Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 34:




Trên cửa lớn dày nặng không có hoa văn tinh xảo mà là một con vật khổng lồ có 3 đầu. Dưới chân con vật giẫm lên ngọn lửa, nó ngẩng ba cái đầu cuả mình thật cao, trông giống chó săn nhưng hung hãn hơn nhiều, toát lên cảm giác lạnh lẽo.
Nó nhe hàm răng trắng ởn, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía những vị khách mới đến với vẻ căm tức lại có sự uy nghiêm khiến người đối diện chẳng dám nhìn thẳng.
“Đây là cái gì?” Cố Phạn đứng ở trước cửa con vật to lớn trên cánh cửa, bị thứ này nhìn cảm giác như có điềm xấu khiến cậu lui một bước theo bản năng.
Ba cái đầu…… Chó Ba Đầu ở Địa Ngục?
Là một học sinh trung học, Cố Phạn cũng từng xem khá nhiều loại sách từ trong nước đến nước ngoài, trong đó có đọc qua phần miêu tả Chó Ba Đầu canh cửa Địa ngục của Phương Tây. Truyền thuyết kể rằng Chó Ba Đầu canh cửa Địa ngục, hình tượng cũng là hung ác âm ngoan khiến người khác bất khả xâm phạm. Bởi vậy Chó Ba Đầu chính là tượng trưng cho Địa Ngục. Hiện tại, cửa lớn nhà Cao Tư tiên sinh lại có hình con vật này, rốt cuộc là ý gì?
Cố Phạn khẽ nhíu mày, người bình thường sẽ vẽ hình này lên cửa nhà mình sao, đây chẳng phải đang ám chỉ nơi này chính là địa ngục!
“Cái cửa sắt này có gì đẹp à?” Cố Nguyệt thấy cậu nhìn chằm chằm cửa lớn mà ngẩn ra liền liếc nhìn một cái, sau đó bị dọa sợ, nói: “Chỗ này…… Chỗ này vẽ cái quái gì thế này? Trông đáng sợ quá.”
“Chó Ba Đầu canh cửa Địa ngục đấy, Nguyệt Nguyệt chưa từng nghe qua sao?” Bên cạnh truyền đến một thanh âm, Cố Nguyệt quay đầu thấy người đó lập tức liền cười, chào hỏi: “Á Á.”
Người đến là bạn thân của Cố Nguyệt - Chu Á Á. Hai người chơi thân với nhau từ tiểu học đến giờ, tình cảm rất tốt. Thư mời bữa tiệc này cũng là của Chu Á Á cho Cố Nguyệt.
Chu Á Á nắm lấy tay Cố Nguyệt, ngẩng đầu nhìn cánh cổng, nói: “Đây là Chó Ba Đầu, nghe nói nó là chó canh cửa Địa Ngục. Cao Tư tiên sinh cũng thật trẻ con, vậy mà cũng tin mấy thứ này…… Nhưng mà thứ này vẽ thật quá, mình nhìn cũng thấy nổi cả da gà đây này.”
Hai cô gái đều không thích con vật hung hãn này, nói vài câu liền không thèm để ý nữa, kéo tay nhau đi vào. Nhưng Cố Phạn vẫn đứng lại cau mày thắc mắc hồi lâu, đến tận khi Cố Nguyệt gọi cậu một tiếng.
“Đến đây!” Cố Phạn vội vàng đuổi theo, cũng vứt cái cảm giác quái lạ này ra sau đầu.
Cánh cổng lâu đài cổ đại mở rộng ra, bên trong đèn sáng như ban ngày, y hương tấn ảnh*. Đại sảnh vang lên âm nhạc du dương, người tham gia tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau, không khí thật hài hòa.
*'Y hương tấn cảnh' là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa), ăn uống linh đình,...
Cố Phạn tiến vào liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phòng khách này thật đồ sộ, trần nhà treo dàn đèn chùm hết sức lộng lẫy. Mà trên bốn vách tường không vẽ những bức tranh đẹp đẽ mà là một câu chuyện cổ tích.
“《Cô bé lọ lem 》?”
Cố Phạn nghe Cố Nguyệt nói qua, gã Cao Tư tiên sinh là người đàn ông có sở thích trẻ con, anh ta thích nhất là truyện《 Cô bé lọ lem 》 này. Chỉ là Cố Phạn không ngờ người này thích truyện《 cô bé lọ lem 》đến mức vẽ cả lên tường nhà mình như thế.
Đúng là cái gã kì lạ!
Cố Phạn trong lòng vừa nghĩ vậy vừa dạo một vòng xem hết tất cả những bức truyện tranh này. Không thể không nói, người vẽ nhưng bức tranh này rất có tài, đã thổi hồn khiến chúng nó vừa sinh động lại pha chút lãng mạn. Nhưng chẳng rõ có phải Cố Phạn gặp ảo giác hay không mà rõ ràng là lãng mạn lại còn tràn ngập phong cách thiếu nhi nhưng cậu lại cảm thấy cực kì sâu sắc.
Cố Phạn đứng ở bức tranh cuối cùng nhíu mày —— Vương Tử tóc vàng mắt xanh nhặt đôi giày thủy tinh đẹp đẽ lên, ý là chỉ cần ai đi vừa nó thì sẽ trở thành vợ của anh.
Bức tường phía sau thì không vẽ gì nữa, tất cả đều trắng tinh. Giữa bốn phía ngập tràn hơi thở cổ tích, bức tường trắng này nhìn như lạc loài, giống như đang đợi họa sĩ vẽ lên đấy kết cục của câu chuyện.
“……Do chưa vẽ xong à? Đây là đợi kết thúc của câu chuyện này nhỉ.” Là một đứa con trai, Cố Phạn đã từng đọc câu chuyện Cô bé Lọ Lem, cậu cũng nhớ rõ rằng kết thúc của câu chuyện là Vương Tử và Cô Bé Lọ Lem sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Đương nhiên, truyện cổ tích nào cũng có kết cục hạnh phúc, viên mãn.
Nhìn lại mặt tường để trống kia, Cố Phạn chắc chắn truyện 《 cô bé lọ lem 》này còn chưa vẽ xong, và mặt trường để trống đó dùng để vẽ kết cục của câu chuyện.
Khách khứa cũng rất tò mò về câu chuyện được vẽ trên tường, ai cũng đã xem qua những bức tranh trên tường. Bọn họ chỉ biết Cao Tư tiên sinh rất thích truyện《 cô bé lọ lem 》 nhưng không ngờ anh ta thích đến độ vẽ nội dung của nó lên tường như thế này.
Đứng ở đây, bọn họ cảm thấy như mình đang đứng là một lớp mẫu giao chứ không phải là một bữa tiệc sang trọng.
Chu Á Á nhỏ giọng nói với Cố Nguyệt: “Không ngờ Cao Tư tiên sinh lại trẻ con như thế, lần trước mình đi đón cháu gái ở lớp mẫu giáo cũng thấy người ta trang trí như thế này. Nghe nói đàn ông có sở thích trẻ con thì tốt tính lắm, người này sẽ là lựa chọn tốt để lấy làm chồng đấy.”
Gia thế cao, lại có tiền, mà còn đẹp trai nữa. Người đàn ông như thế thì ai mà chẳng động lòng.
“Bạn nhìn đi, mấy cô gái đến đây thì 99% đều là vì Cao Tư tiên sinh mà đến.” Chu Á Á hơi hơi hất cằm, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nói: “Người như Cao Tư tiên sinh sao lại coi trọng mấy người dung chi tục phấn như mấy người đấy?”
Nghe vậy, Cố Nguyệt chỉ mỉm cười không nói gì.
Đám người đột nhiên xôn xao, Cố Nguyệt ngẩng đầu lên liền thấy một người đang đứng trên lầu——Anh ta mặc tây trang màu trắng, dáng người cao gầy, mái tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh lam toát lên thần thái nhã nhặn.
Trông anh chẳng khác nào Vương Tử bước ra từ truyện cổ tích.
“Ôi trời! Đây chính là Vương Tử sống à!”
Cố Nguyệt nghe thấy người nào đó cảm thán câu này mà cũng không nhịn được gật đầu đồng ý, vì cô cũng thấy anh ấy giống hệt như Vương Tử. Nhìn ở ngoài mới thấy, anh ấy trông nhã nhặn hơn trên ảnh nhiều.
“Cao Tư tiên sinh!”
Cao Tư tiên sinh đi từ trên cầu thang xoắn ốc xuống, vô số thiếu nữ hướng ánh mắt ái mộ về phía đó. Đương nhiên, trong đó cũng có mấy người tự cao vẫn đang đứng yên tại chỗ. Mà Cố Nguyệt và Chu Á Á chính là người thuộc vế sau.
“Thấy đàn ông là lao lên, thật chẳng có tí liêm sỉ nào.” Nhìn đám con gái đang nhào lên, Chu Á Á nhịn không được nói.
Đối với các cô gái đang vây quanh, thái độ của Cao Tư tiên sinh vẫn rất lịch thiệp.
Thấy như vậy, Cố Nguyệt nhịn không được nhấp môi, trong lòng cảm thấy cực kì sung sướng, cầm một ly rượu Cocktail chậm rãi nhấp.
“…… Cao Tư tiên sinh đang đi đến đây!” Chu Á Á đột nhiên hưng phấn nói.
Nghe vậy, ánh mắt Cố Nguyệt chớp một cái, biểu cảm trên mặt lại chẳng có chút biến hóa nào, trông thật lạnh nhạt.
“Xin chào hai cô gái xinh đẹp!” Cao Tư tiên sinh một tay đặt ở trước ngực, một bàn tay để sau lưng hơi nghiêng người với hai cô.
Nhìn gần trông anh lại càng đẹp trai, đôi mắt nhìn chăm chú vào người nào là khiến người đó hận không thể chết chìm trong đấy, thật sự quá hấp dẫn.
Chu Á Á mặt mày đỏ bừng, cô xách váy thi lễ một cách vụng về rồi thẹn thùng đáp: “Chào Cao Tư tiên sinh.”
Mà Cố Nguyệt lại chỉ hơi gật đầu với anh ta một cái, thái độ trông cực kì lạnh lùng.
Thấy thế, ánh mắt Cao Tư tiên sinh nhìn cô lại nhiều thêm vài phần tò mò và thú vị, hắn hỏi: “Cô gái xinh đẹp này ơi, tôi tên là · Cao Tư, không biết em tên là gì?”
Anh ta vươn tay về phía Cố Nguyệt, Cố Nguyệt nhìn một cái rồi mới bắt tay anh ta và mỉm cười nói: “Tôi tên là Cố Nguyệt.”
“Cố Nguyệt?” Cao Tư tiên sinh lẩm bẩm nhắc lại một lần.
Ánh mắt của anh ta đảo qua người Cố Nguyệt vài lần, đôi mắt xanh thẳm cuối cùng dừng lại ở đôi chân, sau đó ánh mắt anh liền sáng rực rồi không tiếc lời mà khen ngợi: “Chà, em Cố Nguyệt vừa xinh đẹp vừa có một đôi chân thật nuột nà. Nếu có thể tôi thật sự muốn ôm nó vào trong lòng mà hôn.”
Đôi chân trắng nõn mang đôi giày cao gót trắng, dây xích đính kim cương vắt qua mắt cá chân tinh tế càng tôn thêm vẻ mỹ lệ, trong mắt Cao Tư tiên sinh hiện lên một tia si mê cuồng nhiệt.
Lời anh ta nói qua táo bạo, nhưng giọng điệu lại rất chân thành tha thiết, không khiến người ta nghĩ rằng đây là lời ong tiếng ve.
Cố Nguyệt đỏ mặt ngay lập tức, đây là lần đầu tiên cô gặp người lớn mật như thế.
“Anh muốn gì đây?” Cố Phạn lại nghe mà phát cáu, trực tiếp chắn trước mặt Cố Nguyệt che khuất tầm mắt của Cao Tư tiên sinh, nói: “Đồ bất lịch sự!”
Nói rồi cậu quay đầu nói với Cố Nguyệt: “Chị, chúng ta vẫn nên về thôi, em thấy tên này cũng chẳn phải hạng tốt lành gì đâu.”
Ánh mắt cản lại không còn nhìn thấy cặp chân mỹ lệ đó nữa.
Trong mắt Cao Tư tiên sinh hiện lên tia tiếc nuối và u ám, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Cố Phạn, nói: “Là tôi thất lễ, tôi quên mất là các cô gái ở nước Z rất thẹn thùng đáng yêu. Tại nơi này tôi bày tỏ lòng xin lỗi chân thành nhất đến tiểu thư Cố Nguyệt.”
Anh ta gập người sâu một cái, thấy Cố Nguyệt không nói gì thì cũng không nói gì thêm, xoay người liền rời đi.
Chờ khi anh ta vừa đi, Cố Phạn lập tức nói với Cố Nguyệt: “Chị Hai à, chúng ta trở về đi, dù sao chị cũng đã đến bữa tiệc, cũng đã gặp cái tên Cao Tư gì đó rồi, chúng ta có thể về được rồi.”
Nghe vậy, Cố Nguyệt đang vui sướng liền quay lại trừng mắt với em trai, nói: “Em vội cái gì, ở lại chơi một lúc đã.”
“Không được! Em muốn về ngay, ở chỗ này em cảm thấy không thoải mái.” Cố Phạn nôn nóng đáp, kỳ thật cậu cũng không rõ mình không thoải mái ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy hơi  đứng ngồi không yên.
Cậu sờ sờ ngọc bội trên cổ lại phát hiện nó đang nóng lên, nóng đến xuýt xoa.
“Sao lại nóng thế nhỉ?” Cậu kinh ngạc.
Cố Nguyệt không quan tâm đến lời cậu em mình nói, chỉ cho rằng nó thấy chán, liền nói: “Chị biết em thấy chán nhưng em cứ ngồi đằng kia chờ đi, khi nào tiệc tàn thì chúng ta về nhé.”
Cố Phạn còn muốn nói gì đó, Cố Nguyệt lại phẩy tay, trông dáng vẻ rõ ràng là không muốn cùng cậu về.
Cố Phạn bất đắc dĩ, ngay lúc cậu đang không biết mình nên làm gì thì chuông điện thoại vang lên. Đến khi thấy tên người gọi thì hai mắt cậu sáng lên.
“Chị Cả!” Vừa nhận cuộc gọi cậu liền reo lên.
Bên kia truyền đến giọng nói nghiêm túc của Cố Mông: “Em đi theo Cố Nguyệt ra ngoài à?”
Cố Phạn gật đầu, kể lại mọi chuyện: “Chị Hai không có bạn nhảy nam nên chị ấy năn nỉ em giúp chị ấy, em cũng không còn cách nào.”
Nghe vậy, Cố Mông lập tức nói: “Hai người về ngay bây giờ đi, về ngay!”
Giọng điệu của cô thật sự quá nghiêm túc, Cố Phạn nghe xong cũng thẳng lưng dậy theo bản năng, hỏi: “Làm sao vậy? Bữa tiệc này có vấn đề gì sao?”
“Không phải chị đã bảo em rồi sao, đêm nay em sẽ có tai ương đổ máu mà…… Em…… Xuy xuy xuy…… Trở về…… Xuy xuy xuy……”
Trong điện thoại, Cố Mông mới nói được một nửa thì truyền đến tiếng xèo xèo, Cố Phạn cầm di động nhìn thoáng qua thấy không có tín hiệu. Cậu nói vào điện thoại hai lần rồi mới tắt máy.
“Ầm ầm ầm!”
Bên ngoài truyền đến một hồi sấm rền, khiến Cố Phạn ngẩng đầu nhìn ra.  Vừa hay nhìn thấy tia sét tím đang đánh xuống, ánh sáng lóe lên chiếu rõ cả không gian tối tăm.
Tòa lâu đài cổ này tọa lạc ở nội thành, bốn phía bao quanh bởi cây cối rất yên tĩnh. Ban đêm, hai hàng đèn đường lấp lánh như những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời đêm.
Cố Phạn đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hướng sét đánh xuống có tia điện vẫn còn đang nổ bùm bụp. Trời bắt đầu đổ mưa phùn, làn mưa dày đặc như sương mù đến nỗi chẳng nhìn ra cảnh vật gì.
“Sao tự nhiên trời đổ mưa to nhỉ?”
“Không biết nữa, không thấy dự báo thời tiết báo trời mưa mà?”
Người trong phòng khách bàn tán sôi nổi, bị màn mưa bên ngoài dọa sợ.
Cố Phạn hơi hơi cau mày, xoay người sang chỗ khác, kéo Cố Nguyệt đi thẳng đến chỗ Cao Tư chào tạm biệt.
“Em điên rồi à?” Cố Nguyệt trừng mắt nhìn em trai, không rõ vì sao nó cứ đòi về: “Chúng ta vừa mới tới không bao lâu, em cứ muốn về ngay làm gì?”
Cố Phạn cúi đầu nhìn chị gái, gằn từng chữ một: “Em thấy không thoải mái, em muốn về ngay bây giờ.”
Cố Nguyệt có hơi cáu, cô nói: “Chị thấy em muốn đối đầu với chị thì có!”
Tuy Cố Phạn là em trai nhỏ hơn cô bốn năm tuổi, nhưng khi nó đã cứng đầu lên thì cô cũng đành bó tay, chỉ có thể mặc cậu kéo mình đến chào Cao Tư tiên sinh.
Chỉ là bọn họ còn chưa đến nơi thì cửa phòng đột nhiên đóng lại, một luồng gió lạnh thấu xương ùa vào khiến khách khứa vội xoa cánh tay trần.
Lúc này, mấy con chó đen to lớn từ trong bóng tối đi ra, chúng nó gầm gừ với những vị khách. Trong miệng có nước dãi chảy tong tỏng xuống đất trông vừa dữ tợn, vừa ghê tởm.
Người ở đây không ai không biến sắc, thân thể cũng tự động xích lại gần nhau.
“Cao Tư tiên sinh, đây là cái gì?” Có người run rẩy hỏi.
“Đây là thú cưng của tôi, đáng yêu lắm đúng không.” Cao Tư tiên sinh duỗi tay vẫy vẫy, một con chó màu đen to lớn tiến lại gác mõm lên tay anh ta, dáng vẽ ngoan ngoãn trông chẳng hề liên quan đến vẻ bề ngoài của nó.
Thấy như vậy, mọi người nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn hơi bồn chồn.
Cố Phạn lại nhíu mày, tay vô thức nắm chặt tay Cố Nguyệt —— tên Cao Tư tiên sinh trông có vẻ sai sai. Không biết vì sao nhìn mấy con chó dữ này, cậu đột nhiên nhớ tới hình CHó Ba Đầu đã từng nhìn thấy trên cánh cổng.
Cao Tư tiên sinh vỗ vỗ đầu con chó, nó liền ngoan ngoãn nằm rạp xuống, anh ta nâng một ly rượu vang đỏ, cười nói: “Hỡi các tiểu thư xinh đẹp, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi.”
Không khí trong nháy mắt có chút trầm mặc, thậm chí còn có vẻ quỷ quyệt khiến người ta bất an trong lòng.
Sau một lúc lâu mới có người nhẹ giọng hỏi: “Chơi trò gì?”
Cao Tư tiên sinh phất tay, một người đàn ông mặc trang phục của quản gia tiến vào, trên tay ông ta bê một cái khay, trong khay là một đôi giày thủy tinh. Không thể thấy đôi giày này đẹp đến mê hồn, khiến người ta khao khát có được. Đặc biệt là mấy cô gái không kiềm được mà hét chói tai.
Một đôi giày thủy tinh tuyệt mỹ!
“…… Cô Bé Lọ Lem đã đánh rơi đôi giày thủy tinh sau khi vũ hội kết thúc, Vương Tử cầm giày nói, chỉ cần ai có thể đi vừa đôi giày này thì chàng sẽ cưới người đó làm vợ.” Cao Tư tiên sinh duỗi tay cầm một chiếc giày thủy tinh lên nhìn nó một cách dịu dàng và nói: “Trò chơi mà chúng ta sẽ chơi là thử xem ai đi vừa đôi giày thủy tinh này.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có cô gái kiềm sự kích động dưới đáy lòng, hỏi: “Có phải ai đi vừa thì Cao Tư tiên sinh sẽ cưới người đó làm vợ không?”
“Đương nhiên!” Cao Tư tiên sinh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc giày, ánh mắt si mê mà cuồng nhiệt, nói: “Tôi nghĩ đôi chân đi vừa nó chắc chắn là một đôi chân thật đẹp.”
Giọng điệu của anh ta như nỉ non với người tình, kết hợp với ánh mắt si mê kia, ai đứng ngoài nhìn vào cũng rùng mình một cái.
“Vậy có tiểu thư nào muốn thử không?” Anh ta lại hỏi.
“Chơi cái gì mà chơi, ông mày không rảnh để chơi với mày!” Có người nóng tính liền mở miệng, anh ta nhìn đám chó dữ, hung tợn nói: “Ông mày phải rời khỏi đây……”
Lời còn chưa nói xong, một con chó dữ đột nhiên nhào tới mở cái mồm như chậu máu đớp lấy đầu của người đàn ông đó, máu tươi vẩy ra, một cỗ thi thể không đầu đổ phịch xuống đất.
“Á!”
Tiếng hét bén nhọn cắt qua bầu trời đêm, mọi người sắc mặt hoảng sợ do bị một màn này dọa đến mặt mày xám tro. Có kẻ nhát gan thấy cảnh này liền nôn thốc nôn tháo.
Khoảnh khắc con chó nhào lên cắn, Cố Phạn đã duỗi tay bưng kín mắt của Cố Nguyệt.
Cố Nguyệt tóm chặt lấy tay em trai thân thể run nhè nhẹ. Sau tiếng hét chói tai là thanh âm hoảng sợ của đám đông, một mùi tanh tưởi của máu tỏa trong không khí khiến người ta lợm giọng.
Kể cả không tận mắt chứng kiến sự việc thì cũng hiểu có chuyện gì đã từng diễn ra ở đây.
Có người nhỏ giọng nức nở, các cô gái đều ôm nhau run bần bật.
Cao Tư tiên sinh nhẹ nhàng cười, hắn khẽ thở dài một cái, dịu dàng nói: “Như các người thấy đấy, không tuân thủ luật chơi sẽ bị trừng phạt.”
Trông anh ta vẫn cứ ưu nhã ôn nhu, thậm chí bộ đồ trên người còn không có một nếp nhăn, nhưng lúc này trong mắt mọi người, anh ta chẳng khác nào ác quỷ đội lốt người.
Lũ chó tiến lên tha thi thể không đầu kéo xuống tạo thành vệt máu trên sàn nhà trơn bóng, rất nhanh đã vang lên tiếng căn xé.
“…… Nào có ai xung phong lên thử giày nào?” Cao Tư tiên sinh lại hỏi.
Lần này chẳng ai dám đáp lời anh ta, chỉ còn tiếng thút thít nho nhỏ.
Cao Tư tiên sinh thở dài, buồn rầu nói: “Mọi người đều không chơi trò chơi thì sao mà rời khỏi đây được? Chỉ có ai chơi xong thì mới được về.”
Nghe vậy, có người run run  hỏi: “Có phải chỉ cần thử giày xong là có thể đi đúng không?”
“Đương nhiên, tôi chưa bao giờ nói dối.” Cao Tư tiên sinh nói.
Có người nhìn thấy thi thể bị chó gặm một nửa thì run rẩy, ý muốn rời khỏi nơi này lấn át nỗi sợ, nhỏ giọng nói: “Vậy để tôi thử.”
Trên mặt Cao Tư tiên sinh liền lộ ra vẻ vừa lòng, nói: “Thật ngoan, thế mới là bé ngoan chứ……”
Giây tiếp theo, có hai con chó nhào tới, cắn đứt đôi chân dưới ánh mắt sửng sốt của gái đó.
“A ——” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cô sờ chân của mình, run rẩy nói: “Chân của tôi, chân của tôiii!”
Cô ấy giãy giụa muốn động đậy, nhưng đâu còn chân nữa nên cô đành bò lê trên đấy. Nơi bị chó cắn máu nhiễu ra đầy đất tạo thành một vệt máu dài.
Trong không khí chỉ còn lại mùi máu tanh nồng. Thấy cảnh này mọi người im như ve sầu mùa đông, chỉ có thể nghe thấy tiếng cô gái gặp nạn đang kêu gào thảm thiết.
Hai con chó dữ cắn đứt chân công đến trước mặt Cao Tư tiên sinh, vãy đuôi với anh ta.
Cao Tư tiên sinh duỗi tay cầm lấy một cái chân bị đứt mà đánh giá, hơi nhíu mày.
Nó vẫn còn độ ấm của cơ thể, ở vết cắn nham nhở vẫn còn rỉ máu.
“Đôi chân xấu xí thế này sao xứng ướm vào đôi giày thủy tinh?” Cao Tư tiên sinh không hài lòng liền tùy tiện ném đôi chân đi, giây tiếp theo lũ chó liền nhào tới tranh nhau căn xé.
Tiếp theo đó chẳng ai dám tiến lên thử lần nào nữa.
“Nếu mọi người không nhiệt tình như vậy thì tôi đành ra tay vậy……”
Cao Tư tiên sinh cười tủm tỉm nói. Sau đó anh ta vươn ngón tay đảo qua tùng người rồi dừng lại ở một cô gái: “Tôi thấy chân của em rất đẹp.”
Anh ta vừa dứt lời, lũ chó liền lao lên cắn đứt đôi chân của cô gái xấu số nọ.
Cố Nguyệt theo bản năng rụt chân lại, mặt mày trắng bệch, chỉ hận không thể giấu chân của mình đi đâu đó. Bây giờ cô rất hối hận vì trước đây do muốn khoe khoang đôi chân dài của mình mà cô đã đi một đôi giày cao gót rất đẹp.
Ai mà ngờ được cái tên Cao Tư này lại là kẻ cuồng chân biến thái đến thế.
Trong đại sảnh mùi máu tươi càng thêm dày đặc, chỉ cần ai bị Cao Tư tiên sinh chỉ mặt thì chó dữ sẽ nhào lên cắn đứt chân người đó công về dâng cho anh ta. Nếu cặp kia chân đủ xinh đẹp, Cao Tư tiên sinh sẽ ướm đôi giày vào đôi chân đó. Nếu cặp chân kia không đủ xinh đẹp, anh ta lập tức ném cho lũ chó làm thức ăn.
Nếu không có dòng máu đầm đìa kia thì cảnh đôi chân đẹp mang giày thủy tinh này cũng thật đẹp. Mà hiện tại mọi người thấy cảnh này thì có sự sợ hãi tột độ.
Nhưng thứ anh ta muốn là chân của các cô gái cũng không có nghĩa là các quý ông ở đây sẽ an toà. Nếu anh ta chỉ vào người đàn ông nào thì người đó sẽ bị đàn chó cắn đứt đầu. Cao Tư tiên sinh dùng giọng điệu nhẹ nhàng quyết định sống chết của một người, thậm chí trông anh ta rất hưởng thụ cảm giác này.
“Tôi chịu đủ rồi! Tôi phải rời khỏi nơi này!” Có người thét chói tai, thật sự là chịu không nổi không khí máu tanh thế này, xoay người chạy về phía cổng lớn.
Cánh cổng tưởng như dày nặng nhưng không ngờ chỉ cần đẩy nhẹ là liền mở ra.
Trong mắt người đó hiện lên tia mừng như điên, tựa như anh ta thấy cảnh tượng tự do của mình tiếp theo đó vậy. Nhưng giây tiếp theo, đầu của anh ta đã bị chó dữ cắn đứt, thi thể ngã trên mặt đất, thân thể vẫn còn run run.
Cổng lớn mở ra, gió lớn lùa vào. Bên ngoài tối đen như mực, mọi người chỉ nhìn thấy màn đêm bên ngoài như con quái vật đang trực chờ nhào tới vồ người. Nhưng rất nhanh sau đó, cửa lớn đã đóng lại.
Trong đại sảnh toàn máu là máu, máu vẩy ra gần như nhuộm đỏ cả nền nhà. Các mảnh thi thể bị gặm nham nhở rơi vãi ngổn ngang trên sàn. Còn có bộ phận cơ thể vẫn còn co giật, chỉ chờ máu chảy khô rồi mới chết hẳn.
Vừa mới bắt đầu, có người nhìn thấy cảnh này mà nôn mửa. Nhưng giờ đã quen, trên mặt họ chị còn vẻ đờ đẫn, vô vọng chờ đợi cái chết đang dần ập đến.
Cố Nguyệt nắm chặt lấy tay Cố Phạn, Cố Phạn lật bàn tay nắm lấy, vỗ tay tay chị mình, nhỏ giọng trấn an: “Đừng lo, nhất định Chị Cả sẽ đến cứu chúng ta!”
Lúc Cố Mông gọi điện thoại cho cậu thì chắc chị ấy cũng biết có chuyện xảy ra rồi, bằng không cũng sẽ không vội vàng giục bọn họ về như vậy. Hơn nữa chiều nay chị ấy còn tính ra cậu có tai nạn đổ máu mà, đây không phải là ứng nghiệm sao?
Nghĩ vậy, trong lòng cậu càng thêm chắc chắn, Chị Cả nhất định sẽ đến cứu bọn họ.
Nghe vậy, trong mắt Cố Nguyệt sáng lên, rồi lại tối xuống rất mau —— nếu Cố Mông có bản lĩnh thật thì sẽ không để bản thân thành cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như thế.
Cửa lớn mở ra, mọi người chỉ dám ôm nhau thút thít chứ chẳn dám làm gì.
Máu chảy tới giày thủy tinh, đế giày liền nhiễm một lớp máu mỏng. Máu khiến nó trở nên yêu mị hơn, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp mê người.
“Chỉ có đôi chân xinh đẹp nhất mới xứng đi đôi giày thủy tinh của tôi.”
Cao Tư tiên sinh lẩm bẩm, ánh mắt quét qua đám người còn xót lại, biểu cảm đờ đẫn trên mặt họ liền biến thành sợ hãi.
Anh ta nâng tay lên, ngón tay di qua lại rồi dùng ở một người.
Chu Á Á trừng mắt, cô sợ hãi lui một bước, thét to: “Tôi…… Chân tôi xấu lắm! Cố Nguyệt, đúng rồi, chân Cố Nguyệt đẹp lắm, anh chọn cô ấy đi!”
Nghe vậy, Cố Nguyệt trợn mắt nhìn cô ta bằng ánh mắt khó tin, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Chu Á Á không dám nhìn cô, chỉ trừng mắt nhìn Cao Tư tiên sinh, thanh âm nghẹn ngào nói: “Chân Cố Nguyệt là xinh đẹp nhất, chân của cô ấy nhất định rất hợp với giày thủy tinh!”
Do quá kích động, giọng của cô ta bén nhọn khiến tai người nghe phát đau.
Cố Phạn che chở Cố Nguyệt sau lưng, cậu lạnh lùng nói: “Chu Á Á, chị là bạn thân của chị em mà sao chị lại làm thế?”
Chu Á Á khan giọng nói: “Chị không muốn chết, chị chỉ là không muốn chết!”
Cô chỉ là không muốn chết mà thôi.
Thấy như vậy, Cao Tư tiên sinh nhịn không được cười ra tiếng, anh ta vỗ tay, ánh mắt dừng ở trên chân của Cố Nguyệt, trong mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt si mê, anh ta nói: “Cố tiểu thư có được đôi chân thật nõn nà, tôi nghĩ nó sẽ rất hợp với giày thủy tinh đấy.”
Trong lòng Cố Nguyệt tràn ngập sợ hãi, cô bắt lấy tay Cố Phạn, khóc ròng: “Cố Phạn, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Trong phòng khách chó dữ đã vây lại, trên hàm răng của chúng vẫn còn giắt những thịt vụn nhìn nào có chút nào giống chó mà hệt như dã thú đang nhìn chằm chằm họ với ánh mắt thèm thuồng. Tựa như giây tiếp theo chúng sẽ nhào tới.
Những người khác lập tức lùi ra cách xa đám Cố Phạn sợ bị họ liên lụy.
Nhưng họ không ngờ lũ chó chỉ đi quanh bọn Cố Phạn mà không hề có ý định tiến lên. Trông như chúng đang sợ điều gì đó.
Thấy vậy, Cao Tư tiên sinh nhíu mày, anh ta thu biểu cảm nhàn nhã lại, ánh mắt dò xét quét qua người Cố Phạn, hỏi: “Trên người em trai này mang theo thứ gì à?”
Mang theo thứ gì?
Cố Phạn ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, cậu luồn tay vào trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội.
“Rống!” Ngọc bội vừa xuất hiện, lũ chó liền rống lên, chúng cứ muốn xông vào nhưng lại như đang chùn chân.
Thấy thế, Cố Phạn ngay lập tức mừng như điên, cậu cầm miếng ngọc giơ về phía lũ chó mà lớn tiếng nói: “Đừng tới đây!”
Cậu nào có ngờ miếng ngọc mà Cố Mông đưa này lại có tác dụng thế này.
Cao Tư tiên sinh nói: “Đây là thứ gì? Ngọc bội?”
Đối với các phong tục mê tín dị đoan của nước Z, Cao Tư tiên sinh dốt đặc cán mai nhưng là anh ta cũng đoán ra thứ này tương tự như thánh vật mà các mục sư phương Tây hay dùng dể trừ tà ma.
Nghĩ vậy, trong mắt Cao Tư tiên sinh hiện lên sự tàn nhẫn, lập tức ra lệnh: “Giết bọn họ!”
Nghe được hắn phân phó, những cái đó chó dữ tuy rằng vẫn là thập phần sợ hãi bộ dáng, lại vẫn là nhe răng trợn mắt hướng tới Cố Phạn bọn họ nhào tới.
“A!”
Cố Nguyệt nhịn không được hét toáng lên, Cố Phạn lại đá một trong ba con chó đang bổ nhào về phía bọn họ. Nhưng chẳng mấy chốc lại có thêm vài con nhập cuộc.
Chết chắc rồi!
Trong đầu Cố Phạn hiện lên ý nghĩ này, lại thấy mấy con chó nhảy tới lại dường như đụng phải một bức tường trong suốt mà bị cản lại.
“……”
Cố Phạn trừng mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay, cậu hoàn toàn không ngờ ngọc bội này lại có tác dụng ghê gớm như vậy.
Nước mắt Cố Nguyệt rơi lã chã, dáng vẻ của người vừa sống xót qua tai nạn.
“Gừ!” Lũ chó dữ rống lên giận dữ nhưng chẳng con nào dám xông lên.
Cao Tư tiên sinh cười nhạt, ngồi lại vị trí chủ vị, tay đón lấy ly rượu vang mà quản gia đưa cho. Gã vừa lắc cái ly vừa cười nói: “Không ngờ chú em đây có đồ tốt như thế.”
Cố Phạn cảnh giác nhìn gã, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Có ngọc bội này ở đây, ít nhất trong chốc lát, cậu và Cố Nguyệt sẽ không gặp vấn đề gì.
Chu Á Á nhìn cảnh này thì hơi hối hận. Sớm biết trên người Cố Phạn có thứ này thì vừa rồi cô đã không đẩy Cố Nguyệt ra làm bia đỡ đạn. Chỉ cần cô theo sát hai chị em Cố Phạn thì cô sẽ được bình an vô sự.
Cao Tư tiên sinh nhìn những người khác, đột nhiên mở miệng nói: “Miếng ngọc này là thứ đuổi tà ma rất tốt, là vật mà đám cục cưng này của tôi rất sợ. Chỉ cần cầm khối ngọc này thì sẽ không phải chết. Chà, mấy người không động tâm nhỉ, nếu có được miếng ngọc này thì có thể rời khỏi đây.”
Nghe vậy, cho dù biết lời này của gã muốn khơi mào nội chiến, nhưng không thể phủ nhận lời này đã khiến mọi người nổi lòng tham.
Không có ai muốn chết, bọn họ đều hy vọng sống sót, bây giờ hi vọng sống sót duy nhất chính là miếng ngọc đang nằm trên tay Cố Phạn. Vậy thì ai mà không nổi lòng tham được?
Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều ánh lên vẻ tham lam và lạnh lùng.
Thấy như vậy, sự sung sường lan tràn trong mắt Cao Tư—— gã rất thích xem bộ mặt xấu xa của con người.
Cố Nguyệt sắc mặt trắng bệch, cô khóc ròng nói: “Cố Mông sao còn chưa tới, không phải em nói chị ta nhất định sẽ đến cứu chúng ta sao?”
“Chị Cả nhất định sẽ đến cứu chúng ta!” Cố Phạn vẫn vững dạ, cậu nói: “Chỉ cần chúng ta kiên trì một chút, Chị Cả nhất định sẽ đến cứu chúng ta, chị ấy nhất định sẽ đến.”
Mà Cố Nguyệt chưa từng mong Cố Mông xuất hiện như bây giờ.
Hiện tại, bọn họ không chỉ phải đề phòng những con chó dữ kia, mà còn phải cảnh giác mối nguy từ đồng loại. Hoàn cảnh hiện giờ chính là sau sói còn hổ, chỗ nào cũng không an toàn.
“Làm sao bây giờ?” Cố Nguyệt hỏi.
Cố Phạn đặt miếng ngọc vào tay chị gái, nói: “Chị Hai, chị cầm chặt ngọc bội nhé, em sẽ không để ai động vào chị.”
Nghe vậy, nươc mắt của Cố Nguyệt suýt xuống, cô nói: “Em cứ cầm đi, cùng lắm thì ta cùng chết. Cố Mông kia nữa, em cứ nói chị ta nhất định sẽ đến cứu chúng ta, vậy mà đến giờ có thấy bóng dáng đâu……”
Cô còn chưa nói xong liền nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm rất lớn, đồng thời cánh cửa cũng bị đá văng đi.
Có gió lạnh và nước mưa hắt vào, còn có một giọng nói: “Hình như tôi nghe thấy cô đang mắng tôi à, Cố Nguyệt, cô lại muốn bị ăn đánh đúng không!”
Nghe thấy giọng nói này, Cố Nguyệt sửng sốt. Thân thể cứng đờ quay lại, khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa, nước mắt liền tuôn như mưa.
“Cố Mông / Chị Cả!” Hai chị em họ Cố sáng mắt lên, không hẹn mà cùng hô.
Cố Nguyệt muốn khóc, cho dù lúc này Cố Mông nói muốn đánh cô nhưng mà cô vẫn mừng phát khóc.
Cố Mông đứng ở cửa trong tay là thanh dao gọt hoa quả, phía sau tối đen như mưc. Một giọt nước mưa từ trên má cô chảy xuống, rồi sau đó đọng lại dưới cằm. Vẻ ngoài của cô vẫn là xấu xí khô quắt, nhưng lúc này trong mắt mọi người, cô dường như đang phát sáng.
Nhìn thấy cô, trong Cao Tư hiện lên một tia âm trầm.
Một con chó dữ nhào tới, dao gọt hoa quả trên tay Cố Mông vung lên hai cái, ánh sáng lóe lên, chó dữ kêu một tiếng rồi đột nhiên té lăn trên đất.
“Chị đã nói là đêm nay em có tai nạn đổ máu không nên ra ngoài mà em còn cố tình đi theo Cố Nguyệt chịu chết.”
Cô vừa nói vừa vung dao xử lí con chó, dáng vẻ vừa nhẹ nhàng lại vừa lười nhác.
Mỗi con chó đều cao đến eo cô, trông vô cùng hung ác. Nếu chúng nó chồm lên còn cao hơn cả người cô vậy mà lại ngoan như cún, để mặc cô vung một đao mất mạng.
Cô tiến từng bước một đếm gần mấy người Cố Phạn, trên người không nửa vết máu, cũng chỉ có con dao trong tay cô mới nhiễm chút máu.
“Chị Cả!” Cố Phạn vui mừng hô to.
Cố Mông nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay cậu thì cảm thấy mừng, nói: “Còn may em mang theo miếng ngọc này, bằng không nhất định đã toi đời rồi.”
Cố Phạn dùng sức gật đầu, trong lòng tủi thân nói: “Đúng vậy, cũng nhờ miếng ngọc mà chị đưa cho…… Chị thật là giỏi!”
Vừa rồi nhìn Cố Mông một mình đánh bại cả bầy chó, Cố Phạn đã bị sức mạnh của cô chinh phục.
Chị gái của cậu thật là quá mạnh mẽ, quá đáng tin cậy!
“Chị Cố ơi!” Chu Á Á đi tới, không thèm để ý ánh mắt lạnh lùng của Cố Phạn và Cố Nguyệt mà vui vẻ nói: “Em là Chu Á Á, là bạn thân của Cố Nguyệt. Chị đến cứu chúng em đúng không?”
Cố Nguyệt nhịn không được mắng: “Đồ mặt dày, ai là bạn thân của cô? Chúng ta đã hết rồi!”
Cô không ngờ da mặt Chu Á Á lại dày như vậy, vừa rồi còn đẩy mình ra làm bia đỡ đạn mà giờ còn dám mở miệng nhận là bạn thân của mình.
Những người khác nhìn Cố Mông bằng ánh sáng phát sáng, có người nhỏ giọng hỏi: “Chị của chị Cố Nguyệt tới cứu chúng ta sao?”
“……Chúng ta không hề quen biết, việc gì tôi phải cứu mấy người?” Cố Mông hỏi ngược lại.
Nếu không phải thằng nhóc Cố Phạn này không nghe cô thì giờ này cô đang chui trong chăn ấm nệm êm rồi, cần gì phải bôn ba để rồi bị mưa xối ướt sũng thế này.
Nghĩ vậy, cô liền nhịn không được trừng mắt nhìn Cố Phạn, Cố Phạn lập tức bày ra bộ dáng tội nghiệp, đáng thương.
Cậu nói: “Chị Cả mà không đến là em bị dọa chết rồi. Nơi này đã chết rất nhiều người, em cũng nghĩ mình phải bỏ mạng ở đây rồi.”
Nghe vậy, Cố Mông nhíu nhíu mày nhìn những thứ ngổ ngang trên mặt đất, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Cao Tư tiên sinh. Nói đúng ra là cô đang nhìn đôi giày thủy tinh.
Liếm liếm môi, cô lẩm bẩm: “Một đôi giày thủy tinh có linh tính cơ đấy, nhưng tiếc là lại bị tà khí xâm nhập mà trở thành vật tà ác.”
- -- ------ ------ --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.