút, nghĩ nghĩ nói “Kỳ thật các người vẫn có điểm tương đồng, là đều làm người ta ghét.”
Triệu Dĩnh tươi cười thực miễn cưỡng, bà ta nói "Ta là dì con, là trưởng bối của con, con như vậy thật quá đáng……”
Cố Mông “Thế à.”
Triệu Dĩnh xách túi, giày cao gót lộc cộc đi xa, nhìn bóng dáng có phần chật vật.
Vẫn luôn ở bên hóng hớt, Hứa Tâm Như tỏ vẻ “Bà Cố thiếu chút nữa bị bạn làm cho tức chết rồi.”
Cố Mông nhăn mũi, nói “Vốn dĩ bà ta thật đáng ghét, rõ ràng ghét mình lắm mà vẫn cười với mình, trông đã thấy ghét rồi”
Cô rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, Triệu Dĩnh có giả bộ tốt đến đâu cũng không qua mắt cô được.

Cảnh sát tỉnh Y đã tìm thấy mấy trăm bộ hài cốt ở Rừng ăn thịt người và thôn Lê gia, có bộ hoàn chỉnh, lại càng nhiều bộ không hoàn chỉnh, hoặc là thiếu tay thiếu chân, hoặc là thiếu bộ phận khác.
Án này vừa tra ra, tức khắc khiến cho rất nhiều người chú ý.
Đám người Cố Mông đến tỉnh Y du lịch, bọn họ tổng cộng có mười mấy bạn học, một đám người, cuối cùng chỉ còn lại ba người bọn họ, những người khác đều đã chết.
Cục cảnh sát gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ của những sinh viên này, hai ngày sau, hơn mười vị phụ huynh lục tục chạy đến tỉnh Y nhận hài cốt của con cái mình.
Nỗi đau mất con làm những cha mẹ này thống khổ mà điên cuồng, sau khi biết có ba người sống sót, những cha mẹ này có trong lòng thậm chí còn oán hận bọn họ.
—— tại sao người chết lại là con họ mà không phải ba người này?
Nhìn tin tức trên TV, Hứa Tâm Như nhịn không được ôm chặt hai tay, cảm thấy cả người có hơi lạnh.
Thiếu chút nữa cô đã bỏ mạng ở nơi đó.
Quay đầu nhìn thoáng qua Cố Mông, Hứa Tâm Như có chút nghi hoặc, hỏi “Cố Mông, bạn không sợ chút nào sao?”
Cố Mông sửng sốt, hỏi “Sợ cái gì?”
Hứa Tâm Như nói “Giờ cứ nghĩ đến chuyện ở thôn Lê gia mình vẫn thấy sợ, buổi tối thậm chí không dám nhắm mắt, nhắm mắt lại giống như là có thể thấy những con quỷ ăn thịt người ấy.”
Nhét miếng khoai lang cuối cùng vào trong miệng, Cố Mông chép miệng, không thèm để ý nói “Vì sao mình phải sợ?”
Nghe vậy, Hứa Tâm Như nhịn không được cười một chút, hồi tưởng lại biểu hiện của Cố Mông ở thôn Lê gia, cũng cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề khó hiểu.
Thực hiển nhiên, Cố Mông người có bản lĩnh, căn bản là cô ấy không sợ mấy thứ ở thôn Lê gia kia.
Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Tâm Như vậy mà lại cảm thấy an ổn một ít, như có thêm sự tự tin vậy.
Cô xuống giường, vừa xỏ giày vừa nói “Mình đi mua đồ, bạn muốn mua gì không?”
Cố Mông lập tức nói “Mình muốn khoai lát, kem, cánh gà nướng, bánh Oreo……”
Cô đếm trên đầu ngón tay.
Hứa Tâm Như dở khóc dở cười, nói “Biết rồi, bạn muốn gì mình mua cái đó là được, dù sao cũng chỉ là chút đồ ăn.”
Cố Mông lập tức cười lớn với cô, nhìn có hơi khờ khạo.
Ban đầu Hứa Tâm Như còn hơi sợ cô, cảm thấy cô ấy hơi tà ác. Nhưng hai ngày nay ở chung với nhau, cô phát hiện, Cố Mông khá dễ chung sống, chính là thích ăn, ngay cả  cơm hộp của bệnh viện đều ăn ngon lành.
Hứa Tâm Như chuẩn bị ra cửa, Cố Mông nhìn cô đột nhiên nhíu nhíu mày, nói “Từ từ!”
“Làm sao vậy?” Hứa Tâm Như hỏi.
Cố Mông nghiêm túc nói “Mình xem tướng mạo bạn thấy, hôm nay có tai nạn đổ máu, bạn vẫn không nên đi xuống, mình cảm thấy nếu bạn đi xuống sẽ gặp nguy hiểm.”
Hứa Tâm Như bật cười, căn bản không tin, nói “Bạn đừng nói giỡn, cái gì mà tai nạn đổ máu, ở bệnh viện thì gặp tai nạn gì được? Mình đi đây.”
“Từ từ!” Cố Mông lại gọi cô lại, sau đó duỗi tay nhổ mấy sợi tóc của cô.
“Đau!” Hứa Tâm Như đau đến chảy nước mắt, nói “Bạn làm gì đấy, đau chết đi được.”
Cố Mông nhanh nhẹn cầm tóc xoắn vài cái, sau đó buộc vào cổ tay cô, nói “Được rồi, bạn đi đi, nhớ mua nhiều đồ  ăn cho mình nhé.”
Hứa Tâm Như “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.