Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 24:




Qua mấy ngày, Hàn gia nghênh đón hai vị khách đó là một đôi thầy trò.
Người đàn ông trung niên đi đằng trước dáng người khô gầy thấp bé, cả người gầy trơ cả xương, ông ta mặc áo dài màu đỏ, áo rộng thùng thình khiến người ta sợ ông ta không đỡ nổi bộ áo này. Người đi đằng sau lại hoàn toàn khác, trẻ trung nhưng dáng người lại rất béo, trông hệt như quả bóng căng hơi, nhìn qua làm người ta sợ anh ta căng quá mà phát nổ.
“Hoàng đại sư, đại danh của ngài như sấm nổ bên tai vậy.” Hàn Thượng cười niềm nở ra đón, duỗi tay về phía trước làm một tư thế mời vào, nói “Mời ngài!”
Hoàng đại sư tên thật là gì thì chẳng ai biết, mọi người chỉ biết hắn họ Hoàng, là một người rất tài giỏi nên mới tiến cử cho Hàn Thượng.
Hàn Việt ngồi ở trên xe lăn ngay phía sau Hàn Thượng, lúc này liền giương mắt đánh giá  thầy trò hai người, ánh mắt không kiêng nể gì, không hề che đậy.
Một đôi mắt thẳng tắp nhìn qua, đó là  một đôi mắt nhỏ hẹp mà vẩn đục, cũng không tính sáng ngời, đen như mực giống như bóng đêm sâu thẳm, hơn nữa đáy mắt che kín mộtmàu âm lãnh, cái này làm cho cả người ông ta thoạt nhìn thật âm u.
Hàn Việt bị ánh mắt này làm cho hoảng sợ, cả người rụt lại theo bản năng —— hắn không biết hình dung cái ánh mắt này như thế nào, chỉ cảm thấy lạnh lẽo giống như rắn độc phun nọc.
Hàn Thượng bước lên một bước, che chắn cho Hàn Việt, anh ta nói “Em trai tôi bị tôi chiều hư từ nhỏ, nếu có chót mạo phạm cũng xin ngài thứ tội.”
Giọng điệu của anh ta cực kì khách khí, nhưng khách khí chứ không phải sợ hãi. Đối với loại người có năng lực đặc thù như này, Hàn Thượng không ngại mà đối đãi lễ phép cho đối phương vài phần mặt mũi. Nhưng đó cũng không có nghĩa anh ta sợ.
Hoàng đại sư thu hồi ánh mắt, đi theo hai người vào phòng.
Hàn Thượng mời hắn ngồi xuống, anh ta duỗi tay ra hiệu, thư kí lập tức lấy ra một cái rương nhỏ bằng bạc đặt lên bàn, sau đó mở nó ra. Thứ trong rương liền đập vào mắt mọi người, đó là một rương tiền, bên trong xếp gọn gàng từng cọc tiền màu hồng.
Hàn Thượng cười tủm tỉm nói “Đây là 50 vạn tệ, nếu Hoàng đại sư có thể tóm được con quỷ kia, tôi sẽ biếu cho ngài một trăm vạn coi như thù lao. Đương nhiên, sẽ là tiền mặt.”
Trước khi gặp, đương nhiên là anh ta đã hỏi thăm về người này, đối phương có hơi quái đản, hắn thích tiền mặt, thích màu hồng phấn trên tiền mặt, mà không phải một chuỗi con số ở thẻ ngân hàng.
“Ngài nhìn chân của em trai ra đây này, chính là do con quỷ đó làm hại. Tôi lại chỉ có một thằng em này, vậy mà lại bị con quỷ này hủy hoại, nửa đời sau chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, làm sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này?” Hàn Thượng nhìn về phía chân của Hàn Việt, nhịn không được thở dài một hơi.
Nghe vậy, Hàn Việt không kìm được mà siết chặt nắm tay, trong mắt hắn tràn ngập thù hận, hung tợn nói “Hoàng đại sư,tôi muốn ông giết con quỷ kia, đem xuơng nó nghiền thành tro.”
Từ khi bước vào cửa tới giờ vẫn luôn không mở miệng, Hoàng đại sư rốt cuộc cũng lên tiếng, ông ta khẽ gật đầu, nói “Cầm tiền của các người rồi thì tất nhiên tôi phải đáp ứng điều kiện của các người. Chỉ là có thể kể thêm cho tôi về con quỷ đó được không?”
Hàn Việt gật gật đầu, hắn hồi tưởng lại một chút, nói “Con quỷ kia rất cao lớn, hắn ăn mặc theo kiểu thời dân quốc, chính là cái loại áo kiểu Tôn Trung Sơn. Lúc hắn tóm lấy chân tôi, chỉ cần dùng chút lực đã khiến nó gãy rồi.”
Cứ nghĩ tới cảm giác đó, Hàn Việt nhịn không được sờ sờ chân mình. Nơi đó, có một đơn xương bằng đầu ngón tay đã bị dập nát, sờ lên nơi đó đều là thịt mềm.
“Có thể cho tôi xem vết thương của cậu đươc không?” Hoàng đại sư đột nhiên nói.
Hàn Việt gật đầu, kéo ống quần lên. Da của anh ta không hẳn là trắng, nhưng dấu tay đen xì kia hiện lên rất rõ ràng, như đã ngấm vào tận xương hắn, nhìn qua âm lãnh lành lạnh.
Hoàng đại sư lại gần vào nhìn nhìn, thậm chí còn sờ lên dấu tay kia. Luồng khí lạnh băng quấn lên ngón tay, như muốn chui vào ngón tay ông ta. Thấy thế, hai mắt Hoàng đại sư lại  sáng ngời, khóe miệng vẫn luôn rủ xuống khóe miệng vậy mà lại nhếch lên hai phân.
Ông ta hỏi “Có phải ngoài đau đớn ra cậu Hàn còn cẩm thấy toàn bộ đùi lạnh thấy xương đúng không?”
Nghe vậy, Hàn Việt dùng sức gật đầu, nói “Hoàng đại sư, sao mà ngài biết được?”
Làm sao mà biết được á? Trên đùi toàn là âm khí của quỷ thế kia, cậu không cảm thấy lạnh thấu xương mới là lạ đấy. Kể cả xương không bị con quỷ kia bóp nát thì dưới tác động của âm khí, cái chân này bị phế bỏ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Mà con quỷ này đúng thật là tàn nhẫn.
Hoàng đại sư trong lòng nghĩ, đứng lên ngồi về chỗ cũ, ông ta nói “Từ miệng vết thương cho thấy, con quỷ này rất khó đối phó. Có lẽ nó là một con quỷ lâu năm, thời gian hóa quỷ ít cũng tầm 50 năm.”
Khó tìm chính là quỷ khí lại cực kì thuần khiết, tràn ngập sát khí nhuốm máu tanh, thật hiếm có. Nếu có thể bắt con quỷ này cho Bảo Bối ăn thì thực lực của nó sẽ tăng mạnh.
Vừa nghĩ, Hoàng đại sư duỗi tay vuốt ve vòng tay.
Lúc này, Hàn Việt mới chú ý thấy trên tay tên Hoàng đại sư này còn đang đeo một vật. Nhưng không giống với những đồ các cụ già hay đeo, không phải Tì Hưu kim châu mà là một thứ màu trắng được điêu khắc.
—— đó là trắng bệch, không biết cũng không biết là chất liệu gì mà bị điêu khắc thành những chiếc đầu lâu trông rất dữ tợn. Khi nhìn kỹ, có đầu lâu mang biểu cảm than khóc khiến người ta cảm tưởng như có thể nghe được tiếng khóc ầm ĩ.
“Oa oa oa!”
Như có tiếng khóc u oán truyền tiến lỗ tai, Hàn Việt cảm thấy đầu mình sắp vỡ ra mất rồi.
“Cậu Hàn không nên nhìn lung tung đâu nhé.” Hoàng đại sư lộ ra một nụ cười cổ quái, duỗi tay vỗ đầu của Hàn Việt một chút.
Bị ông ta vỗ xong, tiếng khóc trong đầu Hàn Việt đột nhiên im bặt, anh ta đưa tay sờ lên mũi liền thấy âm ấm, bỏ tay xuống nhìn thì thấy có dính máu.
Ngay lập tức ánh mắt nhìn Hoàng đại sư lộ ra vẻ kình sợ —— ban đầu còn nghĩ người này có khi lại chính là đám giả thần giả quỷ, giờ xem ra ông ta cũng có bản lĩnh đó chứ.
“Đại sư, cầu ngài giúp tôi báo thù!” Hàn Việt cắn răng nói, trong mắt tràn ngập thù hận cùng phẫn nộ.
Hắn nhất định phải giết con quỷ kia!
Bệnh viện.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, thân thể của Hứa Tâm Như cùng Diệp Cảnh đã không còn gì đáng ngại, chỉ là tâm lý vẫn còn chưa ổn định —— tận mắt nhìn thấy những bạn học của mình chết đi, bọn họ sẽ có vấn đề về tâm lí lẽ dĩ nhiên, vấn đề này nên tìm chuyên gia tâm lí để giải quyết.
Cho nên hai người bọn họ hoàn toàn có thể xuất viện. Nhưng thân thể của Cố Mông khô kiệt, bác sĩ chẩn đoán rất nguy hiểm như đèn cạn dầu. Với thể trạng như thế, chẳng ai biết được khi nào cô ấy không trụ nổi, có lẽ chính là giây tiếp theo liền mất mạng, cho nên nhóm bác sĩ hy vọng để cô ấy ở lại bệnh viện để quan sát.
Cố Mông lại cảm thấy thân thể của mình khá tốt, cũng không phải cô nói dối, ít nhất so với khi mới vừa tỉnh lại thân thể này đã tốt lên rất nhiều. Tuy rằng trong thân thể ngập tràn tử khí, nhưng là ít nhất trái tim còn đập mang đến một chút sinh khí, không ngừng tẩm bổ thân thể tàn tạ này.
Những thứ như hoàng phù, chu sa được cha Hứa, Cố Mông đã vẽ thành bùa hết. Hiện giờ trong người cô đều là tử khí, một chút năng lượng cũng không có. Cô không thể thi triển năng lực gì cả, bởi vì chỉ cần sử dụng lực lượng, thân thể của cô sẽ lập tức toi đời. Cô không muốn chết sớm như thế, cô mới 21 tuổi thôi mà.
Dưới tình huống như thế, bùa chú chính là sự lựa chọn tốt nhất. Vẽ bùa chỉ cần một chút linh lực của cố là được, sau đó đem linh khí của trời đất dung nhập vào lá bùa, sau đó liền thành bùa, đơn giản mà chẳng tốn sức lực.
Bởi vì nguyên liệu là của cha Hứa nên Cố Mông tặng 3 tấm cho ông, sau đó trả lại cho cha Cố một tấm.
“Cho ta? Đây là bùa gì vậy?” Cha Cố hỏi.
Cố Mông nói “Bùa bình an. Nếu gặp mấy thứ xấu xa, bùa này sẽ nóng lên để nhắc nhở cha, cũng sẽ bảo vệ cha.”
“…… Cái con bé này, từ khi nào mà mê tín như vậy? Gì mà bùa bình an chứ, đây đều là lừa đảo thôi.” Cha Cố phụ vừa lẩm bẩm, vừa vui rạo rực đem nhét vào túi áo sơ mi.
Cố Mông nhìn ông, có chút khó hiểu nói “Cha cũng thật kỳ quái, rõ ràng vui như thế mà lại nói là không cần, lừa người à?”
Cha Cố “……”
Cố Mông cũng không cần ông trả lời, nói “Cha không thích thì trả con đi.”
Cha Cố lập tức nói “Ai nói cha không thích? Con đừng nói bậy!”
Cố Mông xác định, cha Cố đúng là cái người kì lạ.
Hứa Tâm Như cùng Diệp Cảnh  xuất viện, cha mẹ của hai nhà liền đưa bọn họ về thành phố S. Nhà họ Cố ở bên này, Cố Mông còn cần nằm viện quan sát, Cố Nguyệt  lại bị Cố Mông đá gãy xương sườn cũng phải ở lại mười ngày nửa tháng.
Nói đến đây, Cố Nguyệt cùng Triệu Dĩnh tức giận đến muốn chết nhưng lại không dám đi tìm Cố Mông gây sự. Người này mất trí nhớ nên chuyện gì cũng có thể làm được, còn điên hơn so với trước kia, cô ta sợ đối phương lại đánh mình một trận.
Cha Cố cũng chẳng muốn nói, hai chị em này vẫn thường xung đột với nhau, hiện tại để 2 đứa ở gần nhau thì ông sợ hai người này lại đánh nhau thật. Đương nhiên, ông cảm thấy nếu thật sự đánh nhau, đó nhất định là Cố Mông đơn phương đánh Cố Nguyệt.
Cố Mông cứ nhà rỗi lại đi hoa viên tản bộ, đương nhiên, tản bộ là tiện chân còn ra nói chuyện với bà Thẩm mới là chính, Hiện tại cô không chỉ cảm thấy hứng thú với con quỷ kia mà cũng rất hứng thú với bà lão này.
Cô thích cùng bà Thẩm nói chuyện phiếm, bà ấy lại giống như nước, rất bao dung, lại giống ánh mặt trời, cho cô cảm giác được sự ấm áp.
“Đây là điện thoại di động à?” Cố Mông nhìn chiếc điện thoải trong tay bà, trong mắt tràn ngập tò mò, cô nói “Cháu nhìn thấy nhiều người dùng cái này lắm, nhưng cháu không có.”
Bà lão sờ sờ đầu cô, bà biết Cố Mông mất trí nhớ nên trong lòng rất thương xót cho cô, liền cúi đầu dạy cô sử dụng di động. Đừng nhìn bà ấy lớn tuổi vậy mà cũng rất sành điệu, điện thoại bà ấy cầm trên tay chính là chiếc smart phone đời mới nhất.
Cho nên, chờ khi cha Cố phụ đến đưa cơm chiều, liền nghe thấy Cố Mông nói cô muốn có di động.
Cha Cố gõ đầu một cái, nói “Con xem cha đãng trí quá, quên mua di động cho con rồi.”
Tất cả đồ dùng cá nhân của đám Cố Mông đều rơi ở thôn Lê gia rồi, di động và giấy tờ cá nhân, còn thẻ sinh viên được Diêm La treo lên cổ cho cô nên vẫn còn giữ.
“Con còn muốn tiền nữa!” Cố Mông đung đưa chân nói.
Cha Cố nhìn cô một cái, tức giận nói “Con còn nhiều tiền hơn cha nữa đó, còn dám mở miệng xin tiền nữa à.”
Trong khoảng thời gian này tình cảm của hai cha con tăng vọt, cha Cố đều đưa đồ ăn ngon đến cho Cố Mông mỗi ngày cho nên địa vị trong lòng Cố Mông lại càng cao. Mà cha Cố phụ  lại càng hăng hái, khó mà có thời gian ở chung với Cố Mông vậy mà lại phát hiện con bé này có chút tùy hứng, chỉ cần không trêu chọc cô là chẳng có vấn đề gì.
Ông luôn sang bên chỗ Cố Mông khiến tình cảm càng ngày càng tốt, Triệu Dĩnh cùng Cố Nguyệt lại có chút ngồi không yên.
“Anh không sang, Nguyệt Nguyệt la hét không muốn ăn gì cả, đang giận dỗi kia kìa.” Triệu Dĩnh nhẹ nhàng khẽ nói, bà ta nhìn biểu cảm của cha Cố, cười nói “Anh không biết đâu, con bé này quý anh nhất mà hai ngày này trong mắt anh chỉ có Cố Mông, làm nó ghen đấy.”
Nghe vậy, trong lòng cha Cố lại cảm thấy khó xử, tuy rằng Cố Nguyệt không phải con gái ông thân sinh, nhưng sau khi ông và Triệu Dĩnh kết hôn, cũng vẫn coi con bé như con gái ruột.
“Vậy anh……” Đi thăm con bé.
Cố phụ lời nói còn chưa nói xong, Cố Mông liền từ phía sau nhảy ra nhìn Triệu Dĩnh bằng ánh mắt bắt bẻ, nói “Không được, cha không thể đi.”
Triệu Dĩnh mỉm cười, nói “Mông Mông, dì biết con vẫn luôn không thích Nguyệt Nguyệt……”
Cố Mông ha hả cười, nói “Chính xác là tôi không thích cô ta, cô ta và bà đều đáng ghét như nhau. Tôi đều không thích hai người.”
Triệu Dĩnh “……”
Cha Cố kéo tay Cố Mông, bất đắc dĩ nói “Nào nào, con đừng hung dữ vời như vậy.”
Cố Mông xoay người lại, cô giữ chặt tay cha Cố, nói “Cha, cha là cha của con, muốn chăm thì cũng phải chăm con.”
“Nhưng em con ở bên kia……”
“Không phải cô ta không có cha, vì sao cứ phải cần đến cha? Cô ta nhớ cha thì đi mà tìm cha của cô ta, có phải cô ta không có cha đâu. Cô ta ghen thì con không biết ghen à? Con mới là con gái ruột của cha mà.”
Cố Mông nói cũng thật hợp tình hợp lí, thấy bộ dạng keo kiệt của cô làm cha Cố cũng không biết nói cái gì, lại không tức giận được.
“Nếu cha đi, con sẽ đến đánh cho Cố Nguyệt một trận, lần này chắc chắn là phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng!”
“Cố Mông!” Cha Cố cảnh cáo một tiếng, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là có chút quá đáng.
Cố Mông “……”
Cô chớp chớp mắt, quay đầu liền nôn ra một đống máu, một khuôn mặt trắng bệch, bộ dáng kia đáng thương mang ý lên án nhìn cha Cố, nói “Cha bắt nạt con!”
Cha Cố kinh hãi, lập tức cuống cuồng hỏi liên tục “Mông Mông! Con không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Cơn giận bị dập sạch, vội vàng duỗi tay đỡ lấy cô, sốt ruột nói “Cha đưa còn về giường, để cha đi gọi bác sĩ!”
Triệu Dĩnh bị bỏ lại có chút mờ mịt, bà ngẩng đầu lên, ở đối diện Cố Mông đang cười tủm tỉm, đối phương nhìn thẳng bà ta, đáy mắt mang theo vài phần mỉa mai.
Triệu Dĩnh tức khắc trong lòng giận dữ, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói “Con ranh này, mày cố ý!”
Con bé này vậy mà càng ngày càng giảo hoạt, trước kia rõ ràng là đứa nóng tính dễ giận, hiện tại sao lại tự nhiên thông minh vậy? Mất trí nhớ còn có thể làm người ta trở nên thông minh sao?
Cố Mông nghĩ, phim truyền hình đúng là hữu dụng!
Cha Cố đỡ Cố Mông nằm lên giường bệnh, xoay người liền chạy đi tìm bác sĩ, Cố Mông giữ chặt ông ấy, nói “Không cần, con thật sự rất khỏe, trong thời gian ngắn không chết được đâu.”
Nghe thấy từ “Chết”, biểu cảm của cha Cố liền biến đổi, lập tức nói “Phi phi phi! Cái gì mà không chết được đâu? Con đừng có mà nói lung tung, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!”
*Đồng ngôn vô kỵ: ý là trẻ con ăn nói bậy bạ.
“Con thật sự không có việc gì, đây cũng không phải lần đầu tiên nôn ra máu.” Cố Mông vặn eo một cách lười biếng, cô nói “Con chỉ không muốn cha đi thăm Cố Nguyệt thôi, con ghét nó.”
Cha Cố ngồi xuống mép giường, bất đắc dĩ thở dài “Con không thể chung sống hòa bình với em được sao?”
Ông có chút đau đầu, nếu là trước kia, ông đã sớm phát cáu với Cố Mông. Nhưng cứ nghĩ đến những gì bác sĩ nói rằng con bé có thể đi theo mẹ nó bất cứ lúc nào, cha Cố liền không thể giận nổi?
“Không thể, con ghét nó!” Cố Mông trực tiếp đáp.
Cha Cố liền kỳ quái, ông hỏi “Không phải con mất trí nhớ sao? Sao lại nhớ rõ là mình ghét con bé như thế?”
Cố Mông hừ nhẹ hai tiếng, nói “Làm sao con biết được, con cứ thấy nó là thấy ghét, thậm chí còn muốn đánh nó nữa”
Sự căm ghét này là toát ra từ đáy lòng.
Cha Cố nói “Cái con bé này, sao cứ không nghe lời thế? Vẫn luôn bất cần như thế.”
Cố Mông không thèm đáp lại.
Cha Cố “……”
“Không phải con muốn có di động sao? Cha đã bảo thư kí đi mua, nghe nói đây là loại máy hình trái cây đời mới nhất tụi trẻ các con thích lắm, con xem có thích không!”
Cố Mông liếc một cái qua khóe mắt, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, trên mặt đã lộ ra nụ cười, cô hỏi “Cho con à?”
Cha Cố 'ừ' một tiếng, thấy cô cười rộ lên thì cũng cười theo, nói “Con bé này tính tình cũng sáng nắng chiều mưa ghê!”
Nhưng mà cũng ghê gớm ra phết.
“Chứng minh thư và thẻ ngân hàng đã làm lại cho con rồi, phần mềm ngân hàng online cũng đã download xong, con nhìn thử xem.”
Cố Mông cầm di động nghịch nghịch, cô rất thông minh, chỉ chốc lát sau đã biết cách sử dụng. Sau đó cô đăng nhập phần mềm ngân hàng online, xem mình có bao nhiêu tiền.
“Một chục…… Trăm triệu?”
Cố Mông chớp chớp mắt, quay đầu nhìn cha, nói “Cha ơi, con có những mười mấy trăm triệu nha”
- -- ------ ------ ------ ------ -----
Vì bị phim truyền hình tiêm nhiễm nên cô biết con số này khổng lồ đến cỡ nào. Không thấy trên TV người ta vì mấy trăm triệu mà tranh nhau đến chết đi sống lại, vậy mà một mình cô lại có nhiều như thế.
Sau khi tiêu hóa hết những con số này, Cố Mông liền có chút hưng phấn, cô nói “Vậy là con có thể mua thật nhiều gà nướng rồi!”
Cha Cố “……”
Tức khắc, ông có chút dở khóc dở cười, trong lòng thầm kêu đúng là cái đồ trẻ con.
Xoa xoa đầu Cố Mông, trong mắt cha Cố tràn đầy sự từ ái, lại mang theo vài phần bi thương, ông nói “Con có 15% cổ phần ở Tề thị, còn có 20% cổ phần ở Hoành Nghiệp. Từ khi con 10 tuổi, mỗi năm tiền lãi đều gửi vào thẻ, mười năm tích cóp không có bằng đấy mới là lạ ấy."
Dù là Tề thị hay là tập đoàn Hoành Nghiệp của Cố gia thì chúng đều là công ty lớn nổi tiếng lừng lẫy ở thành phố S, mà Cố Mông đều có không ít cổ phần ở hai nhà, mỗi năm tiền hoa hồng thu được đều không nhỏ. Số cổ phần này chính là tài sản mẹ ruột chuyển cho Cố Mông trước khi bà ấy qua đời.
Đột nhiên phất nhanh như thế, Cố Mông vui vẻ cũng chẳng được mấy hồi, ngoài ăn uống ra cô chẳng có hứng thú với việc gì, nói cách khác chính là không có việc gì cần tiêu tiền.
Cầm một gói snack khoai đi đến bên cửa sổ, Cố Mông nhìn thoáng qua bên ngoài, quả nhiên thấy bà lão đang ngồi ở cửa ngách. Sau đó cô lại chuyển ánh mắt, ở không xa bà cụ lại xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Người và quỷ khác biệt, bà lão đã lớn tuổi như vậy mà con quỷ kia vẫn luôn bên cạnh bà ấy, điều này sẽ gây ra tình trạng xấu đối với thân thể bà, cho nên anh ta đứng cách xa bà ấy một đoạn rồi lặng lẽ nhìn bà.
Cố Mông cắn khoai, có chút không hiểu được một người một quỷ này.
Bà lão chờ một người từ khi trẻ đến khi về già vẫn cứ chờ mà con quỷ kia cũng không biết đã canh giữ bên bà ấy bao lâu rồi. Một người một quỷ này, khoảng cách thoạt nhìn chỉ trong gang tấc, trên thực tế lại cách nhau cả một lạch trời, đó là khoảng cách giữ sự sống và cái chết.
Đây là tình yêu sao?
Cố Mông không hiểu, nhưng trong lòng lại tự nhiên có cảm giác xúc động.
“Hả?” Trong lòng đột nhiên vừa động, Cố Mông quay đầu tới một phương hướng nhìn lại, sau đó nhịn không được nhíu nhíu mày.
Ở đằng sau bà lão xuất hiện ba người, một người dáng gầy khô quắt, một người dáng béo tròn như quả bóng căng hơi, người thứ ba còn lại đang ngồi trên xe lăn. Lúc này, thanh niên ngồi xe lăn đang nhìn bóng lưng của bà lão với cặp mắt oán độc.
“Tôi đã gặp con quỷ đó ở đây, con quỷ kia luôn ở bên cạnh bà lão kia!” Hắn hung tợn nói, nhìn bà lão một cách độc ác.
Hắn đã ghi thù trên người bà ta, ngày đó nếu không phải đụng vào bà già này thì làm gì có chuyện gì xảy ra? Chân của anh ta cũng không có vấn đề.
Hoàng đại sư vuốt ve Quỷ Châu trên cổ tay, trước tiên ông ta nhìn bà cụ một cái, vừa nhìn đã thấy trên người bà ấy tràn ngập tử khí, bà lão này không sống được bao lâu nữa rồi. Bất quá, ông ta không hứng thú với một bà lão sắp chết mà muốn tìm con quỷ kia thôi.
Ánh mắt đảo quanh nhìn tứ phía, vừa đảo qua một chỗ nào đó, ánh mắt của Hoàng đại sư đột nhiên quay lại, ánh mắt vẩn đục lóe sáng.
Bóng dáng cao lớn đúng dưới tán cây, bóng cây che chắn thân hình của anh ta khiến hắn như bóng ma dưới tán cây dó. Anh ra mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thời dân quốc, kiểu ăn mặc này rất dễ nhận biết, nhưng người đi qua lại không ai phát hiện được anh ta.
Hoàng đại sư híp mắt, ông ta không phải loại người có thiên phú khai thiên nhãn, thấy không rõ lắm những thứ yêu ma quỷ quái, nhưng có thể thấy một bóng đen mờ mờ. Nhưng là ngay cả như vậy, kể cả có đứng thật xa Hoàng đại sư vẫn có thể cảm nhận được luồng quỷ khí kia.
Thật là loại quỷ khí thuần khiết!
Hoàng đại sư khóe miệng lộ ra một nụ cười âm lãnh, hạt châu trên tay ông ta làm như cảm giác luồng quỷ khí thuần khiết kia mà bắt đầu run nhè nhẹ lên.
“Ngoan, đừng kích động!” Hoàng đại sư nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu, như đang vuốt ve bảo bối, hiếm khi ông ta nở nụ cười, nói “Đúng là đi mòn gót giày không tìm được vậy mà…… Ngoan, mày nhẫn nại một chút, tao sẽ lấy nó về làm thức ăn cho mày.”
Hàn Việt thấy cảnh đó nhịn không được nhìn thêm cái vòng trên tay Hoàng đại sư hai lần.
“Xuy!” Hình như cảm giác được ánh nhìn của hắn, một luồng quỷ ảnh chui ra từ đầu lâu trực tiếp bám lấy mặt hắn.
Hàn Việt lập tức hét lên một tiếng, cả người lảo đảo, đầu lâu dữ tợn dừng ngay trước mặt hắn.
“Bảo bối ngoan nào, cái này không thể ăn!” Hoàng đại sư tóm lấy đầu lâu, vuốt ve đầu nó một cách thân mật, đầu lâu cũng lập tức quay lại hạt châu.
Hàn Việt nhìn Hoàng đại sư, vẫn có chút kinh hãi, hắn hỏi “Đó là cái gì?”
Hoàng đại sư cười tủm tỉm trả lời “Cậu Hàn yên tâm, đó là thú cưng của tôi, nó sẽ không làm hại cậu đâu.”
Không hại á! Vừa rồi suýt nữa thì nó đã cắn lên mặt hắn rồi!
Hàn Việt chửi ầm lên trong lòng, trên mặt lại nở một nụ cười gượng gạo, nói “À thật không? Hoàng đại sư, ngài trông nó cẩn thận một chút.”
Con quỷ ở phía xa hình như cũng đã nhận ra động tĩnh ở bên này, từ phía đó nhìn lại đã nhận ra Hàn Việt đang ngồi trên xe lăn. Đây chính là gã thanh niên hung hăng muốn đánh bà Thẩm đây mà, anh nhớ rất rõ ràng.
Sau đó, anh mới chú ý tới Hoàng đại sư bên cạnh Hàn Việt, đồng tử co lại.
“Người kia……” Cố Mông hơi hơi híp mắt, ánh mắt đảo về phía thân xác khô gầy của Hoàng đại sư sau đó dừng lại trên người mập ở cạnh đó.
Anh ta thật sự là quá béo, cả người khiến người ta cảm giác như bị thổi phồng lên giống như quả bóng căng hơi, đứng ở nơi đó đã chiếm rất nhiều diện tích khiến người qua lại chú ý.
Mở cửa sổ ra, Cố Mông đột nhiên từ trên cửa sổ nhảy xuống, tiếp đất an toàn.
“Hả!” Bên cạnh một người qua đường trừng mắt nhìn cô, sau đó ngẩng đầu nhìn trời vẻ mặt mờ mịt.
Cố Mông phủi tay, cô bước nhẹ nhàng đi đến bên người bà lão, cười nói “Bà Thẩm à, trời sắp tối rồi, chúng ta cần phải về. Bà biết không, vào buổi thêm hay có ma quỷ lắm.”
Bà ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười tủm tỉm gật đầu.
Cố Mông duỗi tay đẩy bà lão trở về, Hoàng đại sư liếc mắt nhìn cô một cái, thấy là một cô gái xấu xí bình thường nên liền không thèm chú ý nữa.
Chờ Cố Mông rời đi, Hoàng đại sư duỗi tay sờ đầu lâu ở trong tay, đó là một đầu lâu nữ quỷ chỉ to bằng ngón tay út, nhưng đầu lâu được điêu khắc rất sinh động, biểu cảm của người đàn bà đó tràn ngập cảm giác oán hận, u uất.
“Đi!” Hoàng đại sư phất tay ra hiệu cho đầu lâu thấp giọng nói.
Nương theo gió, lá khô rụng dưới đất bay tán loan. Dì lao công tự nhiên cảm thấy lạnh, nghĩ đến gần đây bệnh viện có tin đồn về ma quỷ liền nhịn không được run run.
Một ảo ảnh đầu lâu rất lớn hiện ra, quỷ khí tận trời, đồng thời tiếng than khóc ai oán, bi thương vang lên, khóc đến mức khiến lỗ tai người ta phát đau, trước mắt lập tức tối sầm.
Hàn Việt ôm đầu, đột nhiên cảm giác mũi và tai âm ấm, hắn cúi đầu nhìn liền thấy hoảng hốt.
“Máu! Là máu!”
Mũi hắn cùng với lỗ tai đều có máu chảy ra.
Lúc này, Hoàng đại sư mới dường như nhớ tới hắn, duỗi tay cầm một lá bùa nhét vào tay hắn, cười nói “Ngại quá, tôi quên mất cậu Hàn chỉ là một người bình thường.”
Hàn Việt “…… Không, không sao.”
Hắn giận mà không dám nói gì, hắn cảm thấy tên  Hoàng đại sư chắc chắn là cố ý, nhưng biết ông ta cố ý thì thế nào? Hắn cũng chẳng dám làm gì người ta. Lại nhìn thấy ảo ảnh đầu lâu khổng lồ kia, trong mắt hắn lộ ra vài phần sợ hãi, lại càng không dám nói gì.
Aỏ ảnh này chính là từ hạt châu hình đầu lâu kia mà ra, Hàn Việt lúc này mới thấy rõ ràng bộ dạng của nó —— đó là một nữ quỷ, làn da trên người cô ta thâm sạm lạ thừong, móng tay nhọn hoắt nhìn có vẻ rất sắc bén.
Hoàng đại sư nói “Đi, đem con quỷ kia bắt về. Bé cưng của tao đói lắm rồi, nó không đợi nổi nữa đâu.”
Lời ông ta nói vừa dứt, một con quỷ chui ra từ đầu lâu nhỏ hơn một chút dụi vào tay ông ra một cách thân mật.
Nữ quỷ cúi đầu bóng con quỷ kia, trong mắt mang theo ánh sáng khác lạ.
“Mày còn chưa đi sao?” Hoàng đại sư hừ nhẹ một tiếng.
Nữ quỷ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bay thẳng về phía nam quỷ đứng dưới gốc cây kia, vẽ lên một đường khói đen. Trên tay cô ta có móng tay sắc nhọn, trong chớp mắt liền dài ra cào về phía nam quỷ.
Ánh mắt của nam quỷ vẫn luôn nhìn bên này, thấy Hàn Việt cùng với Hoàng đại sư, anh liền đoán được đối phương vì anh mà đến. Sát khí cùng quỷ khí ngập trời từ trên người anh ta tỏa ra, luồng sát khí trực tiếp cùng nữ quỷ va chạm, dường như muốn nuốt luôn cả nữ quỷ.
Thấy như vậy, Hoàng đại sư không những không cảm thấy thất vọng, ngược lại biểu cảm càng thêm hưng phấn, ông ta lẩm bẩm một mình “Không có tà khí, cũng không mất đi lý trí, quỷ khí sạch sẽ thuần khiết như vậy, hắn cũng không phải lệ quỷ.”
Nói cách khác, sau khi đối phương chết thành quỷ không hề giết người. Nhưng mà không giết người thì hắn lấy đâu ra quỷ khí cường đại như thế?
“Hu hu hu ~”
Nữ quỷ bắt đầu khóc thút thít, tiếng cô ta khóc không lớn, nhưng lại đầy u uất truyền thẳng đến tai người nghe. Kể cả có bịt tai lại, thanh âm kia cũng vẫn mặc sức mà lọt vào, khóc đến mức người ta không chịu nổi chị muốn đập đầu xuống đất cho xong.
Hoàng đại sư vỗ tay, nói “Quỷ khóc, tao rất muốn xem mày định đối phó với Quỷ Khóc của tao như thế nào!”
Nghe được tiếng khóc của nữ quỷ, nam quỷ nhíu nhíu mày. Đột nhiên phát động công kích, đá lên người nữ quỷ, quỷ khí trên người mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, ngay lập tức bao vây nữ quỷ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Thấy thế, sắc mặt Hoàng đại sư biến đổi, ông ta thật không nghĩ tới, đối phương lại không chịu ảnh hưởng gì của Quỷ Khóc, nếu là những con quỷ bình thường đã sớm không chịu nổi mà hồn phi phách tán rồi. Nhưng ông ta lại không ngờ, nó lại không ảnh hưởng gì đến anh ta.
“Oa oa oa!”
Đột nhiên, trên tay Hoàng đại sư vang lên một tiếng khóc nỉ non, đó là tiếng trẻ con khóc oa oa.
Nghe được thanh âm này, nữ quỷ đang bị nam quỷ khống chế đột nhiên cả người chấn động, cô ta quay đầu nhìn Hoàng đại sư, hai hàng huyết lệ từ từ chảy xuống. Rồi sau đó,  tiếng khóc vang lên lại càng u oán.
Nam quỷ thân hình trong nháy mắt có chút không ổn, anh ta nhìn Hoàng đại sư ở phía xa một cái, thu quỷ khí lại, bóng đen dần tan biến vào màn đêm, sau đó không thấy bóng dáng.
Nữ quỷ ngã lăn ra đất, huyết lệ chảy tí tách trên mặt đất.
“Đồ vô dụng!” Hoàng đại sư hừ lạnh một tiếng. Ngay lập tức triệu hoán nữ quỷ về.
Thấy thế, Hàn Việt vội vàng mở miệng hỏi “Hoàng đại sư, thế nào rồi?”
Hoàng đại sư nói “Con quỷ này ghê gớm hơn tôi tưởng, cái giá 150 vạn đúng hơi khó làm việc.”
Nghe vậy, Hàn Việt vội vàng nói “Chỉ cần ngài giúp tôi báo thù, tôi sẽ thêm 100 vạn thù lao cho ngài! Ngài nhất định phải giết thứ đó cho tôi!”
“Nói hay lắm” Hoàng đại sư nở nụ cười âm u, ông ta nói “Vậy tôi nhận lời với cậu Hàn nhất định sẽ không nuốt lời, tôi nhất định sẽ bắt nó xả giận cho cậu.”
Hàn Việt nói “Nhưng bây giờ con quỷ kia chạy mất rồi, phải làm sao bây giờ?”
“Quỷ vô hình, lại là loại lợi hại như thế, nếu là muốn che giấu mùi vị thì cũng khá khó tìm đấy.” Hoàng đại sư tự nói với mình, ông ta hơi trầm ngâm, rồi nói “Đối phương sẽ xuất hiện ở chỗ này, vậy ở đây có thứ làm nó lưu luyến. Chúng ta chỉ cần tìm được thứ đó thì k sợ không thấy nó.”
Hàn Việt chớp mắt, hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, há mồm nói “Là bà lão đó!”
Hoàng đại sư nhìn về phía hắn, biểu cảm của hắn biểu có chút hưng phấn, nói “Lần trước khi tôi gặp hắn, là hắn đang ở bên cạnh bà già đó, nhất định có liên quan đến bà ta! Chỉ cần chúng ta bắt bà lão đó lại thì hắn ta nhất định sẽ xuất hiện.”
“Cậu cũng thật tàn nhẫn đấy.” Hoàng đại sư cười như không cười nhìn hắn, hai mắt rũ xuống mang theo vài phần âm lãnh.
Hàn Việt nói “Ai bảo bà ta đắc tội tôi?”
Tên này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, con quỷ kia huỷ hoại chân hắn thì hắn liền nghiền xương nó thành tro. Mà bà lão kia đã chắn đường hắn ngày hôm đó, nếu không thì sự đâu đến nông nỗi này? Cho nên hắn càng hận bà hơn.
Thật là một người lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa tâm tư còn đủ ác độc!
Hoàng đại nghĩ trong lòng.
Cố Mông đẩy bà lão về phòng bệnh, sau đó cô liền đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài mà ngẩn ra một lúc.
“Cô đang xem gì đấy? Cô Cố.” Tiểu Lan tò mò hỏi.
Cố Mông xoay người lại, nói “Không có gì, tôi thấy hơi buồn nên ra hóng gió thôi.”
Cô đến bên cạnh bà cụ, lục trong túi ra một tấm bùa được gấp thành hình tam giác nhét vào tay bà, nói “Bà ơi, đây là bà cháu vẽ có thể đảm bảo bà được bình an, bà nhất định phải giữ bên người không được vứt đâu đấy.”
Tiểu Lan cười thành tiếng, nói “Cô Cố, cô còn biết vẽ bùa nữa à, cô cũng thật lợi hại!”
“Đó là đương nhiên, ta là thiên tài, bùa mà tôi vẽ cũng chính là hạng nhất. Cho nên bà ơi, bà đừng ném nó đi nhé.” Nói xong lời cuối cùng, Cố Mông lại nhịn không được nhắc nhở Tiểu Lan sợ bà ấy quên mất “Tiểu Lan, chị cũng phải nhớ đừng để cho bà ấy vứt lá bùa đi đâu đấy.”
Tiểu Lan gãi gãi đầu, biểu cảm nghiêm túc của cô ấy vô thức gật gật đầu, nói “Chị nhớ rồi"
Nghe vậy, Cố Mông mới vừa lòng, trong lòng cũng cảm thấy thả lỏng đôi chút.
Cái ông chú gầy đét kia nhìn đã thấy không phải hạng tốt đẹp gì, còn cả gã béo đi cùng lão nữa.
Nếu Cố Mông không nhìn lầm, tên béo đó chính là một con rối chứa đầy vô số oán khí cùng tử khí, cho nên thân thể nó mới có thể khổng lồ như vậy.
Đương nhiên, Cố Mông cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm.
……
Khi Tiểu Lan đẩy bà lão trở về, còn nhịn không được cười nói “Không ngờ cô Cố đó còn tìn mấy thứ bùa chú này.”
Nói đến đây, cô chợt nhớ đến mấy chuyện quỷ quái bên cạnh bà lão, vẻ mặt liền cứng đờ. Lúc biết chuyện này, cô đã muốn từ chức nhưng bà ấy thật sự rất tốt, tự nhiên bỏ đi lại thấy không phải cho lắm nên vẫn ở lại đến giờ.
Nếu làm hại bà ấy thì mới có vấn đề, vậy chỉ cần cô không làm gì bà ấy thì chẳng phải là không có vấn đề gì rồi hay sao?
Tiểu Lan tự mình an ủi như vậy, ít nhất cho đến bây giờ cô vẫn không thấy mình có chuyện gì.
“Bộp bộp bộp!”
Một quả bóng cao su lăn lại, lăn đến chân Tiểu Lan thì dừng lại.
Cách đó không xa một đứa bé đứng ở chân cầu thang, thanh âm lanh lảnh nói “Chị ơi, chị nhặt giúp em quả bóng được không?”
Tiểu Lan cúi đầu nhìn thoáng qua, duỗi tay nhặt quả bóng lên rồi tiến lại, sau đó khom lưng đưa quả bóng cao su tới trước mặt cậu bé, cười nói “Đây, bóng của em đây!”
Lúc này cô mới thấy bộ dạng của đứa bé, thấp bé chỉ cao tới đùi cô, mặt lại bầu bĩnh nhìn rất đáng yêu. Nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt, trắng đến nỗi dường như không có chút máu nào.
“Cảm ơn chị!” Cậu bé ngẩng đầu lên, thanh âm mềm mại lại nghe có chút lạnh lẽo.
Tiểu Lan nhìn nó, thân thể có chút cứng đờ.
Lá bùa Cố Mông đưa đang được bà cầm trong tay đột nhiên nóng lên, nóng đến mức bỏng rát.
“Tiểu Lan!” Bà không kiềm được mà hét lên, giãy giụa muốn đứng lên.
Tiểu Lan đứng dậy, không biết có phải ảo giác hay không mà cô thấy thân thể mình hơi cứng lại. Đứa bé nhỏ con ôm quả bóng đứng cạnh nàng dưới ánh đèn mà lại không hề có bóng.
“Đừng nhìn!” Một bàn tay lạnh lẽo thò ra che lấy mắt của cô, trước mặt bà lập tức tối sầm lại.
Trước khi rơi vào hôn mê, bà nhớ mình đã nghe thấy thanh âm mà bà rất quen thuộc cứ nghĩ đến đã rơi lệ.
Trường Dung!
Dưới đáy lòng bà khẽ kêu cái tên này, đồng thời bà cũng thấy lòng bàn tay mình nóng rát.

Bà lão mở to mắt, bà hoảng hốt ngồi dậy. Ánh đèn trong phòng lờ mờ, là đèn ngủ. Mà ngoài cửa sổ là màn đêm đen đặc.
Không biết  sao bà lại thấy có hơi hoảng hốt, đưa tay lên nắm theo thói quen nhưng lại không sờ thấy gì.
Vòng cổ của mình đâu?
Bà lão biến sắc, xốc chăn xuống giường.
- -- ------ ------ ------ ------ -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.